"sin x..." Kỷ Thời cắn đầu bút, dùng tẩy xóa sạch phần phân tích đầu tiên của câu hỏi. Anh đã vật lộn với câu hỏi này nửa tiếng rồi, cả một chuyên đề chỉ có câu hỏi này mắc kẹt ở đây.

Phía sau sách bài tập Vương Hậu Hùng có phần phân tích, nhưng các bước phân tích quá phức tạp. Kỷ Thời mơ hồ cảm thấy, câu hỏi này chắc chắn có cách giải đơn giản hơn.

Đây cũng là lý do tại sao sách tham khảo chỉ có thể dùng để tham khảo, đáp án mà nó cung cấp chưa chắc đã là cách giải tối ưu nhất.

Trong những  ngày này đắm chìm trong môn toán, Kỷ Thời đã có cảm giác như vậy.

Kỳ nghỉ hè đã trôi qua một tuần rồi, anh cuối cùng cũng xem xong sách giáo khoa tiếng Anh, 7 bộ đề luyện tập cũng đã làm xong. Anh cũng đã hoàn thành được một nửa bài tập môn Văn, môn toán cũng đã xem đến nửa cuối lớp 11.

Tiến độ này có thể nói là thần tốc.

Nhưng Kỷ Thời thực sự đã hoàn toàn tập trung vào việc đọc sách, quên hết mọi việc khác, suy nghĩ sâu sắc... Tần suất mở sách giáo khoa càng cao, anh dường như cũng có thể nhớ lại ký ức học tập thời cấp ba, mặc dù rất mơ hồ, nhưng ít nhiều cũng có tác dụng khi anh làm bài tập.

Môn toán không nghi ngờ gì là môn khó nhất - dù sao thì anh còn chưa lật đến môn vật lý và hóa học.

Nhưng ưu điểm của môn toán là, khi anh dần quen với trạng thái ôn tập và làm bài tập, nắm vững các điểm kiến thức cũ, các điểm kiến thức mới cũng không còn khó khăn đến vậy.

"Thời Thời, ra ăn dưa hấu này!" Mẹ Kỷ gõ cửa sổ gọi anh.

"Đến đây ạ!"

Kỷ Thời nhảy xuống ghế, nhận nửa quả dưa hấu từ tay mẹ. Dưa hấu có cắm thìa, trong đĩa còn có mấy loại dưa lê khác nhau, có dưa lê ngọc cô, có cả giống dưa lê địa phương. Đã gọt vỏ bỏ ruột, xếp ngay ngắn trong đĩa.

Kỷ Thời luôn cảm thấy, mấy ngày nay đãi ngộ của anh ở nhà càng lúc càng tốt.

Đồ ăn vặt và trái cây muốn ăn, hễ anh mở miệng, ngày hôm sau chắc chắn sẽ xuất hiện trên bàn anh. Óc chó bổ não mẹ anh cũng mua cho anh theo cân. Anh muốn gì có nấy.

"Trời này, nhiệt độ chẳng giảm chút nào." Mẹ Kỷ phàn nàn, "Nóng chết mất. Thời Thời, hay là nhà mình lắp máy lạnh cho con nhé?"

Kỷ Thời lặng lẽ nhìn mẹ một cái: "Con về nhà được có mấy ngày thôi mà."

Dù máy lạnh có mua về, với tính nết của bố mẹ anh, hễ anh không về nhà, chắc chắn sẽ không bật máy lạnh.

Kỷ Thời cảm thấy không cần thiết, trong nhà còn nhiều chỗ phải tiêu tiền, không nhất thiết lúc nào cũng dùng cho anh.  

Hai mẹ con đang ăn dưa hấu thì xe máy của bố Kỷ lại “pạch pạch” chạy vào sân. Ông vừa đi chợ về, túi xách lỉnh kỉnh đồ ăn, còn có cả hoa quả và nước giải khát. Mẹ Kỷ nhận lấy túi thức ăn từ tay ông, trách móc: “Không phải bảo mua móng giò với dạ dày heo à? Sao chẳng thấy đâu?”  

Bố Kỷ nhíu mày: “Cái mùi đó anh chịu không nổi.”  

Mẹ anh lườm một cái: “Có phải mua cho anh ăn đâu?”  

“Vậy lần sau em tự đi, đừng sai anh chạy nữa.”  

Bố Kỷ sợ nhất là mùi tanh của móng giò và dạ dày heo, nhất là lúc hầm trong nồi, cả gian bếp nồng nặc cái mùi đó, chỉ cần ngửi thấy là ông đã thấy no rồi.  

Ông tất nhiên biết hai món đó mua về là để bồi bổ cho con trai, nhưng lúc đứng trong hàng thịt, thấy chủ quán lấy miếng dạ dày trắng nhợt ra, ông không chịu nổi nữa, đành vội vàng chạy xe về nhà.  

Ông cũng cảm thấy Kỷ Thời hơi gầy.  

Bản thân ông không học cao, nhưng ông biết từ một trường cấp hai vùng huyện lên đến trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, việc Kỷ Thời không theo kịp cũng là bình thường. Dù sao cũng không có quy định nào bắt buộc học sinh tốt nghiệp  Trung học Z phải thi đỗ vào đại học hàng đầu.  

Nhưng với tư cách là một người cha, trong lòng ông vẫn có chút thất vọng.  

Thế nhưng, hè năm nay về nhà, biểu hiện của Kỷ Thời lại hoàn toàn vượt xa mong đợi của ông. Không những không đòi tiền tiêu vặt, cũng chẳng đi chơi bời, ngày nào cũng ở nhà học bài.  

Ông không hiểu nội dung Kỷ Thời học, nhưng nhìn dáng vẻ của con trai là biết ngay, chắc chắn không phải đang lén lút đọc truyện vớ vẩn, mà là thực sự đang học hành chăm chỉ.  

Có lẽ là vì sắp lên lớp 12 rồi?  

Dù sao đi nữa, sự thay đổi của con trai cũng khiến ông vui mừng.  

Dạ dày heo không mua được, hôm nay đành tạm gác lại món đó. Nhưng bố Kỷ đã mua cá, còn tiện thể lấy thêm ít đậu phụ. Cá tất nhiên để hầm canh, bỏ ít muối, cố gắng bổ sung dinh dưỡng. Cơm cũng nấu thành cơm đậu đỏ, mẹ Kỷ còn hấp thêm bí đỏ.  

Trong ký ức của Kỷ Thời, sau này khi anh thuê nhà ở gần trường, chuyện ăn uống vẫn luôn được chăm lo chu đáo.  

Lúc đó, chủ yếu là bố anh ở huyện chăm sóc anh. Vì sức khỏe ông không tốt, phần lớn việc nhà do mẹ anh quán xuyến. Đến mùa bận rộn, bố anh vừa nấu cơm cho anh, vừa gọi điện cho mẹ để hỏi han, dần dà, tay nghề nấu ăn của ông cũng khá lên không ít. Thêm vào đó, vì sợ con trai ăn không đủ no, mỗi bữa ông đều nấu rất nhiều, rồi chính mình cũng ăn theo. Một năm trôi qua, ông tăng hơn chục cân, mà cơ thể cũng khỏe lên dần.  

Bố mẹ anh bị đau dạ dày phần lớn cũng vì ăn uống thất thường mà ra.

Sáng sớm bận rộn đến hơn mười giờ mới về ăn sáng, ăn sáng muộn, bữa trưa cũng bỏ qua, mùa hè buổi tối làm cúc ngọt, ăn cơm sau chín giờ là chuyện thường xuyên.

Nói đi nói lại, đều là vấn đề tiền bạc.

Kỷ Thời đã xem không ít tiểu thuyết mạng, nhân vật chính sau khi trở về quá khứ lợi dụng thông tin đã biết để tạo ra của cải, bước lên đỉnh cao cuộc đời, nhưng anh chỉ là một người bình thường, dù anh biết rằng nhà ở Thịnh Hội sẽ tăng giá gấp mấy lần sau mười năm, anh cũng không có vốn để thực hiện.

Vậy thì anh sống tốt cuộc sống của một người bình thường là được rồi.

Nỗ lực một chút, để họ không phải vất vả như vậy, vậy là đủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play