#Đoản_văn

#Bạch_nguyệt_quang

#Ngôn_tình_đời_thực

     Năm nhất của tôi, vì có cậu mà trở nên rực rỡ. Cậu như vầng trăng sáng trên cao, mãi mãi tôi chẳng thể chạm tới. 

     Mùa thu năm ấy, vì có cậu, cuộc sống của tôi không nhàm chán đến vậy. 

     Tôi gặp cậu vào 1 ngày của kì 1 năm nhất, 2 con người xa lạ thoáng quen biết rồi lại rời đi như chẳng có gì. 

     Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu, 1 người con trai nhẹ nhàng tinh tế. Với chiều cao khá ổn, cậu được giáo viên chỉ định là 1 trong 5 người ném bóng cho các bạn tập. Điều nhẹ nhàng tinh tế tôi nói ở đây là gì? Là khi cậu ném bóng cho tôi, cậu không ném qua loa, ném mạnh, mà rất nhẹ nhàng, sau đó hỏi lại rằng liệu cậu ném vậy có ổn không? Có mạnh quá làm tôi đau hay không? Khởi đầu thật đẹp cho câu chuyện của chúng ta nhỉ. 

     Và cũng chỉ hôm đó, tôi cùng cậu tập luyện, hôm sau, cậu không còn là người ném bóng nữa, chúng ta cũng không còn trò chuyện nữa, trở lại thành 2 người xa lạ. 

     Nhưng duyên phận thật đẹp, nó giúp tôi và cậu gặp lại nhau lần nữa. Và lần này, sẽ không còn là người xa lạ nữa, mà là bạn bè, hoặc là người tôi thầm thích. 

     Kì 2 năm nhất, tôi và cậu chung lớp Lịch Sử, và môn này yêu cầu hoạt động nhóm để có bài thuyết trình. Vốn hướng lung tung, nên lần này tôi làm nhóm trưởng. Còn cậu, lại  tình cờ gia nhập nhóm tôi qua 1 lời giới  thiệu của 1 người bạn mà tôi quen biết. Gặp lại nhau nhưng có lẽ…cậu không nhận ra tôi. Cũng đúng, tôi chẳng có gì nổi bật cả. 

     Vì chung nhóm nên tôi và cậu nói chuyện nhiều hơn, cũng dần thân thiết hơn. Tôi còn nhớ, vào 1 ngày mưa nào đó, cả 2 hẹn nhau lên thư viện để ôn tập cho kì thi sắp tới, nhưng vì 1 số việc nên chúng ta đã chuyển địa điểm qua quán cafe trong khuôn viên trường. Trời mưa, ngồi cạnh nhau học bài, buôn chuyện trên trời dưới biến, tuy lạnh nhưng cũng thật ấm áp. 

     Cũng trong khoảng thời gian này, tôi và cậu đi chơi, đi ăn, đi sự kiện trên trường với nhau. Buổi tối hôm đi sự kiện hôm ấy, cậu nhắc tôi nhớ đem theo ô  vì lo trời sẽ mưa. Nhưng khi trời mưa, cũng chính cậu là người ngồi che ô cho tôi, trái tim này có chút rung động rồi. Và cả hôm đi chơi nữa, cậu, tôi và 1 bạn nữa, cùng nhau đi ăn và đi chơi mấy tiếng lận. Cùng nhau đi nhà sách, cùng nhau đi ăn jolibee, cùng nhau đi uống toco…Vẫn là sự tinh tế ngày nào, cậu chủ động giúp tôi và bạn nữ kia xách đồ, mười điểm. 

     Năm nhất nên trường cho tân sinh viên đi tham gia đợt huấn luyện quân sự trong vòng nửa tháng. Trùng hợp, tôi và cậu lại chung đại đội. 2 tuần sớm tối bên nhau, cùng nhau học tập, cùng nhau trò chuyện, trở thành bạn thân thiết tới mức bạn của cậu tưởng tôi là người yêu của cậu. Tôi cười, nói không phải, nhưng trong lòng  cũng có chút mong chờ. Trong 14 ngày ở khu quân sự ấy, tôi thường hay mua nước sau bữa trưa, tiện tay mua giúp cậu luôn. Gõ cửa phòng cậu, bạn cùng phòng cậu thấy tôi và… “kiếm T hả, đợi tí nó đây nè.” Cảm giác, tôi giống như chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau cậu. 

     Có 1 hôm, 2 đứa rủ nhau đi mua nước ở quán nước trong khu quân sự, tôi thì uống chanh tuyết, còn cậu thì uống cafe, không biết sao mà ngủ được luôn ấy. Và bởi vì rất đông, nên tôi với cậu phải đợi tận nửa tiếng mới order được, còn nóng nữa. Có lẽ thấy tôi kêu nóng, nên cậu đem quạt quạt cho tôi, còn bản thân thì chỉ có chút gió. Cậu như vậy…sẽ khiến tôi hiểu lầm là cậu cũng thích tôi đó. 

     Kì quân sự kết thúc, chúng ta lại bắt đầu học kì mới, học kì 3 năm nhất. Lần này, vẫn là cùng lớp học phần với nhau, và….cùng nhóm nữa. Môn học này yêu cầu tiểu luận và video cuối kì của mỗi nhóm. Thay vì chọn phỏng vấn như các nhóm khác, thì nhóm của chúng ta lại chọn đóng kịch, tự mua dây buộc mình nhỉ? Địa điểm quay ấy là phòng của cậu, và cậu cũng là nhân vật chính, cả tôi nữa. Một lần được là bạn gái cậu, dù chỉ là diễn, cũng khiến tôi vui. 

     2 tuần quay video, được cậu nấu cho ăn, ngủ cùng cậu trong 1  căn phòng , cùng chơi T or D với cậu, cảm thấy…thật bình yên. 

     Nhưng, tình cảm này tôi sẽ không nói ra, đúng hơn là không dám. Tôi sợ khi nói ra rồi, ngay cả tư cách làm bạn cậu tôi cũng không có…

     Vậy nên, chàng trai à, hãy cứ là vầng trăng sáng trong trái tim của tôi đi nhé?

     Hãy tỏa sáng theo cách riêng của cậu. 

     Còn tôi, sẽ im lặng dõi theo cậu, bên cạnh cậu với tư cách là 1 người bạn mà thôi. 

P/s: dựa trên câu chuyện có thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play