#Đoản: Bức ảnh cuối cùng. 

     Tô Mạn, một nhiếp ảnh gia nghiệp dư đang trên bờ vực bỏ ngành, vì những bức ảnh cô chụp đa phần mọi người đều không thích. Có thể do phong cách chụp của cô có phần tăm tối, hoặc cũng có thể cô không hợp với ngành này. Tô Mạn quyết định đi du lịch để chụp những bức ảnh cuối cùng trước khi quyết định rời bỏ ngành nhiếp ảnh này. 

     Địa điểm cô tới lần này là Trấn Cổ, nằm bên dòng sông Đác. Trấn Cổ có những căn nhà nhỏ xinh mang đậm phong cách cổ xưa tạo dấu ấn độc đáo cho nơi này. Ngoài ra, xuyên suốt thị trấn còn có những cây cầu đá với các kiểu dáng rất khác nhau, nổi tiếng nhất là cầu Hồng Kiều có mái che lãng mạn.

     Chuyến đi diễn ra rất suôn sẻ, và Tô Mạn cũng chụp được kha khá ảnh đẹp mang về. Cô cũng chụp cho các du khách một vài kiểu ảnh để lưu niệm, và thật may, mọi người có vẻ khá thích. Duy chỉ có một bức ảnh, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng khi nhìn kĩ lại, Tô Mạn dường như thấy có điều gì đó không đúng. Bức hình là ảnh chụp chung của đoàn du lịch, rõ ràng lúc chụp, mặt ai nấy đều rất vui vẻ, nhưng tấm ảnh Cố Mạn nhìn thấy thì lại khác. 

     Trong ảnh, mọi người ánh mắt đượm buồn, số người cũng đã ít đi một phần ba, đằng sau lưng họ, những tòa nhà có vẻ đã trải qua một tai nạn gì đó, nhìn kĩ sẽ thấy những vết nứt, nhưng vì mọi người đứng chắn nên Tô Mạn phải để ý kĩ mới thấy được. Cô hoài nghi. “Không lẽ có xảy ra chuyện gì đó?” 

     Cầm theo bức ảnh, Tô Mạn đi tìm trưởng đoàn để cùng bàn bạc với anh ta. Trưởng đoàn của chuyến du lịch lần này là một người đàn ông ngoài 30, anh ta đam mê đi du lịch và có kiến thức sâu rộng về địa lí nên mọi người đều nhất trí để anh ta làm trưởng đoàn. Tên của người đàn ông ấy là Trương Hách. 

     “ Anh Trương, anh có đó không, tôi có chuyện muốn bàn bạc.”

     Tô Mạn đứng trước phòng Trương Hách, cô gõ cửa và gọi anh. 

     “ Đợi chút, tôi ra liền.”

     *Cạch*

     Cánh cửa mở ra, người đàn ông mặc chiếc áo phông cùng chiếc quần dài màu đen, mái tóc còn hơi ẩm ướt xuất hiện trước mặt Tô Mạn. Có lẽ anh vừa mới tắm xong.

     “ Xin lỗi vì đã làm phiền anh giờ này, nhưng có chút chuyện tôi cần nói với anh.”

     “ Không sao, cô vào đi.”

     Trương Hách đứng lùi lại để Tô Mạn có thể tiến vào, anh cũng nhanh chóng vào phòng và đóng cánh cửa lại.

     “ Chuyện là, anh Trương cũng biết tôi là một nhiếp ảnh đúng không. Hôm nay tôi có chụp cho đoàn mình một vài tấm để kỉ niệm, nhưng có một tấm tôi thấy khá kì lạ, nên muốn để anh cùng xem.”

     Tô Mạn lôi bức ảnh ra cho anh xem, bức ảnh vẫn vậy nhưng lần này, dường như nó đã thêm một vết hoen ố giống như đã chụp cách đây rất lâu vậy. 

     Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

     “ Sao…sao có thể như vậy được. Rõ ràng tôi mới chụp hôm nay, tại sao dường như tấm ảnh trông cũ như vậy chứ.”

     Trương Hách cầm bức ảnh lên xem, anh trầm tư như có điều gì đó suy nghĩ. 

     “ Tôi nghĩ…có lẽ đây là một điềm báo.” Anh ta nói

.

     “ Điềm báo sao?”

     “ Đúng vậy, cô nhìn đi, kiến trúc phía sau đã bị phá hủy một ít, có lẽ do động đất hoặc thứ gì đó va chạm. Và số người cũng đã ít đi, có lẽ do tai nạn đó? Có lẽ, nó đang nhắc nhở chúng ta nên cẩn thận. Tôi nghĩ chúng ta nên hủy lịch trình ngày mai đi.”

     “ Vậy phiền anh thông báo cho mọi người nhé.”

     “ Được rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi nhé.” 

-------------------------------------------------------

     Vài phút sau… 

     Trương Hách lên nhóm thông báo với mọi người sẽ hủy chuyến tham quan ngày mai với lí do có chút chuyện, mọi người có thể hoạt động tự do, nhưng nhớ tránh xa khu du lịch vì anh ta nghe nói họ đang cho thi công bên đó. 

     “Ây, mãi mới được đi chơi mà ở nhà không thì sao được”

     “Đúng đấy, như thế thì tôi thà về luôn”

     “Sao tôi không nghe bên khu du lịch thông báo thi công gì nhỉ.”

     “…”

     Mặc cho Trương Hách khuyên ngăn, mọi người đều có vẻ tức giận và không để ý tới anh. Có lẽ, mọi người tính tự mình đi khám phá. 

     Ngày hôm sau

     Vì suy nghĩ cả đêm khiến cho gần sáng Tô Mạn mới chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng chưa ngủ được mấy tiếng thì bất chợt, một cơn hoa mắt chóng mặt khiến cô khó chịu, dạ dày cuộn lên từng cơn. Cửa kính rung lắc như sắp vỡ ra đến nơi. Là động đất. 

     Đợi đến khi mọi thứ đã lắng xuống, Tô Mạn bật điện thoại lên,7h sáng, không biết ngoài kia thế nào rồi. 

     Cô mặc vội bộ đồ rồi lao ra khỏi phòng, linh tính mách bảo dường như đã có chuyện gì đó xảy ra. 

     Vừa ra tới sảnh khách sạn, cô bắt gặp Trương Hách đang đứng ở quầy lễ tân, ánh mắt anh hoảng loạn, đầu tóc rối xù và trên quần áo dính ít đất cát. Tô Mạn lao nhanh đến.  

    “Có chuyện gì vậy anh Trương, tôi đang ngủ thì cảm giác có động đất.”

   “ Đúng vậy, động đất. Trận động đất vừa xảy ra, hiện tại tôi đang không liên lạc được với một vài vị khách của chúng ta. Nghe mọi người nói có một vài người đã ra ngoài từ sáng sớm và đến giờ vẫn chưa thấy trở về. Tôi sợ có chuyện xảy ra…”

     Một nỗi sợ hãi bao trùm lấy Tô Mạn, cô nhớ tới bức ảnh, vội vã lao ra ngoài nhưng Trương Hách đã kịp giữ tay cô lại.

    “ Cô định đi đâu, ngoài đó nguy hiểm lắm, dư chấn vẫn còn, nên tốt nhất là ở yên đây đi.”

     “ Anh Trương, bức ảnh, tôi cần xác minh.” Tô Mạn vừa nói vừa lo lắng.

     Trương Hách nhớ lại bức ảnh hôm qua, anh lôi trong túi áo ra bức ảnh. Vẫn bức ảnh đấy nhưng giờ đây, kiến trúc đằng sau đã thành đống đổ nát, ánh mắt mọi người đầy hoảng loạn và lo sợ.

     “Vậy ra, là bức ảnh điềm báo đã xảy ra.” Tô Mạn run run nói.

     “Tôi đã gọi cứu hộ rồi, họ sẽ tới nhanh thôi.”

     Từng phút từng giây trôi qua, đội cứu hộ đã tới, họ nhanh chóng làm việc, đào đống đổ nát ngoài kia nhưng kết quả, chẳng thu được gì. 

     Từng ngày trôi qua, các manh mối đi vào ngõ cụt khiến cuộc tìm kiếm phải dừng lại.

     Tô Mạn cầm bức ảnh, giờ đây nó đã vàng ố đi rất nhiều, cô không hiểu, tại sao chuyện này xảy ra…

     Đang ngồi thất thần thì chuông điện thoại reo lên, cái tên hiện lên là Trương Hách.

     “Alo, tìm được họ rồi, họ bị chôn vùi dưới lòng đất và cách đó khoảng 1km, người dân vô tình đào được và báo cảnh sát.”

     “Vâng, vậy đã liên lạc với gia đình họ chưa.”

     “Đã liên lạc rồi, tôi gọi để báo tin cho em thôi. Còn bức ảnh, hãy đốt nó đi.”

     “Vâng, em biết rồi.”

     Cúp điện thoại, Tô Mạn cầm bức ảnh, cô nhìn nó lần cuối rồi dùng bật lửa đốt đi, mong rằng, họ ở nơi kia sẽ an yên. 

      Hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play