Edit Ngọc Trúc
Chiếc chuông bạc khẽ va vào vách tường, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Âm thanh ngân nga tầng tầng lớp lớp, kéo theo một tấm lưới vô hình, vây chặt con mồi bên trong.
Nữ quỷ bị trói buộc bởi tiếng chuông, không thể động đậy, chỉ có thể gào thét phẫn nộ. Trong cơn cuồng loạn, tà váy đỏ thẫm bám lấy vạt áo, như thể thấm đẫm máu tươi. Từng luồng hắc khí từ quanh thân nàng tràn ra, quấn quanh tựa như rắn độc, nhanh chóng lan rộng.
Cửa sổ khách điếm đồng loạt đóng sập, hai bức tượng đá trước cửa bỗng lóe lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Hoa văn bên ngoài dường như không hề thay đổi, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại tràn đầy sinh cơ, như thể ngay sau đó sẽ cất cánh bay lên, chấn động đôi cánh vút thẳng chín tầng trời.
Bên trong khách điếm, Nhan tay cầm chuông bạc, cổ tay trắng nõn lơ lửng giữa không trung. Tiếng chuông theo động tác của hắn mà biến hóa không ngừng, lúc chậm rãi, lúc dồn dập.
Nữ quỷ mặt mày dữ tợn, hai mắt chảy huyết lệ, toàn thân bị hắc khí bao phủ, như một con thú cùng đường giãy giụa.
“Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!”
Tiếng gào thét chói tai, bén nhọn đến rợn người. Theo từng tiếng rít, hoa văn đen đỏ bò khắp thân thể nàng, trông vô cùng đáng sợ. Những món đồ bị hắc khí chạm vào dường như bị ăn mòn, bề mặt lốm đốm những lỗ thủng.
Sửu Lục khi nãy còn vương chút men say, giờ đã tỉnh táo hoàn toàn. Nhìn nữ quỷ đầy huyết lệ, bị hắc khí bao vây, rồi lại nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Nhan người còn thảnh thơi chỉnh lại tay áo hắn thật sự muốn hỏi: Đại lão, đây thật sự không phải lệ quỷ? Mở to mắt nói dối, lương tâm ngài ở đâu!
“Từ bỏ đi.” Nhan dừng tiếng chuông, ôn hòa nói, “Ngươi lang thang nhân gian đã trăm năm, ba hồn bảy phách đều đã suy yếu. Trước kia lại giết người, mang nghiệp chướng nặng nề, đến nay vẫn chưa trừ bỏ ác niệm, kết cục ắt sẽ là hồn phi phách tán.”
“Nghiệp chướng... ác niệm...”
Nữ quỷ cuộn mình lại, miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại bốn chữ ấy, ánh mắt đờ đẫn.
Một lát sau, hắc khí bỗng nhiên bùng lên, ào ạt lao về phía Nhan, muốn nuốt chửng hắn.
“Nếu thế gian thực sự có nhân quả, vậy vì sao nỗi oan khuất của ta lại chẳng ai giải? Vì sao kẻ ác vẫn sống yên ổn?”
“Kẻ hại ta có thể sống đến trăm tuổi, con cháu đầy đàn!”
“Báo ứng ở đâu!”
“Bất công!”
“Ta muốn báo thù! Báo thù!”
Nhan không hề rung chuông, chỉ khẽ búng tay một cái. Hắc khí lập tức bị chặn lại, từ trung tâm vỡ vụn, hóa thành vô số tinh thể đen lấp lánh. Chúng hợp lại thành một dòng, xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn, rồi bị hút vào tượng đá trước cửa.
Mất đi oán khí chống đỡ, nữ quỷ lập tức rơi xuống từ giữa không trung, suy sụp nằm bẹp trên mặt đất.
Chiếc áo cưới đỏ thẫm không còn rực rỡ, màu sắc phai dần từ vạt áo. Búi tóc rũ rượi, từ chân tóc đến ngọn tóc đều phủ một lớp xám trắng.
Nhan buông chuông bạc, ngồi xổm xuống trước mặt nữ quỷ, một tay nâng cằm nàng lên. Ánh mắt ôn hòa, giọng nói trầm thấp:
“Ta biết ngươi có oan khuất. Ta có thể giúp ngươi.”
Nữ quỷ muốn giãy giụa, nhưng bàn tay giữ lấy cằm nàng như gọng kìm, chỗ bị chạm vào lạnh buốt thấu xương, khiến hồn phách cũng phải run rẩy.
“Muốn báo thù không?” Nhan lặp lại câu hỏi.
Tiếng gào thét của nữ quỷ dần dần im bặt. Không có đồng tử trong mắt nàng nhìn chằm chằm Nhan, hoa văn đen lan đầy gương mặt dữ tợn, nhưng sâu trong đó dường như có một tia cảm xúc khác nghi hoặc.
“Nếu muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi.”
Nhan hạ thấp ánh mắt, khoảng cách giữa hai người rút ngắn thêm chút nữa. Giọng nói trở nên khàn khàn, mang theo một loại mê hoặc không thể kháng cự.
Nữ quỷ bị giọng nói kia cuốn lấy, huyết lệ trong mắt run rẩy.
Sửu Lục lập tức lùi về phía sau, lui mãi đến sát tường, rồi vội vã lấy tay bịt kín lỗ tai. Thấy vẫn không có tác dụng, hắn lục lọi khắp người, cuối cùng tìm được hai vỏ ốc biển, lập tức nhét vào tai trái phải.
Hai con ốc biển chầm chậm thò đầu ra, rõ ràng là đang thể hiện sự bất mãn.
Sửu Lục dùng ngón tay chọc mạnh một cái.
Nuôi ngươi ngàn ngày, dùng ngươi một lúc! Nhanh chóng bịt tai cho ta! Không nghe lời thì đem ngươi nấu lên đấy!
“Vì cái gì?” Nữ quỷ hỏi.
“Ngươi mang oán niệm, hóa thành oán quỷ, lang thang nhân gian cả trăm năm, chẳng phải cũng chỉ vì báo thù sao?”
“Cơ hội ngay trước mắt, ngươi muốn hay không?”
Nhan khẽ cười, đồng tử trong mắt co lại, hóa thành một đường kim sắc hẹp dài.
Nhìn thấy ánh mắt đó, nữ quỷ dường như nhớ ra điều gì, kinh hãi đến mức toàn thân run rẩy, hồn phách cũng có dấu hiệu tan rã.
“Đừng sợ.”
Nhan buông tay khỏi cằm nàng, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu, vỗ về như đang trấn an một con thú nhỏ.
“Ta biết ngươi ủy khuất, cũng hiểu ngươi muốn làm gì.”
“Nhưng kẻ ngươi hận đã nhập luân hồi. Hiện giờ, ngươi tìm đến chỉ là con cháu của hắn.”
“Khi xưa, vì báo thù mà ngươi đã giết một mạng người, dù có là kẻ vô tội hay không, thì ngươi cũng đã trở thành ác nhân.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, đại thù không báo được, mà chính ngươi cũng sẽ hồn phi phách tán.”
“Ngài thực sự sẽ giúp tôi?”
Nữ quỷ run rẩy, rõ ràng hoảng loạn đến cực điểm, không dám tin.
“Nói là làm.”
Giọng Nhan trầm ấm, nhẹ nhàng như cơn gió xuân, dịu dàng len lỏi vào lòng người. “Ta giúp ngươi báo thù, hóa giải chấp niệm. Ngươi không cần tan biến hoàn toàn, chỉ cần trả một cái giá nhất định.”
“Cái giá?”
“Một hồn một phách là đủ.”
“Được.”
Lời “được” vừa thốt ra, không khí liền dậy lên một đợt sóng gợn.
Giao ước thành lập.
Nhan khẽ nhấc tay, ngón tay điểm nhẹ trong không trung. Lời hứa vô hình hóa thành hai tấm thẻ tre đen tuyền với hoa văn đỏ, một chiếc rơi xuống trước mặt nữ quỷ, chiếc còn lại bay về phía quầy.
Ngay khi thẻ tre tiến lại gần, bức tường gỗ sau quầy bỗng vươn cao, bề mặt hiện lên vô số ô khắc, chạm trổ hình thù khác nhau: chim muông, hoa cỏ, cá tôm. Ở phần trên, các loài yêu thú kỳ dị xuất hiện dày đặc, thậm chí có cả giao long quấn quanh.
Thẻ tre bay vào một ô trống ở đáy bức tường. Từ bên trong, một tia sáng mờ nhạt le lói.
"Phụp" một tiếng, ô khắc khép lại. Trên mặt gỗ, hoa văn mờ dần hiện rõ một người phụ nữ trong bộ hỷ phục, tóc búi cao, tay cầm quạt đỏ. Nhưng trên gương mặt kia, không hề có lấy một nét vui mừng, chỉ tràn ngập thù hận.
“Đi theo ta.”
Nhan ra hiệu cho nữ quỷ đứng dậy, cùng hắn bước lên tầng hai, đến một căn phòng khách bên trái. Đây là nơi cô từng ở, không hề bị giam giữ. Nếu không, cô đã chẳng thể tự do xuống tầng một và suýt làm hại Sửu Lục.
Cửa phòng mở ra, đập vào mắt là một tấm bình phong sáu tấm trơn nhẵn, không có hoa văn hay chữ viết.
Phía sau bình phong là một chiếc giường gỗ thấp. Bên cạnh giường đặt một chiếc bàn con, trên bàn có một giá đỡ bằng đồng. Giá cao bằng hai bàn tay, phía trên treo một thanh đồng ngang, mắc vào đó là một sợi xích nhỏ, lủng lẳng một chiếc chuông đồng. Chiếc chuông không có lưỡi, cũng chẳng có quả cầu bên trong.
Ngoài ra, trong phòng không còn gì khác không ghế, không trang trí.
Một tấm bình phong, một chiếc giường, một cái bàn, một cái chuông đồng đó là toàn bộ.
Nhan đứng sau bình phong, ngón tay khẽ gõ lên chuông.
“Giấc mộng Hoàng Lương, người sống coi là hư ảo, kẻ đã khuất lại xem là thật. Tiếng chuông này sẽ dẫn ngươi vào giấc mộng. Khi tiếng tan, ngươi sẽ trở về. Lưu lại càng lâu, hồn phách ngươi càng suy yếu.”
Nữ quỷ cảm tạ, nằm xuống giường.
Chuông đồng khẽ lay, ngân lên một âm thanh mà chỉ vong linh mới có thể nghe thấy. Âm điệu ấy xoay vòng trong không gian, kéo nữ quỷ về quá khứ, trở lại những tháng năm đã mất.
Nhan khép cửa phòng, cùng lúc chặn lại mọi âm thanh dẫn dụ linh hồn thoát ra ngoài.
Ở tầng một, Sửu Lục chống tay lên quầy, uể oải xoay tròn chiếc vỏ ốc biển trong tay. Nhìn thấy Nhan bước xuống cầu thang, hắn lập tức ngừng tay, hỏi:
“Một hồn một phách?”
“Không được sao?”
Nhan trở về ghế bập bênh, tiếp tục lau chiếc lục lạc bằng ngọc.
“Vậy tức là nàng ta là oán quỷ?”
Lệ quỷ phải bị đưa về địa phủ. Một hồn một phách, thậm chí cả chút quỷ khí, đều không thể lưu lại, nếu không sẽ vi phạm luật lệ từ thời thượng cổ.
Nhan buông lục lạc, chỉ tay về phía giá gỗ bên phải.
“Tầng hai, còn hai vò.”
“Thật hào phóng!”
Sửu Lục lập tức tỉnh táo, ôm ra hai vò rượu. Ngửi mùi rượu nồng, hắn không kìm được mà hít sâu một hơi.
Biết Nhan cố ý chuốc rượu để bịt miệng mình, nhưng ai bảo hắn thích trò này chứ?
Quan trọng hơn, Nhan là Thận Long, là chủ nhân của giấc mộng Hoàng Lương. Hắn có điên mới đi tố cáo hắn, không phải chán sống thì là gì?
Ngoài khách điếm, mưa càng lúc càng nặng hạt. Những giọt mưa rơi lộp bộp xuống đường đá xanh, văng lên từng tia nước nhỏ. Nước mưa hội tụ, chảy dọc các rãnh nước, len lỏi qua từng phiến đá, xuôi về cuối con phố Trường Nhai.
Cuối phố, một nhóm học sinh dầm mưa bước tới.
Năm người chung nhau ba chiếc ô, quần áo ướt nhẹp. Nhìn thấy tấm biển “Phố đồ cổ”, bọn họ không còn hơi sức mà phàn nàn người đề xuất chuyến đi trong thời tiết này. Chỉ nhanh chóng rảo bước, mong tìm chỗ trú mưa, tránh cơn gió rét thấu xương.
Trường Nhai vắng lặng. Ngoài nhóm học sinh, chỉ có một bóng người đơn độc.
Dù che khuất phần lớn cơ thể, nhưng không giấu được dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp, eo thon săn chắc. Mỗi bước đi, tà áo khoác đen khẽ hất lên. Đôi ủng da cao quá mắt cá, tôn thêm đôi chân dài đầy sức hút.
Cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, người đàn ông dừng bước, xoay người, hơi nhấc ô lên.
Dù cách một màn mưa, mấy cô gái nhỏ vẫn nhìn đến ngây người. Đến khi người đàn ông quay đi, tim họ vẫn đập rộn ràng. Cả đám nhìn nhau, hối hận vì quên mất chụp ảnh.
Cuối phố, Sửu Lục đang ôm vò rượu, bỗng ngước lên nhìn Nhan, thần sắc hơi đổi.
“A, hắn đến rồi.”
“Ta biết.”
Nhan đặt lục lạc xuống, gõ nhẹ ba cái lên bàn.
Ngay lập tức, cầu thang dẫn lên tầng hai đổi hướng. Một màn chắn vô hình dâng lên, che giấu hoàn toàn quỷ khí trong khách điếm.