Edit Ngọc Trúc
Tháng Hai ở An Thị trời luôn mưa dầm liên miên, hiếm khi thấy được một ngày nắng.
Cả thành phố chìm trong hơi nước mịt mù, tựa như bị phủ một lớp sa màu xám trắng. Khi gió thổi qua, giữa cơn mưa lại lẫn vào từng hạt tuyết nhỏ, đập vào mặt lạnh buốt như dao cắt vào da thịt.
Ngay cả những người sinh ra và lớn lên ở An Thị cũng khó mà quen được với kiểu thời tiết này. Ai nấy đều quấn chặt áo khoác, bước đi vội vàng, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi cái rét thấu xương này.
Giờ tan tầm, gió lạnh thổi mạnh, vài nhân viên công sở trẻ tuổi vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm thì bất ngờ thấy một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hoảng loạn từ phía đối diện chạy tới, đâm sầm vào một người trong nhóm họ khiến cô ngã nhào xuống đất. Nhưng hắn không hề quay đầu lại, chỉ tiếp tục lao về phía trước.
Người phụ nữ bị đâm trẹo chân, lòng bàn tay cũng bị trầy xước. Đồng nghiệp đỡ cô dậy, vừa kiểm tra vết thương vừa tức giận quát:
“Mau chặn hắn lại! Đâm vào người khác rồi còn muốn chạy sao? Đứng lại!”
Nghe thấy tiếng quát, đám đông bắt đầu tụ tập. Nhưng người đàn ông kia vẫn không quay đầu, cũng chẳng bận tâm, chỉ cắm đầu chạy về phía trước.
Lúc này, mọi người mới thấy rõ sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm những lời không rõ nghĩa, khóe miệng còn dính bọt mép.
“Chẳng lẽ là người điên?” Có người thì thầm suy đoán.
Trong cơn hoang mang, một số người bắt đầu lùi lại, rõ ràng không muốn dính vào rắc rối.
Cùng lúc đó, một thanh niên từ trong đám đông bước ra, nhanh chóng chế ngự người đàn ông trung niên, khóa chặt hai tay hắn rồi ấn xuống mặt đất. Người phụ nữ bị thương được đồng nghiệp dìu tới, thấy cảnh tượng này liền không ngừng cảm ơn anh.
“Không cần cảm ơn.” Giọng nói của thanh niên trầm ấm, nghe vô cùng dễ chịu.
Nhân viên làm việc tại ga tàu điện ngầm và cảnh sát cũng nhanh chóng có mặt. Người đàn ông trung niên vẫn giãy giụa không ngừng, vừa rồi còn hung dữ, vậy mà chỉ một lát sau vẻ mặt hắn bỗng trở nên sợ hãi, co rúm người lại, rõ ràng thần trí đã không còn tỉnh táo.
Sau một hồi lục soát, họ tìm thấy giấy tờ tùy thân và danh thiếp của hắn, cuối cùng xác định được danh tính.
Điều khiến mọi người bất ngờ là người đàn ông này lại là giám đốc của một công ty thương mại, làm việc ngay trong khu thương mại sầm uất nhất An Thị, cách ga tàu điện ngầm chưa đến 500 mét.
“Đưa đến bệnh viện trước đã.”
Xác minh được thân phận, mọi việc sau đó cứ theo trình tự mà giải quyết.
Người đàn ông được đưa đi, đám đông cũng dần tản ra.
Chỉ có chàng thanh niên đã chế ngự hắn khi nãy vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Dòng người tấp nập, ai nấy đều vội vã lướt qua bên cạnh anh, bước chân không hề ngập ngừng, dường như hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của anh.
Khoảng hai tiếng sau, chàng thanh niên cuối cùng cũng cử động.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế đút tay vào túi áo, ngẩng đầu lên. Mái tóc đen nhánh rủ xuống che khuất đôi mày rậm, nhưng đôi mắt lại sáng như vì sao. Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi nhạt màu, khi không cười thì lạnh lùng sắc bén, nhưng khi cong lên lại mang theo vẻ vô tư và trẻ con.
“Đi thôi.”
Nói ra hai chữ này, chàng thanh niên xoay người rời đi. Đi được vài bước, anh bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía khoảng không phía sau:
“Không thể phối hợp một chút sao?”
Không ai trả lời.
“Thật sự không chịu phối hợp?”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Chàng thanh niên thở dài, cuối cùng giơ tay lên, dùng ngón cái và ngón trỏ búng một cái.
“Ngươi mang theo oán khí, lang thang trên nhân gian quá lâu đã là sai lầm. Bây giờ lại còn muốn hại người, không sợ hồn bay phách tán sao?”
Không khí bỗng nhiên rung động, gió trên sân ga mạnh dần lên, cuộn xoáy không ngừng.
Chàng thanh niên lắc đầu, những ngón tay thon dài khẽ siết lại trong lòng bàn tay. Trong khoảnh khắc, gió lớn liền biến mất.
“Ngoan nào, đi theo ta thôi.”
Anh rút tay về bỏ lại vào túi áo, bước dài về phía trước, rất nhanh đã khuất dạng nơi cổng ra.
Toàn bộ quá trình diễn ra mà nhân viên ga tàu điện ngầm vẫn hoàn toàn không hay biết. Dù có điều tra lại camera giám sát, họ cũng chỉ thấy một khoảng trống, không hề có bóng dáng chàng thanh niên nào xuất hiện trong đó.
Sự việc xảy ra ở ga tàu nhanh chóng xuất hiện trên báo, nhưng những thông tin về chàng thanh niên kia chỉ được nhắc sơ lược, trọng tâm vẫn xoay quanh người đàn ông trung niên đã gây rối.
Sau đó, gia đình người đàn ông này xuất trình giấy tờ chứng minh rằng hắn thực sự có vấn đề về thần kinh.
Do hắn được chẩn đoán mắc bệnh, chuyện bồi thường cho người bị thương, phân chia tài sản trong gia đình, cũng như quyền sở hữu công ty đều trở thành những vụ kiện tụng phức tạp.
Khi quá khứ của người đàn ông bị đào sâu, một vụ tai nạn xe hơi nửa năm trước cũng bị khơi lại. Tuy nhiên, dưới sự can thiệp của gia đình hắn, tin tức này nhanh chóng bị ém nhẹm, chẳng mấy chốc đã bị các tin tức khác lấn át.
Khu Đông An Thị – Phố đồ cổ
Theo ghi chép địa phương, con phố này có lịch sử từ cuối thời Đường. Khi đó, An Thị chỉ là một làng chài nhỏ, nhờ có thủy quân đóng quân mà dần dần phát triển thành cả một thành phố.
Theo thời gian, kinh tế An Thị không ngừng đi lên, các công trình hiện đại ngày một nhiều, những tòa nhà thấp dần bị thay thế bằng cao ốc và trung tâm thương mại.
Chỉ riêng khu Đông là vẫn giữ lại được một số ít công trình kiến trúc cổ với tường gạch xanh.
Ngày nay, phố đồ cổ đã trở thành một điểm tham quan nổi tiếng của An Thị.
Hai bên con phố đều là các cửa hàng san sát, bày bán đủ loại mặt hàng từ quán ăn, tiệm vải, cửa hàng mỹ phẩm, tiệm kim hoàn, đồ cổ, gốm sứ, thậm chí cả hiệu thuốc Đông y. Chủ tiệm và nhân viên mặc áo dài hoặc áo vải thô, vai khoác khăn mặt, rao hàng bằng những câu quảng cáo đậm chất cổ xưa.
Du khách bước vào nơi này như thể đang quay ngược thời gian trở về trăm năm trước, đối lập hoàn toàn với những tòa cao ốc chỉ cách một bức tường.
Cuối con phố có một khách điếm hai tầng bằng gỗ, mái cong, trên cửa treo một tấm biển gỗ đề hai chữ “Hoàng Lương”. Trước cửa đặt hai bức tượng đá đen sì, nửa giống thú có cánh, nửa giống chim có vuốt, trên mình phủ vảy cá, trông vừa kỳ dị vừa đáng sợ.
Không giống hai khách điếm khác trên con phố lúc nào cũng đông khách, nơi này luôn vắng vẻ. Ban ngày cửa thường đóng im ỉm, ban đêm cũng hiếm khi thấy thắp đèn lồng.
Lượng khách ít ỏi, chuyện kinh doanh đương nhiên chẳng mấy khả quan.
Trường Nhai tấc đất tấc vàng, nơi đây là khu thương mại sầm uất, một cửa hàng không sử dụng chẳng khác nào lãng phí. Không ít người đã tìm đến, dò hỏi xem chủ nhân có ý định cho thuê hay bán lại hay không. Thế nhưng chủ nhân của nó quá mức thần bí, hiếm khi lộ diện. Hỏi thăm hàng xóm xung quanh cũng chẳng có ai biết được gì nhiều, chỉ lắc đầu ba không: không biết, không quen, không rõ.
Trong tình huống như vậy, khó tránh khỏi có kẻ liều lĩnh động lòng tham, âm mưu ra tay cướp đoạt.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, khách điếm vẫn yên ổn như cũ, còn những kẻ có ý đồ kia thì biến mất không tăm tích. Dường như trâu đất xuống biển, chẳng còn chút dấu vết nào để lần theo.
Hôm nay, khách điếm phá lệ mở cửa.
Nhưng ngay từ sáng sớm, trời đã đổ cơn mưa lớn, cả Trường Nhai vắng vẻ không một bóng người, đương nhiên cũng chẳng có ai ghé qua.
Chủ quán trẻ tuổi chẳng mấy để tâm, từ tầng hai đi xuống, vén tay áo lên một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế bập bênh gần cửa, tiện tay lấy ra năm sáu chiếc lục lạc, từng cái một kiên nhẫn lau chùi.
Lục lạc có cái bằng vàng, có cái bằng bạc, thậm chí còn có hai chiếc được tạc từ bạch ngọc nguyên khối, liên kết với nhau bằng ngọc liên, không tìm thấy bất kỳ dấu vết ghép nối nào.
Thanh niên dáng người mảnh khảnh, chiếc áo lông trắng khoác trên người hơi rộng, khiến anh trông có vẻ đơn độc. Nhưng động tác lại vô cùng có lực, ngón tay thon dài trắng nõn, cầm lấy lục lạc mà như hòa làm một với nó.
Không biết bao lâu sau, trước cửa vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần.
Thanh nien ngẩng đầu lên, không bất ngờ khi nhìn thấy một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm.
Chủ nhân của gương mặt ấy rõ ràng tâm trạng không tốt, vừa bước vào cửa đã cởi áo ngoài, lập tức nhảy lên quầy, tiện tay chộp lấy một bình rượu hoa quế nhỏ, bật nắp, ngửa đầu tu ừng ực.
“Sửu Lục, đó là bình rượu hoa quế cuối cùng đấy.” Thanh niên buông lục lạc xuống, nhìn người đang nâng chân dài, chỉ mấy ngụm đã uống cạn nửa bình rượu, nhắc nhở.
Ném vỏ bình rượu sang một bên, Sửu Lục sờ soạng trên người một lúc, lôi ra một vỏ sò lớn bằng bàn tay, tiện tay ném cho thanh niên, nói: “Lão tử tâm trạng không tốt. Nhan, ta nhớ ngươi vẫn còn giấu mấy vò rượu ngon?”
Nhan đón lấy vỏ sò, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên.
Vỏ sò chậm rãi mở ra, lộ ra bảo vật giấu bên trong hai viên trân châu vàng óng cỡ ngón tay cái.
“Ta đúng là có rượu ngon.” Nhan đặt vỏ sò xuống, cười ôn hòa, “Nhưng không muốn để ngươi phá hỏng.”
“Keo kiệt!” Sửu Lục bĩu môi, đôi môi đỏ mọng càng thêm mê hoặc.
“Không phải keo kiệt, mà là không thể lãng phí của trời. Ngươi biết một cây quế ngàn năm sinh ra linh trí khó khăn đến mức nào không?” Nhan đi đến quầy, cầm bình rỗng lên, liếc mắt nhìn Sửu Lục với ý tứ sâu xa, “Còn nữa, với tình trạng hiện tại của ngươi, xưng ‘lão tử’ cũng không thích hợp đâu.”
Bị chọc trúng chỗ đau, Sửu Lục lập tức bùng nổ, sát khí tràn ngập, khóe miệng lộ ra một loạt răng nanh.
“Được rồi, dọa ta vô dụng thôi.” Nhan xoay người, nhàn nhã nói tiếp, “Ở chỗ ta, nổi nóng là muốn bị đem hầm canh sao? Đúng lúc ta mới bắt được một con oán quỷ mấy ngày trước, lấy ngươi hầm chung cũng giúp tiêu trừ không ít oán khí…”
Chưa đợi Nhan nói xong, Sửu Lục lập tức thu lại răng nanh.
“Nhan, ngươi thay đổi rồi.”
“Không thay đổi.” Nhan chẳng thèm quay đầu, lấy từ giá gỗ xuống một bình rượu đào, mở nắp, hương rượu lập tức lan tỏa khắp phòng.
“Nhan…”
“Ta biết dạo gần đây ngươi khó chịu.” Nhan quay lại, đưa bình rượu cho hắn, “Ai bảo ta là người tốt.”
“Sách!” Sửu Lục lại bĩu môi, nhưng cũng đành câm nín. Cắn người thì dễ, nhưng rượu ngon thì khó kiếm, hắn chẳng còn cách nào ngoài nhận lấy.
Một bình rượu ngon vào bụng, men say dâng lên, Sửu Lục dựa vào quầy, mở máy hát, vừa lầm bầm vừa oán giận:
“Ngươi nói xem, ai quy định cả tộc chỉ có thể có một nữ thủ lĩnh, mà nếu không có thì phải chọn một con công đực tiến hóa thành cái?” Hắn cắn răng nói tiếp, “Sao lão tử lại xui xẻo như vậy, lại bị chọn trúng?”
“Đừng hỏi ta, đi hỏi Nữ Oa đi.” Nhan khoanh tay dựa vào quầy, cười nói, “Giờ thì chấp nhận số phận đi. Nhìn chung cũng chẳng có gì không tốt, đúng không?”
“Tốt cái rắm!” Sửu Lục nghiến răng, “Trước đây lão tử đánh khắp tộc, Sửu Tam, Sửu Tứ mấy tên kia không phục, gặp là phải đánh một trận! Giờ thì ngược lại, từng tên đều đòi đánh một trận chỉ để tranh nhau quen với lão tử!”
Nhớ lại những ngày tháng khủng khiếp kia, Sửu Lục không khỏi rùng mình, mặt mày đầy vẻ sợ hãi.
“Nói cho cùng, trước đây tộc trưởng bị cái gì nhập vào đầu mà đi chọc Canh Thần chứ? Kết quả bây giờ, bị người ta tóm cổ đè xuống, có giãy cũng giãy không ra.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt hồ ly liếc về phía Nhan, tràn đầy vẻ dò xét.
“Nhìn ta làm gì?”
“Ta luôn cảm thấy kỳ lạ, Canh Thần cái tính tình đó, lạnh như băng, vô cùng vô tận xa cách, rốt cuộc ngươi thích hắn ở điểm nào?”
“Mặt.” Nhan không hề do dự, buột miệng đáp ngay lập tức.
“... Phục.” Sửu Lục gãi đầu, “Nhưng ta vẫn thấy có một chuyện kỳ lạ.”
“Chuyện gì?”
“Theo tính tình của Canh Thần, ngươi quấn lấy hắn suốt ba ngàn năm, cuối cùng chẳng có kết quả gì, vậy mà vẫn chưa bị hắn đập chết?”
Nhan cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ phủ bóng, vương chút sắc tối mơ hồ.
Khoảng trầm mặc kéo dài hơi lâu, khiến Sửu Lục bắt đầu cảm thấy bất an. Đang định mở miệng, hắn bỗng nhiên bị Nhan túm cổ áo, tiện tay ném ra sau, suýt soát tránh được một luồng hắc khí đánh úp tới.
“Cái gì?!” Sửu Lục kinh hãi, quay phắt lại, chỉ thấy hắc khí chầm chậm tụ lại giữa không trung, dần dần hóa thành hình người một nữ nhân mặc hỷ phục đỏ thẫm, tóc búi cao, ánh mắt âm trầm.
“Nhớ ta từng nói với ngươi, gần đây bắt được một con oán quỷ không?” Nhan lại vén ống tay áo lên, mỉm cười nói.
“Là nàng?” Sửu Lục ngạc nhiên nhìn nữ nhân trên không trung, rồi nghi hoặc nói, “Ta ít đọc sách, ngươi đừng lừa ta. Đây mà là oán quỷ? Rõ ràng là chỉ lệ quỷ!”
“Bớt đọc mấy thứ vô dụng đi.” Nghe vậy, Nhan liếc hắn một cái, vươn tay không trung chộp lấy một chiếc chuông bạc, thản nhiên nói, “Ta là chủ nhân của Hoàng Lương, ta nói nàng là oán quỷ, thì nàng chính là oán quỷ! Ta bảo không phải, thì nàng cũng không phải. Hiểu chưa?”
Sửu Lục nuốt nước bọt đầy khó khăn, lùi nửa bước, gật đầu thật mạnh.
Đúng, ngài là đại lão, ngài nói gì cũng đúng!
Hắn chỉ là kẻ tầm thường, nào dám cãi một vị Thận Long!