#Đoản : Quán cà phê giữa hai thế giới

Tác giả: Hạ Hạ 

     - Cậu không thể quay về cùng tớ sao?

     - Xin lỗi nhưng tớ không thể, cậu hãy tự chăm sóc tốt bản thân và vui lên nhé, vui vẻ cả phần của tớ nữa.

--------------------------------------------------------------------

     Mùa đông, bầu trời âm u tối tăm, từng cơn gió thổi qua mang theo không khí lạnh buốt. Đợt này đang là đợt rét cuối cùng trong mùa đông năm nay. Tịnh Hy cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, bất chợt, chiếc điện thoại rung lên báo hiệu có người gọi tới. Cô vươn tay lấy nó, người gọi là cô bạn thân của mình – Khả Vy.

     - Alo, Hy Hy ơi, mình mới thấy có quán cafe gần trường cấp ba cũ của tụi mình nè, ngày mai chúng mình qua đó thử đi?

     - Ngày mai sao, mình lười quá, lạnh này không muốn đi đâu cả. 

     - Đi đi mà, đi uống cafe rồi đi shopping, cậu cứ ở nhà hoài sao mà được. 

     - Thôi được rồi…

     - Vậy mai gặp nhé, bye bye.

     - Ừm, mai gặp, bye bye.

     Cúp điện thoại, Tịnh Hy lại lăn lộn trong chiếc chăn ấm áp, ngoài trời, mưa đang rơi, gió vẫn đang thổi từng cơn.

     Sáng hôm sau

     Khi Tịnh Hy đang chuẩn bị đồ cho buổi đi chơi cùng cô bạn thân của mình thì điện thoại có thông báo tin nhắn mới: “cậu cứ tới quán trước đi nhé, mình có chút việc sẽ qua đó sau, yêu cậu.” Cô khẽ cười rồi thay đồ để chuẩn bị đi ra quán cafe mà Khả Vy nhắc tới, cũng lâu rồi cô chưa tới con đường dẫn đến trường cấp ba cũ, vì nơi đây có quá nhiều kỉ niệm cô không muốn nghĩ tới. 

     Đối diện với trường cấp ba cũ của cô, có một quán cafe mới tinh mang phong cách cổ điển, trầm lắng. Tịnh Hy mở cửa quán, thấy bên trong chỉ có 1 người phục vụ đang đứng quầy, có lẽ cô tới hơi sớm nên chưa có khách chăng?

     - Hoan nghênh quý khách tới quán cafe kí ức.

     Một giọng nói vang lên kéo cô trở về thực tại, cô nhìn về phía người phục vụ, thấy anh ta đang mỉm cười nhìn cô. Nhẹ nhàng bước tới quầy và cầm menu lên xem, cô thấy quán có khá nhiều cái tên món hay và thú vị. 

     - Cho tôi 1 ly cafe người cũ (cappucino) 

     - Vâng, quý khách đợi 1 chút, quý khách muốn dùng tại phòng riêng hay tại sảnh ạ?

     - Cho tôi phòng riêng

     - Vâng, tôi xin gửi quý khách thẻ phòng ạ, phòng của quý khách là phòng 201 tầng hai, quý khách vui lòng chờ chúng tôi pha chế. 

     Tịnh Hy cầm theo thẻ phòng và lên tầng hai, cô mở cánh cửa phòng 201 và vào đó ngồi chờ. Căn phòng sạch sẽ sáng sủa, có một cửa sổ sát đất để khách hàng có thể ngắm cảnh ngoài kia. Cô ngồi dưới sàn, nhìn ngắm ra bầu trời âm u, để lòng trôi dạt nơi phương trời.

     - Cafe của quý khách, một ly cafe người cũ.

     Đang lơ đãng nhìn ngắm bầu trời, bất chợt cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giọng nói mà ngay cả khi trong mơ cô cũng muốn nghe. Tịnh Hy quay người lại, trước mắt cô là chàng trai 18,19 tuổi, gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn với cô.

     - Kha…là cậu sao?

     Lâm Kha, người cô từng thương, người bạn trúc mã của cô, nhưng không phải cậu ấy đã mất cách đây 2 năm sao?

     Kha ngồi xuống, đặt ly cafe lên bàn cho cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô như thể anh đã biết trước phản ứng của cô.

     - Là mình.

     Một cảm xúc vui tươi trào dâng trong cô, nếu như đây là giấc mơ, thì xin cho cô đừng bao giờ tỉnh lại.

     - Kha, mình nhớ cậu quá, dạo này cậu ổn không? Có vui không? Tại sao không tìm mình?

     - Mình ổn, mình cũng nhớ Hy Hy lắm. Mình nhớ tới cậu hồi đi học, ngày nào cũng nghịch ngợm phá phách, rồi bị mẹ mắng suốt. 

– Kha khẽ cười nhắc lại kỉ niệm ngày xưa.

     - Không phải hồi đó đã có cậu bảo vệ tớ sao? 

     - Cậu đó… - Kha cười bất lực nhưng ai bảo cô ấy là tâm can bảo bối của anh chứ. 

     Hai người ngồi đó, tâm sự về những chuyện ngày xưa, những ngày khi cả hai còn vô tư hồn nhiên, ngày mà anh chưa rời xa cô. Thời gian lặng lẽ trôi qua, yên bình như thể anh chưa từng rời đi, mà là đi đâu đó rồi quay lại tìm cô, cùng cô cười đùa như ngày xưa cũ.

     Bất chợt, tiếng chuông đồng hồ vang lên điểm 12h trưa, Kha khẽ nhíu mày rồi nắm chặt tay của Tịnh Hy. Tay anh lạnh, không có một chút hơi ấm nào khiến cô khẽ rùng mình. Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng chan chứa bao tình cảm.

     - Hy Hy, sau này không có mình ở bên, cậu nhớ chăm sóc tốt bản thân, trời lạnh nhớ mặc ấm, cậu dễ ốm lắm. Đừng thức khuya nhiều, hại mắt đấy. Phải luôn vui vẻ nhé, vui cả phần tớ nữa. Nếu được hãy quên tớ đi, và tìm hạnh phúc cho riêng mình.

     Từng câu nói của anh như cứa vào trong tim cô, đau đớn đến rỉ máu. Anh lại muốn bỏ cô đi nữa sao…

     - Cậu định đi đâu, cậu lại muốn bỏ tớ một lần nữa à? 

     - Hy Hy, nghe tớ nói. Tớ đã ch.ế.t rồi, từ hai năm trước. Hiện tại cậu thấy, là quá khứ trước đây, là chấp niệm của cậu thôi. Và quán cafe này, giúp cậu có thể gặp được những người trong quá khứ, nhưng chỉ một lần mà thôi.

     - Không, tớ không tin, cậu đang đứng trước mặt tớ mà. – Tịnh Hy cố chấp, cô khóc, từng giọt nước mắt nóng hổi vương trên gò má, ánh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào anh như thể nếu cô nhắm mắt lại, anh sẽ biến mất.

     - Hy Hy ngoan, đừng khóc. – Kha đưa tay xoa đầu cô – tớ biết là khó chấp nhận nhưng đó là sự thật. Chỉ là vì cậu còn sống trong kí ức, còn tớ thì quá nhớ cậu, nên mới có cuộc gặp hôm nay. Thấy cậu vẫn ổn là tớ an lòng rồi. Hy Hy ngoan, cậu phải hạnh phúc nhé, tạm biệt.

     - Không, đừng…

     Kha đứng dậy, bước ra khỏi cánh cửa phòng 201, để lại Tịnh Hy đằng sau chẳng thể ngăn nổi giọt nước mắt. Cô muốn đuổi theo nhưng chân như bị ghì xuống mặt sàn, cơ thể chẳng nhúc nhích được. Tịnh Hy đứng đó, dõi nhìn theo bóng dáng của anh, trái tim như có ai đó bóp chặt. Nó đau, đau đến chết lặng.

     - Quý khách, quý khách?

     Giọng nói xa lạ văng vẳng bên tai khiến Tịnh Hy mở mắt. Hóa ra tất cả là mơ sao? Vẫn căn phòng ấy nhưng chỉ còn cô, à không, có thêm một người phục vụ xa lạ.

     - Cafe của quý khách, chúc cô ngon miệng ạ.

     Người phục vụ sau khi đặt cafe xuống thì đứng dậy đi ra khỏi phòng, mang theo cả chiếc hộp đựng hương an thần ra ngoài.

     Tại quầy order

     - Hmm, mọi việc thế nào?

     - Vâng, có lẽ cô ấy gặp được người muốn gặp rồi ạ.

     - Vậy được rồi, cậu đi làm việc đi.

     - Vâng, ông chủ.

     Người vừa nói chuyện là ông chủ của quán cafe này, cũng là một người có khả năng đặc biệt. Anh có thể tạo ra cuộc gặp gỡ giữa con người của hai thế giới bằng cách tạo ra giấc mơ, để họ có thể nói ra những nuối tiếc cho người ở lại khi bản thân chưa kịp nói. Bởi vậy nên quán cafe này mới có tên là quán cafe kí ức, hay còn gọi là Quán cafe giữa hai thế giới.

     Còn Tịnh Hy, cô nghe theo lời của Lâm Kha, sống vui vẻ và tìm thấy người mình thương, chỉ là đâu đó trong cô, vẫn nhớ về chàng thiếu niên năm nào như một kí ức thanh xuân tươi đẹp.

     - Kha ơi, cậu cũng phải thật hạnh phúc nhé.

Hết.

#Hạ_Hạ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play