Edit Ngọc Trúc

Tân thành quỷ thể đã chịu rất nhiều hạn chế, dung hợp trăm năm oán khí cũng vô pháp lập tức tụ thành thực thể.

Nữ quỷ chỉ có thể lơ lửng giữa không trung, trơ mắt nhìn đôi cẩu nam nữ kia bọc xác nàng trong vải bố, nhân lúc đêm khuya vác đến hầm rượu, nhét chặt vào một cái vại gốm dùng để ủ rượu.

Người đáng lẽ ra là trượng phu của nàng vị công tử nhà giàu mắc bệnh triền miên nằm liệt giường theo lời đồn giờ phút này lại xắn tay áo, tiện tay vứt bỏ mảnh vải đỏ bọc thi thể, còn tiện chân đạp một cú vào vại gốm. Không cẩn thận đá trúng ngón chân, hắn lập tức mắng chửi om sòm, chẳng khác nào một tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Bên cạnh hắn, người đàn bà từng là mẹ kế của nàng, cổ áo trễ nải để lộ lớp yếm màu hồng nhạt khẽ phập phồng theo nhịp thở. Đuôi mắt ả khẽ liếc, ngay lập tức khiến người đàn ông nuốt nước bọt thèm khát.

“Tâm can à…” Nam nhân chồm tới, ôm lấy eo ả, bắt đầu động tay động chân.

Ả đàn bà giả vờ giãy giụa hai cái, rồi chỉ về phía vại gốm bên cạnh.

“Tân nương của ngươi vẫn còn đang nhìn kìa.”

“Một con ma chết mà thôi, cứ để nó nhìn, càng kích thích!”

Ả khẽ cười mấy tiếng, vòng tay ôm cổ nam nhân, thuận thế ngã xuống đất. Lớp vải đỏ lót bên dưới hai người vẫn còn vương máu tươi của nàng.

Nữ quỷ lơ lửng trên không, trơ mắt nhìn cảnh ghê tởm ấy tái diễn lần nữa.

Trăm năm trôi qua, nhưng ký ức vẫn chưa hề phai nhạt.

Nàng nhớ rất rõ không lâu sau đó, đôi gian phu dâm phụ này sẽ viện cớ "tìm thầy chữa bệnh" để giải tán hết đám gia nhân trong nhà, mang theo gia sản rời khỏi huyện.

Thi thể của nàng sẽ bị đốt sạch, chẳng còn dấu vết. Ả đàn bà kia dựa vào việc quê nàng ở vùng núi xa xôi, thân nhân tìm không tới, cũng không có ai quen biết ở huyện thành, liền trắng trợn cướp đoạt danh phận của nàng, đường hoàng trở thành chính thất, sinh hạ con nối dõi với người đàn ông đó.

“Một đứa con gái nhà quê mà thôi, ban đầu định giữ lại một thời gian, ai ngờ chính nó lại tự tìm chết.”

Đôi cẩu nam nữ che trời lấp biển, sống sung túc giữa huyện thành, mua nhà, tậu ruộng, làm bộ làm tịch sống chan hòa với hàng xóm láng giềng, ngày ngày hưởng vinh hoa phú quý.

“Thế này cũng tốt.” Nam nhân vuốt ve bụng ả đàn bà, hạ giọng nói: “Cưới nó chẳng qua cũng chỉ để kiếm danh phận cho con chúng ta, sớm muộn gì cũng phải tìm cách tống khứ. Chết sớm bớt phiền!”

“Liệu có xảy ra chuyện không?” Ả đàn bà ngồi dậy, hơi lo lắng.

“Yên tâm, ta đã chuẩn bị chu toàn. Người nhà nó chỉ cần tiền chứ không cần người, sống tít trong núi sâu, ngay cả đường đến huyện cũng không biết, càng không thể tìm đến đây. Hơn nữa, người cũng chẳng còn nữa, ngươi bây giờ chính là chính thất cưới hỏi đàng hoàng của ta. Nếu có kẻ nào tới quấy nhiễu, cứ coi là lừa đảo mà đánh chết rồi quăng xác ra bãi tha ma, ai có thể nói gì?”

Ả đàn bà được dỗ dành, ngón tay vẽ vòng trước ngực nam nhân, rồi trượt xuống ngày càng thấp.

Màn trướng buông xuống, trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng thở dốc của nam nhân, xen lẫn tiếng cười khúc khích của nữ nhân. Gia nhân bưng chậu nước đi ngang qua ngoài cửa, không khỏi đỏ mặt tía tai.

Giữa không trung, nữ quỷ khoác bộ hỷ phục đỏ thẫm, huyết lệ chảy ròng ròng từ hốc mắt. Màn đêm dày đặc quấn quanh thân nàng như một mạng nhện, từng chút một phủ trùm lên toàn bộ phủ đệ, chẳng chừa một kẽ hở.

Trước tấm bình phong, Nhan đặt tay lên vai Canh Thần, thản nhiên nói:

“Loại quỷ này, nếu không trừ hết oán khí thì không thể nhập luân hồi, đừng nói phán quan, dù Diêm La có đến cũng vô dụng.”

Canh Thần không lên tiếng, chỉ hơi nghiêng đầu liếc nhìn bàn tay đặt trên vai mình.

“Ta biết, ngươi là thượng thần, địa phủ chắc chắn sẽ tìm ngươi.” Nhan ghé sát hơn, hơi thở phả nhẹ bên tai Canh Thần, “Cân nhắc một chút đi, ta còn một đoạn da rắn, có thể tặng ngươi làm vỏ kiếm, thế nào?”

“Đằng xà?”

“Yên tâm, không phải lột da sống.” Nhan cười nói. “Đằng xà có việc nhờ ta, ta chỉ lấy một lớp da mà nó tự lột ra thôi. Đây là thứ tốt đấy, năm đó ngay cả Cộng Công cũng chưa từng có.”

Khi hai người trò chuyện, bình phong bỗng có biến hóa.

Oán khí dày đặc quấn quanh cả phủ đệ, thu hút sự chú ý của quỷ sai tuần tra.

Nữ quỷ nhanh chóng bị phát hiện. Quỷ sai lập tức tế ra khóa hồn liên, định bắt nàng về địa phủ.

“Vừa mới thành quỷ thể, lại còn mang theo trăm năm oán khí, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.” Nhan bị cảnh tượng thu hút, thu tay khỏi vai Canh Thần, khẽ gõ cằm, cười đầy hàm ý. “Xem ra, vẫn nên ra tay giúp một chút.”

“Giúp?”

“Ta là người có đạo đức trong kinh doanh. Đã thu lấy một hồn một phách của nàng, tất nhiên phải giúp nàng đạt được mong muốn.”

Nhan khẽ lắc ngón tay, trong phòng lập tức vang lên tiếng chuông dồn dập.

Trên bình phong, một bóng dáng Cửu Đầu Điểu hiện ra, cất tiếng kêu chói tai, lao thẳng về phía quỷ sai cầm khóa hồn liên.

Quỷ sai kinh hãi thất sắc, trong lòng biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của hung vật này, vội bóp nát thẻ lệnh bên hông, lập tức dùng thuật độn thổ bỏ chạy. Chỉ còn lại nữ quỷ vẫn đứng đó. Có thực hồn điểu trấn giữ, chắc chắn nàng sẽ bị xé thành từng mảnh, trở thành bữa ăn của nó.

Nắm chắc điều đó, quỷ sai thầm kêu đen đủi, quay về địa phủ nhận thẻ lệnh mới, đồng thời báo cáo toàn bộ sự việc.

Phán quan nghe xong sự tình, cũng cho rằng nữ quỷ khó thoát khỏi cái chết. Báo cáo được trình lên điện Diêm La, nội dung trọng điểm là điều tra xem vì sao Cửu Đầu Điểu lại xuất hiện.

Loại hung vật này đã ngàn năm chưa từng lộ diện, nay đột nhiên xuất hiện, quả thực khó đoán nguyên nhân. Địa phủ lập tức nâng mức cảnh giác lên tối đa, mười vạn quỷ sai xuất động, quyết truy tìm chân tướng.

Trong khi địa phủ đang ráo riết điều tra, nữ quỷ không tiếc tự hủy hoại hồn phách, dồn toàn bộ trăm năm oán khí, nhập vào bụng ả đàn bà năm xưa, hóa thành quỷ anh, cùng hai kẻ thù tái sinh trong hình hài con của chúng.

Nữ anh chào đời không khóc, ba tuổi không nói, đến năm sáu tuổi cũng chưa từng gọi một tiếng “cha mẹ”.

Mười tuổi, nhân lúc đôi cẩu nam nữ ngủ say, nàng khóa chặt cửa phòng, châm lửa đốt rơm khô. Tuy không thể thiêu chết chúng, nhưng nam nhân bị trọng thương, nửa đời còn lại phải nằm liệt giường.

Ả đàn bà đâu chịu hầu hạ hắn, chẳng bao lâu liền thông đồng với gã quản gia trong phủ.

Càng ngày chúng càng to gan, thậm chí ngang nhiên ân ái ngay trước mặt người đàn ông kia.

Khi lén lút đã không còn thỏa mãn dục vọng của mình, cảnh tượng năm xưa lại tái diễn. Chỉ khác một điều lần này, kẻ bị bóp cổ đâm dao không còn là tân nương non trẻ ngây thơ, mà chính là hai tên hung thủ từng nhẫn tâm sát hại nàng…

“Dùng quỷ thể hại người, thiên địa không dung. Dấn thân thành quỷ anh lại càng trái nghịch đạo luân thường. Dù không hồn phi phách tán, cũng sẽ phải chịu trọng hình.” Nhìn hết thảy diễn ra trên bình phong, Canh Thần trầm giọng nói: “Nhan, ngươi thực sự đang giúp nàng sao?”

“Với ngươi là băng sương, kẻ kia là mật ngọt.” Nhan cong ngón tay, lại gõ nhẹ lên chiếc chuông đồng treo dưới giá. “Ta có thể giúp nàng báo thù, chứ không phải cho nàng một bát canh Mạnh Bà, khiến nàng quên sạch những oán hận, mơ màng hồ đồ mà nhập luân hồi.”

“Nhan……”

Canh Thần còn định nói gì đó, nhưng đột nhiên nhíu mày, cảm nhận được một luồng khí tức bất thường.

Nhan hơi mỉm cười, ánh mắt dừng trên khung cửa sổ gỗ đóng chặt, cười nói: “Lần này là thật, không phải ta lừa ngươi.”

“Không cần đi ra ngoài.”

Để lại bốn chữ, Canh Thần xoay người mở cửa phòng, rất nhanh biến mất ở cuối cầu thang gỗ.

Nhan hơi nghiêng người, nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần. Nghe thấy cánh cửa lớn của khách điếm vang lên một tiếng khe khẽ, lại trông thấy Sửu Lục đang thập thò đầu ở cầu thang, tò mò nhìn xuống. Nhan làm lơ hắn ta, nhưng vẫn không quên cảnh cáo lần nữa không được trộm rượu, rồi “phanh” một tiếng đóng sầm cửa phòng.

Sửu Lục nhìn lên tầng hai, lại liếc ra cửa khách điếm, bản năng sinh tồn mách bảo hắn tốt nhất đừng tò mò, đừng hóng chuyện. Nếu không, sớm muộn gì cũng bị vuốt rồng của ai đó đập chết!

Cuối con phố dài, một người vận thanh bào, đầu đội trường quan của phán quan địa phủ, đang đội mưa mà đến. Trong tay hắn cầm một chiếc đèn dẫn hồn, ánh lửa u lan yếu ớt lay động, kéo theo làn khói trắng lượn lờ, tựa như một sợi dây dài dẫn đường cho hắn đến trước Hoàng Lương khách điếm.

Trước cửa khách điếm, Canh Thần cầm ô đứng đó. Vạt áo đen lay động theo làn gió nhẹ, Ứng Long chi khí xoay quanh quanh thân, tựa như thần phủ khai thiên của Bàn Cổ, có thể hủy thiên diệt địa, nghiền vạn vật thành tro bụi.

Phán quan dừng bước, thu hồi đèn dẫn hồn, hai tay giao nhau trước ngực, cung kính hành lễ: “Gặp qua Thượng thần.”

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Phụng mệnh điện thượng Diêm La, thu phục một lệ quỷ trăm năm. Kính xin Thượng thần châm chước.”

Phán quan cung kính cúi đầu, nhưng trong lòng thì đang mắng chửi đồng liêu không ngừng.

Mấy lão hồ ly đáng ghét kia, lại hợp sức đẩy hắn vào hố lửa, ném củ khoai nóng phỏng tay này sang cho hắn, còn bản thân thì trốn biệt tăm. Đợi lần này trở về, nhất định phải lý luận với bọn họ một trận ra trò. Đường đường là một phán quan triều Hán như hắn, mà lại bị đám lão già thương chu bắt nạt thế này sao?!

Trước cửa khách điếm, phán quan nói hết lời hay, cúi đầu đến mức thấp nhất, chỉ mong Canh Thần rộng lượng, cho phép hắn thu phục lệ quỷ.

Bên trong khách điếm, Sửu Lục ngoan ngoãn rụt sau quầy, nuốt nước miếng nhìn vò rượu trên giá, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Nhan, cuối cùng vẫn không dám động một chút.

Trên lầu hai, trong phòng khách, chiếc bình phong trắng đã bị hắc khí bao trùm. Nữ quỷ hóa thành một đứa trẻ, lặng lẽ nhìn hai kẻ từng hại chết nàng từng bước đi vào vực sâu. Nhìn thấy tên nam nhân bị ả đàn bà kia và nhân tình hợp mưu giết chết. Nhìn thấy bọn họ đoạt hết tiền bạc, bỏ trốn ra ngoài, nhưng cuối cùng lại bị cướp chặn đường, chết không toàn thây. Nhìn thấy gia nhân trong nhà tan tác, thậm chí có kẻ còn nảy sinh tà tâm, muốn bán đi hai đứa trẻ của chủ nhân cũ…

Thấy những kẻ gây ác lần lượt nhận báo ứng, nữ quỷ cười lớn, hóa thành làn khói đen, khiến đám đầy tớ khiếp sợ đến hồn phi phách tán, mất khống chế ngay tại chỗ.

“Vẫn chưa đủ! Chưa đủ!”

Oán khí xoay tròn trên không, tìm đến hồn phách của ả đàn bà kia, hóa thành mặt quỷ đen kịt, gào thét cắn nuốt lấy ả, giống như đã từng nuốt chửng hồn phách của gã nhân tình.

Gã nhân tình chết oan lơ lửng bên cạnh, trông thấy cảnh này, run rẩy không thôi. Hắn tưởng rằng mình cũng sẽ bị nuốt chửng, nhưng đột nhiên, từ hư không vươn ra một bàn tay lớn, dễ dàng nắm lấy làn khói đen, khiến nó tan biến không dấu vết.

Lúc quỷ sai đến câu hồn, chỉ phát hiện ra hồn phách nam quỷ, còn nữ quỷ trong danh sách lại biến mất một cách kỳ lạ.

Bọn họ nghi hoặc dò hỏi, nhưng nam quỷ đã sợ đến ngu dại, mở miệng chỉ lắp bắp không nên lời.

“Thành quỷ rồi mà cũng bị dọa đến ngốc?”

“Vậy mà cũng dám giết người?”

“Thật kỳ quái.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play