Edit Ngọc Trúc
Phán quan có chút bối rối.
Canh Thần dĩ nhiên không thể tiết lộ chuyện này. Đánh thì chắc chắn không lại, tranh luận cũng không xong, cứ thế tay không trở về thì chẳng thể ăn nói với Diêm La. Giữa tình thế khó xử, hắn chỉ muốn cầm lấy cây búa, đóng đinh từng tên đồng liêu lên tường cho bõ tức. Dù sao tổ tiên hắn cũng từng làm vu sư, mấy việc này hắn thạo lắm.
“Thượng thần…”
Chữ “thần” vừa thốt ra, đèn dẫn hồn đột nhiên xuất hiện dị trạng. Phán quan vội vàng vung tay áo, thấy bấc đèn lay động, ánh sáng xanh u ám điểm thêm chút đỏ như máu, làn khói trắng tụ lại thành một sợi dài, chỉ thẳng vào sau lưng Canh Thần. Nhưng ngay sau đó, làn khói chuyển hướng, trỏ về phía tây xa xa.
Dõi theo làn khói, trong màn đêm u tối thấp thoáng một bóng đen đỏ.
“Lệ quỷ!”
Giờ mục tiêu đã lộ diện, Phán quan không thể nào bỏ qua.
Trước đó không thấy rõ hình dạng đối phương, Canh Thần lại đứng chặn trước mặt, hắn không tiện hành động mạnh tay. Nhưng bây giờ lệ quỷ chủ động hiện thân, chuyện này thuộc phạm vi quản lý của Địa Phủ, dù Canh Thần có là thượng thần, là tôn sư của Ứng Long, cũng không thể ngang ngược cản trở.
“Thượng thần, đắc tội.”
Phán quan lần nữa chắp tay, nâng đèn dẫn hồn, định vị nguồn oán khí, rồi lập tức phá vỡ màn mưa đuổi theo.
Phán quan đi chưa lâu, cửa khách điếm hé mở, Sửu Lục len lén ló đầu ra, không dám chạm vào ánh mắt Canh Thần, dè dặt nói: “Nhan bảo tiểu nhân nhắn với thượng thần, chuyện này hắn sẽ tự giải quyết.”
Dứt lời, hắn lập tức rụt vào trong, trốn sau quầy, không dám thò đầu ra nữa.
“Sẽ giải quyết?”
Những ngón tay trắng nõn nắm chặt cán dù, rồi bất chợt buông lỏng.
Mặt dù đen ánh lên những đường kim văn, nước mưa theo mép dù chảy xuống, tựa hồ mang theo chút ánh sao.
Đứng yên trong mưa một lát, Canh Thần không vào khách điếm, cũng không đuổi theo Phán quan, chỉ cất bước dài, đi qua con đường đá loang loáng nước, rồi dần biến mất sau màn mưa.
Khí tức bá đạo của Ứng Long tan đi, Sửu Lục cuối cùng cũng thở phào một hơi. Không dám nhìn rượu ngon của Nhan mà thèm thuồng, chỉ lấy ra một con ốc biển, lật qua lật lại, thỉnh thoảng lại gõ lên vỏ ốc, coi như tìm chút việc để làm.
“Rốt cuộc hai con rồng này có quan hệ gì?”
Sửu Lục nghĩ mãi không thông.
Nếu quan hệ không tốt, thì trên trời dưới đất này, ai dám chọc Canh Thần như vậy? Chắc chắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Còn nếu là quan hệ tốt, thì nhìn tình hình hôm nay, lại chẳng giống như vậy.
Người ngoài cuộc chỉ biết Nhan si mê Canh Thần ba nghìn năm mà vẫn chẳng thành, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, Nhan cứ mãi đuổi theo Canh Thần, luôn miệng nói thích hắn, nhưng chuyện bên trong e rằng không đơn giản như vẻ ngoài.
“Thận Long, Ứng Long.”
Sửu Lục chống cằm trên quầy, ngón tay lơ đãng gõ lên vỏ ốc. Một lát sau, nàng bật cười giễu cợt. Một tiểu yêu sống trong biển như nàng mà lại muốn hiểu rõ ân oán giữa hai con rồng lớn? Thật đúng là ăn no rỗi việc, không biết lượng sức.
Vỏ ốc bị lật qua lật lại, còn bị gõ mấy cái, cuối cùng chịu không nổi, phát ra tiếng kháng nghị.
Không ngờ nó vừa ló ra khỏi vỏ, đã bị Sửu Lục ấn xuống.
“Sao? Bất mãn à? Được lão tử chơi đùa là phúc phần của ngươi đấy. Còn dám kêu ca, ta quăng ngươi cho cá mồm ưng, tin không? Đêm nay ngươi sẽ bị nuốt sống ngay!”
Vỏ ốc lập tức im bặt.
Dưới móng vuốt cá, ốc biển chỉ có thể nhẫn nhịn.
An Thị, khu phía tây, Viện Điều Dưỡng Tây Minh
Viện điều dưỡng này rộng hơn hai mươi mẫu, trăm năm trước vốn là dinh thự của một gia tộc quyền quý. Thời chiến tranh, nơi này bị trưng dụng làm bệnh viện quân sự, sau khi đất nước lập lại, nó được cải tạo thành viện điều dưỡng.
Ở phía đông viện có một tòa nhà năm tầng, ngoại trừ nhân viên y tế, còn có đội bảo vệ túc trực, chuyên dùng để điều trị những bệnh nhân đặc biệt.
Người đàn ông trung niên từng xuất hiện trên báo chí vì bị nữ quỷ truy đuổi ở trạm tàu điện ngầm, giờ đang ở trong một phòng bệnh riêng lẻ trên tầng hai, phía nam tòa nhà.
Do có vấn đề về "tinh thần", hắn không được phép rời khỏi phòng một mình, chỉ có thể đi dạo quanh sân viện trong sự giám sát của hộ công. Nếu có dấu hiệu bất thường, hắn sẽ lập tức bị đưa trở lại phòng bệnh.
Gặp những ngày mưa dầm liên miên như hôm nay, quyền lợi đó cũng bị hủy bỏ. Hắn chỉ có thể bị nhốt trong phòng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc TV đang phát ồn ào.
Khác với lần ở trạm tàu điện ngầm, gương mặt hắn giờ đây không còn vẻ điên cuồng, mà thay vào đó là một sự u ám bệnh hoạn.
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một hộ sĩ đẩy xe vào, treo túi truyền dịch lên giá. Nhìn thấy cánh tay phải của hắn có dấu hiệu sưng tấy, hộ sĩ định thay kim truyền, nhưng chưa kịp làm gì đã bị một cú đá mạnh vào eo.
“Bấm chuông!”
Hộ sĩ ngã xuống đất, hộ công lập tức lao lên, muốn khống chế người đàn ông kia.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ hành lang, cửa phòng bệnh bật mở, một người phụ nữ trung niên cùng hai người trẻ tuổi xông vào. Nhìn thấy tình hình trước mắt, họ không những không hỗ trợ khống chế người đàn ông mà còn kéo hộ công ra.
“Sao lại thế này? Các người đang làm gì?!”
Bảo vệ nghe thấy chuông báo liền chạy đến. Người phụ nữ trung niên mở túi xách, lấy ra một phong thư đưa cho họ, sau đó ghé sát nói vài câu. Người nhận thư nhìn lướt qua nội dung bên trong, lập tức kiềm chế cơn giận, đỡ hộ sĩ đứng dậy rồi rời đi.
“Bọn họ đánh người… cứ thế mà cho qua sao…”
Giọng nói lẩm bẩm vang lên ngoài cửa, nhưng bốn người trong phòng bệnh chẳng hề bận tâm.
Người đàn ông trung niên dựa vào đầu giường, ánh mắt u ám lướt qua vợ và hai đứa con trai, trầm giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Mọi chuyện đã sắp xếp xong.” Người phụ nữ ngồi xuống mép giường, bình thản nói, “Chuyện trước đó dễ giải quyết, trong công ty cũng không có vấn đề gì. Chỉ có gia đình của kẻ bị đâm chết vẫn đang làm loạn.”
“Làm loạn? Làm loạn cái gì?”
“Họ muốn liên hệ phóng viên để đưa tin.”
Người đàn ông trung niên bật cười lạnh lùng, khuôn mặt méo mó vì tức giận. “Không biết điều! Còn dám gây chuyện, vậy thì để cả nhà họ xuống dưới đoàn tụ!”
“Ba, bây giờ chưa thể ra tay. Chuyện trước đó ầm ĩ quá, có không ít người đang theo dõi.”
“Không cần vội… Chờ ta”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên ba tiếng gõ.
Đèn trên trần chớp nháy liên tục, cửa sổ đang hé mở bỗng đóng sập lại.
Túi truyền dịch treo trên giá bắt đầu đong đưa, ngay cả chiếc giường cũng rung lắc theo.
“Sao vậy?!”
“Ai đang giở trò?!”
Người đàn ông trung niên từng kể với vợ con về những điều kỳ lạ mình gặp phải, nhưng họ chỉ bán tín bán nghi. Từ khi nhập viện, chuyện quái dị không còn xảy ra, nên họ nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác do căng thẳng.
Nhưng lúc này, mọi thứ đột nhiên trở nên bất thường, khiến họ nhớ lại lời ông ta từng nói. Cả bốn người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt vừa có sự hung ác, vừa có nỗi sợ hãi trước thứ không thể lý giải.
Người đàn ông trung niên vội vàng ấn nút chuông gọi y tá, nhưng không ai trả lời. Chỉ có tiếng gõ cửa vẫn đều đặn vang lên, ba tiếng một lần, theo một nhịp điệu kỳ lạ.
“Ai đó?!”
Cậu con trai cả tức giận đứng dậy, kéo mạnh cửa ra ngoài hành lang không có ai, chỉ có một vài người qua lại, không gian trống trải đến mức quỷ dị.
“Sao lại như thế này…”
Bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đèn trên trần lại nhấp nháy, một luồng khí đen đột ngột bốc lên, bao trùm lấy cả bốn người.
Trong làn khói đen, một bóng dáng quỷ dữ khoác áo đỏ dần hiện ra.
Toàn thân nữ quỷ bị bao phủ bởi oán khí, thân hình gần như trong suốt, không thể hoàn toàn ngưng tụ.
Thấy bóng quỷ, bốn người hét lên kinh hãi, điên cuồng giãy giụa. Nhưng những sợi oán khí càng siết chặt hơn, tựa như những con rắn đen quấn quanh con mồi, từng chút một siết lấy sinh mạng họ.
Người phụ nữ và hai cậu con trai trợn trắng mắt, lưỡi thè ra, từng người ngã gục xuống đất. Lồng ngực họ vẫn phập phồng, cho thấy chưa chết hẳn, chỉ là ngất đi.
Người đàn ông trung niên vẫn đang vật lộn, nhưng luồng oán khí đã len vào miệng, khiến ông ta muốn ngất cũng không thể.
Nhan đứng ngoài phòng bệnh, thấy nữ quỷ nhập vào thân người đàn ông trung niên, thao túng ông ta kéo ngăn kéo tủ đầu giường, viết xuống thư nhận tội và di chúc. Sau đó, cô ta điều khiển ông ta rời khỏi giường, từng bước đi ra khỏi phòng bệnh, men theo cầu thang thoát hiểm hướng lên tầng thượng.
Khi lướt qua nhau, Nhan hơi nghiêng đầu, nhìn nữ quỷ.
“Không hối hận?”
Người đàn ông trung niên giữ vẻ mặt chất phác, đôi mắt đã bị oán khí nhuộm đen nhánh. Hắn hé miệng, nhưng giọng nói phát ra lại là âm thanh sắc bén của một người phụ nữ.
“Ta đã gieo nghiệp ác, tất phải hoàn trả.”
“Dù không thể vào luân hồi, ngươi cũng chấp nhận tan thành tro bụi sao?”
“Đúng vậy.” Giọng nữ quỷ kiên định. Để báo thù, nàng đã gây nghiệp chướng, khiến kẻ vô tội mất mạng, vì thế phải trả giá. Gã đàn ông trung niên kia đã làm bao điều ác, tai nạn xe cộ chỉ là phần nổi của tảng băng. Hắn còn gây ra những tội lỗi khác, chẳng có lý do gì để được tha thứ.
“Nếu ngươi đã suy nghĩ kỹ, vậy cứ thế mà làm.”
Nhan đứng sang một bên, không hề ngăn cản.
Nữ quỷ rời khỏi cơ thể người đàn ông trung niên trong chốc lát, nhẹ nhàng cúi mình hành lễ. Khi rút đi hết oán khí bao trùm, khuôn mặt nàng hiện ra một thiếu nữ thanh tú, đôi má lúm đồng tiền khẽ hiện khi nàng mỉm cười, vẻ đẹp dịu dàng mà rạng rỡ.
“Đi thôi.”
Nhìn theo người đàn ông trung niên bị dẫn lên tầng cao nhất, Nhan xoay người, thu hồi chiếc chuông bạc treo giữa hành lang.
Hành lang yên tĩnh và trống trải rốt cuộc cũng khôi phục âm thanh. Mọi người như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài. Một hộ sĩ lấy bảng ghi giờ treo trên túi thuốc ra xem, có cảm giác khó hiểu và kỳ lạ.
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài cửa sổ, kéo theo từng đợt tiếng thét kinh hãi.
Đám đông vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống. Dưới khu vườn tầng một, họ thấy người đàn ông trung niên vừa nhảy xuống từ tầng cao nhất. Máu loang ra dưới thân hắn, vấy lên những cánh hoa trắng, dù có nước mưa xối rửa cũng không thể xóa đi sắc đỏ đậm đặc ấy.
Nhan đã sớm biết kết cục, chẳng buồn nhìn thêm. Hắn thu lại chiếc bút mà nữ quỷ để lại. Khi linh hồn nữ quỷ hóa thành những hạt bụi li ti và tan biến trong không trung, hắn chỉ đứng lặng lẽ nhìn.
Cuối hành lang, một phán quan vội vã chạy đến nhưng đã muộn một bước.
Đèn dẫn hồn đã tắt, mọi chuyện không thể vãn hồi. Phán quan chỉ có thể chắp tay hành lễ với Nhan mà không hỏi thêm điều gì. Việc xử lý chuyện này không phải do hắn quyết định, chỉ có thể báo lên Diêm Vương, để bề trên tự lo liệu.
Cái chết của người đàn ông trung niên nhanh chóng lên trang nhất các tờ báo địa phương. Đi kèm theo đó là bức thư nhận tội và di thư do chính tay hắn viết.
Những nội dung được tiết lộ, cùng danh sách liên quan, đã gây ra một trận bão lớn không chỉ ở An Thị mà còn lan rộng khắp tỉnh. Riêng vụ tai nạn xe cộ cũng bị đào xới, kéo theo hàng loạt vụ bê bối khác. Những kẻ gây tội và đồng lõa đều bị trừng phạt, còn người đã khuất và gia đình họ cuối cùng cũng giành lại được công lý.
Nhưng tất cả hỗn loạn ấy chẳng liên quan đến Nhan.
Trở lại khách sạn, hắn đuổi Sửu Lục ra ngoài rồi đóng chặt cửa, một mình bước lên tầng hai.
Đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ chạm trổ hình rồng, Nhan khoanh tay trước cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn về An Thị, nơi đang bị cơn mưa bụi bao phủ.
Gió lạnh thổi rối mái tóc hắn. Trên gương mặt là một nụ cười ôn hòa, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh vàng sắc lạnh, để lộ một sự tàn nhẫn băng giá.