#Đoản: Yêu Thầm Bạn Thân

Tác giả: Hạ Hạ

     Bạch Nguyệt và Hạ Vũ là đôi bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã trong miệng mọi người. Từ nhỏ, Hạ Vũ đã có tính cách sôi nổi, hoạt bát, anh tỏa sáng như ánh mặt trời mùa hạ. Còn Bạch Nguyệt lại trầm lắng, ít nói, như ánh trăng đêm dịu dàng. Chính sự đối lập về tính cách ấy khiến cho hai người hòa hợp, đồng điệu với nhau. Anh và cô là bạn thân, là thanh mai trúc mã, là bạn cùng trường cùng lớp 12 năm liền, trải qua biết bao vui buồn của tuổi trẻ.

     Anh và cô có rất nhiều kỉ niệm, những lần trốn học thêm để cùng nhau chơi, những khi ôm nhau khóc khi thất tình, những buổi sinh nhật bất ngờ,…Tất cả gói gọn trong hai chữ ‘thanh xuân’.

“Nguyệt Nguyệt, nay tao thất tình, đi uống với tao đi, đau quá.”

“Ừ, nhưng uống ít thôi.”

“Chúc mừng sinh nhật mày, Nguyệt Nguyệt đáng yêu của chúng ta.”

“Tao cảm ơn, nhưng sến thế.”

“Nay đẹp trời, hay mình trốn học đi công viên chơi đi.”

“Không sợ mẹ mày biết à?”

“Lo gì, còn có mày nữa mà.”

“Thì đi.”

-----------------------------------------------------------------

     Hai người ở bên nhau lâu tới mức, cả hai nghĩ sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau. Nhưng dần dần…tình cảm cô dành cho anh không còn đơn thuần là tình bạn nữa. Cô…thích anh. Cô thích cái cách anh cưng chiều mình, luôn bảo vệ cô mỗi khi có chuyện. Thích cái cách lúc nào cũng bênh cô vô điều kiện. Thích cái cách anh dù có tức giận nhưng chưa bao giờ to tiếng với cô. Thích mọi thứ về anh. Nhưng cô không dám nói ra, vì cô sợ, sợ khi anh biết, anh sẽ tránh xa cô, sẽ không coi cô là bạn nữa.

     Có vài lần, anh vu vơ đùa rằng mình đã có người mình thích, anh kể cô ấy ngốc lắm, hậu đậu lắm, nhưng lại đáng yêu vô cùng. Những lúc ấy, cô chỉ biết cười cười lắng nghe anh nói, còn trong tâm đã buồn và tủi đến nhường nào.

“Thế mày có định tỏ tình người ta không?”

“Có chứ, nhưng tao không biết phải làm thế nào, hay mày dạy tao đi Nguyệt.”

     Cô im lặng một lúc, dường như để cảm xúc bình ổn hơn. Vì đâu ai có thể vui khi nghe người mình thích nói thích một người khác.

“Thì mày tặng quà, rồi tỏ tình ẻm. Được thì được, không thì…theo đuổi ẻm xem?”

“Nghe cũng hợp lý nhỉ, để tao nghĩ xem.”

     Cô cúi đầu, che dấu nỗi buồn nơi ánh mắt, mà đâu biết rằng chàng trai đang dịu dàng nhìn cô, ánh mắt đong đầy tình yêu. “Ngốc quá, tao thích mày mà Nguyệt.” – Hạ Vũ nghĩ.

     Đêm đó, cô trằn trọc, mất ngủ. Trong đầu chỉ toàn câu nói của anh. Rằng anh thích người khác, rằng anh sẽ tỏ tình cô ấy. Bạch Nguyệt cuộn mình trong chăn, nức nở khóc, cô rất sợ sẽ mất đi anh.

"Tớ không phải người cậu thích, nhưng vẫn mong hôm đó cậu sẽ cười thật tươi." – cô tự nói với mình.

     Và rồi, ngày hôm đó cũng tới, ngày mà anh dự định sẽ tỏ tình người anh thích. Cô lặng lẽ trốn đi, cô không muốn nhìn thấy cảnh người mình thích tay trong tay với người con gái khác chút nào cả. Ích kỉ cũng được, hèn nhát cũng được, nhưng mà đau lắm, cô không dám, cũng không muốn.

     Đang ngồi thơ thẩn nhìn những đám mây trắng bồng bềnh trôi, bất ngờ trước mặt xuất hiện một bó hoa hồng đỏ và một hộp quà được gói tinh xảo. Bạch Nguyệt ngẩng lên nhìn, là anh – Hạ Vũ.

“Nguyệt Nguyệt, tao thích mày, làm người tao yêu, làm bạn gái tao nhé?”

     Bạch Nguyệt im lặng, ánh mắt cô toát lên vẻ bất ngờ và không tin vào mắt mình.

“Mày…sao mày…?”

“Tao đã từng thử nói thích người khác…nhưng tất cả họ chẳng phải mày.”

“Cho tao một cơ hội được làm người yêu của mày nhé, Nguyệt?” – Hạ Vũ lại một lần nữa tỏ tình cô.

“Tao đồng ý.”

     Cô đưa tay ra nhận hoa và quà, miệng mỉm cười hạnh phúc. Bất ngờ, anh kéo cô lại ôm vào lòng, khóe miệng giương lên nụ cười vui sướng. Thì ra, không phải cô đơn phương thích anh, mà anh cũng đã thầm thích cô từ lâu. Nhưng cả hai im lặng, không ai dám tiến thêm một bước vì sợ đánh mất đối phương. Nhưng lần này, anh muốn tiến về phía cô, cho cô biết anh thích cô, yêu cô đến nhường nào.

     Ánh chiều tà hắt lên những tán lá, mặt trời từ từ lặn xuống núi, khung cảnh yên bình đến lạ. Cô với anh ngồi đó, hai bàn tay đan vào nhau, cả hai không nói gì, chỉ im lặng nhìn đối phương, cái nhìn chứa chan biết bao tình cảm. Lời không nói, nhưng lại giống như cả ngàn lời nói. Chỉ một ánh mắt, một cái nắm tay, thay cho ngàn lời yêu nơi đầu môi.

     “Thì ra… đôi khi, điều đẹp nhất không nằm ở những lời nói, mà là đúng lúc – cả hai cùng đủ can đảm.”

 

Hết. 

P/s: Viết xong tác giả tự rung động :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play