Edit Ngọc Trúc
“Thượng thần đại giá quang lâm, nơi này bỗng chốc sáng rực, không kịp nghênh đón từ xa.”
Nhan khoanh tay đứng bên cửa sổ, qua lớp cửa sổ chạm khắc hoa văn đang khẽ mở, nhìn người đang đi dưới mưa, khóe mắt cong lên, tâm trạng vui vẻ. Chỉ là ngoài miệng nói hoan nghênh, nhưng cửa chính của khách điếm vẫn đóng chặt, hoàn toàn không có ý định mở cửa tiếp khách.
Người kia dừng chân, nhẹ nhàng nâng dù lên, lộ ra một dáng vẻ như được chạm từ ngọc.
Hai bức tượng đá trước khách điếm bỗng phát ra ánh sáng huỳnh quang, khác hẳn với vẻ thanh bình ban đầu, như đang chuẩn bị đón kẻ địch, tỏa ra sát khí âm u.
“Nhan.”
“Có đây.” Nhan chống cằm, cười đáp. “Ngài nói đi.”
“Đã nói hoan nghênh, sao còn đóng cửa?”
“Thật sự muốn vào à?”
“Đương nhiên.”
“Vào rồi thì có thể sẽ không ra được đâu.” Nhan nghiêng người về phía trước, vươn ra ngoài cửa sổ. Thế nhưng, dù mưa rơi xối xả, không một giọt nào chạm vào người hắn, như thể có một lớp màng trong suốt chặn lại, nước mưa chỉ trượt xuống hai bên.
Người kia không phản ứng gì, nhưng bên trong khách điếm, Sửu Lục thì giật bắn mình, nhanh chóng co rút về sau quầy, hận không thể chui vào một bể cá nào đó để trốn.
Trên trời dưới đất, dám đùa giỡn Canh Thần mà không sợ bị vỗ chết, e rằng chỉ có một người này.
Mưa vẫn rơi, Canh Thần cầm dù đứng yên dưới trời mưa, nước trượt theo mép dù, tạo thành một màn nước mỏng. Gió lạnh thổi qua, mái tóc đen khẽ lướt qua đường chân mày sắc bén, đôi mắt ánh lên sắc vàng ròng, sắc bén và nguy hiểm. Đuôi mắt vương một vệt đỏ, khiến cho gương mặt vốn lạnh lùng lại tăng thêm vài phần yêu dị, quyến rũ.
Nhìn Canh Thần lúc này, Nhan không khỏi thở dài.
Quả nhiên, hắn vẫn thích nhất gương mặt này.
Không có ý định nhiều lời, Canh Thần thu dù lại, bước đến trước cửa. Hai bức tượng đá lập tức tỏa ra ánh sáng đen, đan chéo thành một bức tường chắn, trên đó hiện lên bóng rồng cuộn trào, tựa hồ cảnh cáo người đến chớ tiến thêm.
Động tĩnh lớn như vậy, nhưng hàng xóm hai bên phảng phất như bị bịt mắt che tai, không ai bị kinh động, càng không có người thò đầu ra nhìn.
“Nhan, trước đây An Thị từng có lệ quỷ làm loạn.” Canh Thần không xông vào, chỉ nhìn Nhan, giọng nói bình tĩnh. “Việc này, Địa Phủ đã biết.”
“Oh.” Nhan vẫn cười, lòng bàn tay lướt qua khóe môi, thờ ơ nói, “Liên quan gì đến ta?”
“Không liên quan?” Canh Thần khẽ nhấc chân, dừng ngay trước cửa sổ chạm khắc, một tay chống lên khung cửa, nghiêng người áp sát Nhan. “Trạm tàu điện ngầm, cần ta nhắc lại không?”
“Thì sao?” Nhan không né tránh, ngược lại còn tiến gần hơn. Nếu không phải thời cơ không thích hợp, thật sự rất muốn lộ ra đuôi rồng, quấn lấy con rồng này rồi kéo vào khách điếm.
“Quả nhiên ở chỗ ngươi?”
“Ta không thừa nhận.” Nhan nhướng mày, liếc nhìn sau vai Canh Thần, kinh ngạc nói, “Phán quan?”
Canh Thần theo bản năng quay đầu lại, nhưng không ngờ bị túm cổ áo, hơi thở lạnh lẽo lướt qua môi, ngay sau đó, cả người hắn bị ném văng đi.
Sức mạnh của Thận Long vốn nổi danh cường đại, dù là Ứng Long cũng không thể xem nhẹ.
Giữa không trung, áo đen phần phật hóa thành đôi cánh, mái tóc đen ướt đẫm nước mưa, áo sơ mi trắng dính sát vào cơ thể, lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc. Đợi đến khi Canh Thần đáp xuống đất, khung cửa sổ gỗ đã rơi xuống, cả khách điếm chìm trong kết giới linh lực, như thể hòa thành một thể. Nếu không phá vỡ lớp chắn, căn bản không thể bước vào dù chỉ nửa bước.
“Nhan.” Canh Thần đưa tay vuốt mái tóc ướt, đôi mắt vàng rực sáng. “Mở cửa.”
“Không mở, không rảnh, hôm nay không kinh doanh.” Nhan khoanh tay dựa vào cửa sổ, một chân bước lên vách tường, đưa lưng về phía Canh Thần trong cơn mưa. Nghĩ đến bộ dạng của hắn lúc này, tâm trạng càng tốt hơn.
Sau quầy, Sửu Lục thò nửa cái đầu ra, nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt, biểu cảm vô cùng quái dị.
“Sao thế?” Nhan cười đủ rồi, quay sang nhìn Sửu Lục.
“A, ngươi thật sự thích Canh Thần à?”
“Đương nhiên.”
“Vậy ngươi đã từng nghe câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Dựa vào thực lực mà độc thân.” Có ai thích người ta kiểu này không? Hay là loài rồng đều cư xử khác người? Cứ tiếp tục cứng đầu thế này, đừng nói ba ngàn năm, mà đến ba vạn năm, con rồng này cũng đừng mong thoát kiếp độc thân.
“Đừng xem mấy thứ linh tinh nữa.” Nhan nheo mắt, nụ cười mang theo chút lạnh lẽo. “Đừng để ta phải nhắc ngươi lần thứ ba.”
Sửu Lục lập tức ngậm miệng, còn giơ tay lên thề rằng hắn nhất định sẽ nghe lời.
Khoảng mười lăm phút sau, Nhan lại đẩy cửa sổ ra, nhìn ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng Canh Thần đâu nữa.
“Đi rồi?”
Đang định buông khung cửa sổ, nước mưa bất ngờ ngưng tụ thành lưỡi băng, lao thẳng về phía hắn.
Linh lực dao động như gợn sóng, ánh sáng từ tượng đá trước cửa ảm đạm dần, lớp chắn đang dần yếu đi.
Nhan thầm nghĩ không ổn, định phản kích, nhưng cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, cả người bị áp vào tường. Hai chân bị khóa chặt, một bàn tay lạnh băng bóp lấy cổ hắn, gọng kìm siết chặt nơi yết hầu.
Biết có giãy cũng vô ích, Nhan dứt khoát từ bỏ chống cự, hơi nâng cằm lên, đôi mắt đen rút nhỏ thành hình hẹp dài như mắt rắn.
“Canh Thần, ngươi thật sự không định rời đi?”
“Ở đâu?” Canh Thần buông tay, lùi lại nửa bước. “Nhan, thiên luật đã định, không thể vi phạm. Diêm La đã biết vị trí của lệ quỷ.”
Nhan xoa cổ tay, xoay nhẹ hai lần, lại cọ qua cằm bị giữ chặt. Sau một lúc lâu, y mới lên tiếng:
“Canh Thần, đó chỉ là oán quỷ. Nó đã lập khế ước với ta, không thể đưa về Địa phủ, ít nhất là hiện tại không thể.”
“Khi nào?”
“Khế ước đã thành, sớm hay muộn có gì khác nhau?”
“Hủy khế ước.”
“Không được.”
Nghe thấy tiếng hít sâu, Nhan liếc mắt nhìn về quầy, vừa định hỏi thì Sửu Lục đã nhanh chóng rụt đầu lại, không dám tò mò hay hóng chuyện.
“Chuyện này không đơn giản như vậy. Nữ quỷ kia quả thực bị oan, mang oán khí trăm năm, Canh Mạnh Bà cũng chưa chắc hóa giải được. Ngươi cũng rõ tác phong của Thập Điện Diêm La. Nếu bắt về Địa phủ mà không thể cho nàng đầu thai, vậy là muốn ném xuống Vong Xuyên hay làm phân bón cho Diêm La hoa?”
“Xác thật như vậy?”
“Ta đã từng lừa ngươi sao?”
“Rất thường xuyên.”
Nhan ho khan, có chút xấu hổ. Thận Long như y, chuyện đó cũng là bình thường thôi.
“Những lần đó đều là chuyện nhỏ. Lần này thì khác, ta không nói bừa. Hơn nữa, ta đang làm việc tốt giúp họ tiêu trừ lệ khí, tránh để khi đầu thai vẫn còn oán hận, lại tạo ra thêm một mối nghiệt duyên.”
Nếu Diêm La có mặt ở đây, e rằng sẽ xắn tay áo vào tranh luận một trận với Nhan.
Chuyện đổi trắng thay đen này, vị Thận Long kia làm quá quen tay. Hắn còn nhớ hai chữ ‘thiện lương’ viết thế nào không?
Chưa kể đến thời thượng cổ, từ khi Nhân tộc hưng thịnh đến nay, số quỷ hồn bị y lén đưa ra khỏi Địa phủ đã nhiều đến mức nào? Nếu không phải Diêm La phát giác, sai quỷ sai kiểm tra lại danh sách, có lẽ đến giờ vẫn không ai hay biết.
Nhưng mà, Nhan là Thận Long, quan hệ với mười hai Tổ Vu không tồi, đến cả Nữ Oa cũng không lên tiếng, Địa phủ chẳng thể làm gì y được.
Muốn phái quỷ sai đến bắt, thì lại có hai vấn đề. Một, thực lực không đủ, căn bản không thể xông vào. Hai, trên địa giới này còn có một con Ứng Long.
Trước khi Nhân tộc xuất hiện, nơi đây vốn là lãnh địa của Ứng Long. Thời thượng cổ, ngay cả âm binh cũng phải đi đường vòng. Quỷ sai tầm thường tuyệt đối không dám bén mảng tới. Mỗi khi có vong hồn cần dẫn đi, nhất định phải do Phán Quan dưới trướng Diêm La đích thân ra mặt.
Quỷ sai có mười vạn, mà Phán Quan chỉ có hai người, lại còn phải lo liệu công vụ ở Địa phủ. Bởi vậy, mỗi khi nhân sự khan hiếm, Nhan lại có thêm không gian để “xoay sở”.
Giữa lúc hai người trò chuyện, lầu hai của khách điếm đột nhiên vang lên tiếng chuông lớn. Nhan biết Canh Thần sẽ không dễ dàng bỏ qua, bèn dứt khoát dẫn hắn lên đó.
“Nhìn tận mắt thì sẽ rõ.” Y khẽ vẫy tay, chuông bạc bay tới đặt trên bàn. Đoạn, y quay lại dặn dò Sửu Lục, “Trông chừng lầu một. Không được lén trộm rượu.”
Sửu Lục vội vàng gật đầu. Lúc liếc thấy Canh Thần, hắn lại nhớ tới lần trước thủ lĩnh bị một chưởng đánh vỡ đầu, lập tức dựng hết lông tóc, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Trong phòng trên lầu hai, khi chuông bạc lay động, một tấm bình phong trống trải bỗng hiện lên từng cảnh tượng trăm năm trước.
Dãy núi trùng điệp, khe suối quanh co.
Mặt trời ngả về tây, nông dân kết thúc một ngày làm việc. Họ lau mồ hôi, vác cuốc lên vai, đi về phía ruộng. Người nhà đưa tới những bát nước lớn, họ ngửa đầu uống cạn.
Đột nhiên, tiếng nhạc cưới vang lên ở đầu thôn. Những người thổi kèn xô-na buộc vải đỏ quanh eo, phồng má thổi hăng say. Bà mối cài hoa hồng, phất tay đuổi lũ trẻ nghịch ngợm đang vây quanh. Kiệu phu cường tráng khiêng kiệu hoa đỏ rực, cố ý lắc lư mạnh mẽ, chậm rãi tiến về phía trước.
Dẫn đầu là một con ngựa vàng, nhưng trên lưng ngựa không có tân lang, chỉ có một con gà trống bị buộc chặt cánh. Nó không ngừng kêu to, âm thanh the thé, lạc lõng giữa điệu nhạc vui tươi, càng thêm quái dị.
Đoàn rước tiếp tục đi tới, rất nhanh đã khuất khỏi con đường làng, tiến vào vùng núi lớn, rồi thẳng hướng đến huyện thành nơi có binh lính canh gác…
Cảnh tượng trên bình phong thay đổi liên tục, nhanh đến mức hoa cả mắt. Cho đến khi đoàn rước dâu dừng trước cổng một phủ đệ lớn, nhịp điệu mới dần chậm lại.
Tân nương được đón xuống kiệu hoa, bước qua chậu than, cùng con gà trống bái đường. Sau đó, nàng bị đưa vào hỉ phòng.
Hai người đứng trước tấm bình phong, nhìn cô dâu cầm quạt đỏ, ngồi ngay ngắn trên giường cưới, nhưng không hề có vẻ thẹn thùng. Như nghe thấy điều gì, nàng đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa, men theo âm thanh đi qua hành lang, đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ
Bên trong, cảnh tượng đáng ghê tởm hiện ra. Người chồng lẽ ra đang bệnh nặng, lúc này lại đang dây dưa cùng mẹ kế.
Ngọn nến đỏ lay động.
Lời mắng chửi độc địa.
Tiếng vật lộn điên cuồng.
Tiếng kêu thảm thiết bị bịt kín.
Trên tường, bóng hai người méo mó, quái dị, đáng ghê tởm…
“Canh Thần,” Nhan đặt chuông bạc lên bàn, rồi gõ nhẹ vào chuông đồng. Y khẽ cong khóe môi, cười như chế giễu.
“Thế nào là thiên luật? Thế nào là ma pháp? Thế nào là thiện, thế nào là ác?”
“Nhân tộc thịnh vượng, nhưng đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi. Với chúng ta mà nói, chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng chỉ trong thoáng chốc ấy, thiên hạ đã dệt nên bao ân oán tình thù.”
“Ngươi nói xem, khi Nữ Oa tạo ra con người, bà ấy có từng nghĩ đến tất cả những điều này không?”
Canh Thần quay đầu nhìn y, trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Nhan hơi nghiêng đầu. Dù không nhận được đáp án, y cũng không hỏi thêm. Chỉ lặng lẽ quan sát hình ảnh trên bình phong
Sinh mệnh tàn lụi.
Quỷ hồn thế chỗ.
Và kết cục sắp xảy ra.
Khóe môi y khẽ nhếch lên, nụ cười càng thêm sâu.