"Khụ khụ..."

Kỷ Thời tỉnh dậy trong cơn khó chịu dữ dội, mũi nghèn nghẹn, như thể bị thứ gì đó chặn lại. Xung quanh nồng nặc một mùi vừa ẩm mốc vừa dầu mỡ, chỉ cần hít một hơi thôi cũng khiến anh buồn nôn. Lưng anh đã đổ đầy mồ hôi, anh cố động đậy chân để không khí dễ chịu hơn một chút, nhưng phía sau lưng lại cấn vào một vật gì đó vừa nặng vừa cứng.

Anh hơi cúi đầu, cố nhịn cảm giác khó chịu, trong tầm mắt, hai bên anh đều có người đang ngồi...

Dường như đây là ghế sau của một chiếc xe ô tô, không gian vốn không rộng rãi mà lại nhồi nhét đến năm người, khó trách anh cảm thấy vừa chật chội vừa bức bối.

Nhưng đây là đâu?

Kỷ Thời mơ hồ nhớ lại... Hôm qua công ty cắt giảm nhân sự, và anh – một người không có quan hệ, không có chỗ dựa – đã bị sa thải. Anh đi tìm cấp trên tranh luận, nhưng chỉ nhận về những lời mỉa mai từ kẻ đã cướp mất vị trí của mình. Trong lúc tức giận, anh băng qua đường mà không chú ý, ngay khoảnh khắc đó, một chiếc ô tô lao đến...

Nhưng bây giờ, anh lại đang ngồi trên một chiếc xe hơi?

"Kỷ Thời, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có cần lấy túi ni lông không?"

"Uống chút nước đi, để tớ mở cửa sổ lớn hơn một chút cho cậu dễ chịu hơn."

Anh nhìn về phía người vừa nói, trong chốc lát không nhận ra, nhưng chỉ một lúc sau, mắt anh mở to: "Chu Dũng?"

"Cậu không phải say xe đến ngốc luôn rồi đấy chứ?"

Chu Dũng vẫy vẫy tay trước mặt anh. Cô gái ngồi bên trái anh đưa qua một chai nước khoáng, có Chu Dũng ở đây, Kỷ Thời lập tức nhận ra cô – Chu Đình Lộ.

Chu Dũng và Chu Đình Lộ đều là bạn học kiêm hàng xóm của Kỷ Thời. Tuy không cùng tổ dân phố, nhưng nhà hai bên cũng không cách xa nhau lắm. Thời cấp hai, họ không mấy thân thiết, nhưng sau này vì cùng đỗ vào một trường cấp ba trọng điểm, họ dần dần trở nên thân thiết hơn.

Nhưng trong trí nhớ của Kỷ Thời, lần cuối cùng anh liên lạc với họ cũng đã hơn mười năm trước. Sau khi đỗ đại học, họ ngày càng ít liên lạc. Vậy mà bây giờ, tại sao họ lại ở cùng một chiếc xe?

Còn chuyện say xe nữa... Đúng là thời trung học, anh rất dễ say xe. Dù sao thì anh cũng chỉ là một học sinh từ trường cấp hai ở thị trấn nhỏ thi vào trường cấp ba của huyện, trước khi vào cấp ba, số lần anh đi xe đếm trên đầu ngón tay. Sau khi tốt nghiệp trung học, vì thành tích thi đại học không tốt, anh chỉ có thể theo học một trường hạng ba ở tỉnh ngoài, đi xe nhiều rồi cũng quen dần, không còn say xe nữa.

Uống vài ngụm nước, Kỷ Thời cảm thấy khá hơn một chút. Lúc này, anh mới để ý rằng những người trong xe đều là học sinh từ thị trấn của anh, những người đã thi đỗ vào trường cấp ba huyện – những "thiên chi kiêu tử"*. Năm đó, khóa của anh có tổng cộng 14 người đỗ vào trường cấp ba huyện. Trong số 1.600 tân sinh của trường, con số này không phải quá nổi bật, nhưng đối với một thị trấn nhỏ có gần 500 học sinh dự thi, thì việc có thể lọt vào nhóm này đã là một niềm tự hào to lớn.

(Thiên chi kiêu tử: Những người được trời ưu ái, ám chỉ người có tài năng xuất chúng.)

Nhưng...

Cảnh tượng trước mắt này chẳng khác nào một đoạn hồi tưởng của hơn mười năm trước!

Khuôn mặt của Chu Dũng và Chu Đình Lộ trông cũng như trẻ ra cả chục tuổi!

Vô thức, tay Kỷ Thời chạm vào một vật cứng trong túi, anh móc ra xem thử – một chiếc điện thoại Nokia N78.

Anh ấn bàn phím, trên màn hình hiển thị rõ ràng ngày tháng—

Ngày 6 tháng 8 năm 2009.

Mười hai năm trước!

Anh đã quay lại mười hai năm trước sao?

Kỷ Thời vốn không tin vào chuyện trùng sinh hay xuyên không. Mặc dù anh nhớ rằng hồi trung học, tiểu thuyết như Trở về Minh triều làm vương gia rất thịnh hành, nhưng đó chỉ là chuyện trong tiểu thuyết, làm sao có thể xảy ra ngoài đời thật?

Anh cúi đầu, không cam tâm mà nhìn lại màn hình điện thoại—

Vẫn là chiếc Nokia cũ kỹ đó.

Và ngày tháng trên màn hình vẫn là năm 2009.

Trong ký ức của anh, chiếc Nokia này chính xác là được mua vào năm đầu cấp ba. Khi anh thi đỗ vào trường huyện, gia đình vì muốn tiện liên lạc nên đã đưa cho anh một chiếc điện thoại cũ do họ hàng từng dùng qua. 

Ký túc xá của trường có điện thoại công cộng trả tiền, giá cũng rẻ, nhưng mỗi lần gọi đều phải xếp hàng dài, mùa đông thì lạnh cắt da. Sau này, anh nằng nặc đòi bố mẹ mua cho một chiếc Nokia mới, thậm chí còn tốn mấy trăm tệ để mua thêm một máy MP3 của OPPO, nói là để học tiếng Anh, nhưng thật ra toàn dùng để nghe nhạc.

Vào thời điểm đó, Nokia vẫn đang thống trị thị trường viễn thông trong nước. Ở huyện của họ, thương hiệu duy nhất có thể cạnh tranh với Nokia chính là điện thoại âm nhạc BBK. Nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ vài năm sau, trong các khuôn viên đại học, việc sở hữu một chiếc iPhone mới là niềm tự hào.

Tuy nhiên, Kỷ Thời không mải mê suy nghĩ về chiếc điện thoại quá lâu. Anh vẫn đang chìm đắm trong cú sốc về việc mình quay lại thời cấp ba—đây là trò đùa mà ai đó cố tình sắp đặt sao?

Hay thực chất, anh chỉ đang nằm mơ?

Nếu đây là một giấc mơ, thì nó cũng quá mức chân thực rồi.

Kỷ Thời cúi đầu quan sát bản thân. Trên áo phông anh mặc, logo của Semir hiện lên rõ ràng, dưới chân là đôi giày trắng của Anta. So về ăn mặc, anh còn chú trọng ăn mặc hơn cả Chu Dũng và Chu Đình Lộ – một người là con trai, một người là con gái.

Thế nhưng, trên thực tế, điều kiện kinh tế của gia đình anh thua xa hai người họ.

Đây chính là thói hư vinh thời trung học của anh.

Vào thời điểm đó, Metersbonwe, Semir và Anta đều là những thương hiệu lớn ở huyện. Trẻ em xuất thân từ các gia đình nông thôn hiếm khi mua sắm những món đồ này. Dù huyện Z của họ nằm trong danh sách "Top 100 huyện mạnh nhất cả nước", nhưng bố mẹ Kỷ đều làm nông, thu nhập hàng năm chỉ vừa chạm ngưỡng năm chữ số. Một đôi giày thể thao Anta ít nhất cũng hơn 100 tệ, vậy mà Kỷ Thời có không chỉ một đôi.

Ngay cả khi sau này đã hơn 30 tuổi, mỗi khi nhớ lại thời trung học của mình, Kỷ Thời vẫn cảm thấy hối hận.

Anh đã phung phí thời gian vào việc đọc tiểu thuyết, đi quán net và theo đuổi hư danh. Mỗi lần về quê vào kỳ nghỉ, anh đều mang trên mình danh tiếng học sinh trường trọng điểm của huyện, nhưng chỉ có bản thân anh biết rõ—về độ chăm chỉ, anh thậm chí còn thua cả những người bạn học ở trường trung học của thị trấn. Một năm sau, khi kỳ thi đại học đến gần, anh sẽ phải đối mặt với sự thật cay đắng: tất cả sẽ đưa anh trở về đúng vị trí ban đầu.

Tầm quan trọng của bốn chữ "học hành chăm chỉ", anh đã hiểu thấu suốt hơn mười năm sau đó. Nhưng thời trung học, anh như bị ma ám, chưa bao giờ thật sự nghĩ đến điều đó.

Cuối cùng, kỳ thi đại học đã cho anh một đòn giáng mạnh vào thực tế.

Ánh mắt thất vọng đẫm lệ của bố mẹ—Kỷ Thời vẫn nhớ như in.

Đặc biệt là sau khi điểm thi đại học của anh được công bố, hàng xóm xung quanh bắt đầu so sánh anh với những bạn học từ trường trung học thị trấn… Thậm chí, ngay cả khi đã nhập học đại học, Kỷ Thời vẫn cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến tên ngôi trường cũ của mình.

Chiếc xe chạy qua đường lớn, bắt đầu xóc nảy dần.

Ký ức của Kỷ Thời về khoảng thời gian đó cũng dần trở nên rõ ràng.

Chiếc xe Xiali cũ kỹ nhồi nhét tận 8 người, 5 người ngồi hàng ghế sau, 3 người ngồi hàng ghế trước cùng với tài xế. Mỗi người trả 8 tệ, từ trường huyện về đến nhà mất khoảng một tiếng đồng hồ. Tài xế là người quen, lúc nào cũng ham tiền liều mạng, câu cửa miệng là "chen chúc thêm tí nữa". Hai cô gái ngồi chen chúc ở ghế phụ lái, hễ thấy cảnh sát giao thông là lại ngồi xổm xuống trốn dưới ghế.

Huyện thành có xe buýt nhỏ đi về trấn, nhưng không tiện bằng xe người quen, có thể đưa thẳng về tận nhà.

Con đường lớn mà họ vừa đi qua, 10 năm sau sẽ dần được thay thế bằng đường cao tốc ven biển, chỉ có xe buýt công cộng là vẫn kiên cường chở từng đoàn người đi vào huyện thành làm việc. Thị trấn nhỏ ở vùng nông thôn Tô Bắc, thời gian dường như chưa từng dừng chân ở nơi đây, ngoài việc người thưa thớt hơn, phong cảnh không có mấy thay đổi so với 10 năm sau.

Ngã tư đường vẫn là cửa hàng quần áo đó, ông chủ từ chú đổi thành ông, cửa hàng sau đó được con trai tiếp quản. Lần trước Kỷ Thời về nhà, cửa hàng có thêm dịch vụ bán đồ câu cá.

Nhưng bây giờ vẫn đang bán quần áo.

Quán đồ ăn của ông chủ người An Huy từ 10 năm trước đã nổi tiếng đến tận 10 năm sau. Cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường, trạm xe buýt bỏ hoang, nhà tắm công cộng, tiệm cắt tóc, rạp hát cũ...

Đi thêm một đoạn nữa là đến nhà anh.

Không hiểu sao, lúc này Kỷ Thời lại có chút căng thẳng.

Rõ ràng là lúc nhận ra mình sống lại, anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Có lẽ là vì—bố mẹ là những người bao dung anh nhất trên đời này.

Dù anh thi đại học chỉ vào được một trường hạng ba, học phí đắt gấp mấy lần trường hạng nhất hạng nhì, họ vẫn sẵn lòng móc hầu bao. Dù anh sống ở thành phố lớn không được như người ta, ngay cả vốn liếng để khoe khoang với bố mẹ cũng không có, họ chỉ quan tâm anh có ăn no mặc ấm hay không, bảo anh tiêu tiền đừng tiết kiệm, bảo anh đừng đắc tội với cấp trên, có ấm ức gì thì cứ than thở với người nhà.

Khoảng thời gian anh có thể khiến bố mẹ tự hào thật sự quá ngắn ngủi.

Xe rẽ ngoặt, dừng lại trước nhà một cô gái tên là Mai Lệ. Sau khi Mai Lệ xuống xe, Kỷ Thời cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Sau khi mấy người lần lượt xuống xe, tài xế nhắc nhở họ từ ghế lái: "Ba đứa xuống cùng nhau, dừng ở trước cửa nhà Chu Khang."

Chu Khang là bố của Chu Đình Lộ, Kỷ Thời mơ hồ cũng có ấn tượng. Nhà Chu Đình Lộ ở ven đường, anh và Chu Dũng đều xuống xe ở trước cửa nhà cô ấy. Nhà Chu Dũng gần hơn, đi vài bước là tới, nhà Kỷ Thời xa nhất, nên lần nào mẹ anh cũng đạp xe đến đón.

"Đến rồi."

Vừa mở cửa xe, Kỷ Thời đã nhảy ra khỏi xe đầu tiên, vị chua trong dạ dày khiến anh không nhịn được mà đứng tại chỗ nôn khan vài cái. Chu Dũng và Chu Đình Lộ giúp anh lấy túi từ cốp xe ra.

"Cảm ơn bác tài nhé!"

Còn chưa đứng vững, Kỷ Thời đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ mình. Bà thuần thục nhận lấy túi từ tay Chu Dũng, rồi mời Chu Dũng và Chu Đình Lộ vào nhà chơi, sau đó mới bỏ túi vào giỏ xe đạp, ra hiệu cho Kỷ Thời ngồi lên yên sau.

"Con không ngồi đâu, đi bộ có mấy bước."

Kỷ Thời đeo túi lên vai, mẹ Kỷ liếc anh một cái: "Bỏ vào giỏ đi, đeo mệt lắm."

Kỷ Thời lắc đầu. Năm học lớp 11 lên lớp 12, chiều cao của anh đã lên đến 1m7, đen gầy như bố anh. Bố anh còn chưa đến 1m7, mẹ anh chỉ cao hơn 1m5 một chút, hai người như vậy, ngày đêm bận rộn việc đồng áng mà vẫn nuôi anh khôn lớn.

Kỷ Thời của tuổi 18 có những điều không hiểu, nhưng Kỷ Thời của tuổi 30 đã hiểu rõ.

Mẹ Kỷ thấy con trai không nói gì, tự mình tìm chuyện để nói, kể rằng bố anh đã ra thị trấn mua vịt về cho anh, rồi lại nói nhà có làm món cá ngừ nhỏ mà anh thích, là dượng đặc biệt gửi tới, còn nói đôi giày cũ anh để ở nhà đã bị bố anh mang đi, đi đến rách nát, chẳng biết quý trọng gì cả.

Kỷ Thời vừa hồi tưởng lại chuyện cũ, vừa khẽ "ừ" một tiếng, mẹ Kỷ nhìn anh mấy lần mà anh cũng không để ý.

"Trước kia con không phải nói không muốn ở nội trú sao? Mẹ với bố con bàn rồi, học kỳ sau, chúng ta thuê nhà ở ngay cổng trường, bố con sẽ đến chăm sóc con."

Kỷ Thời dừng bước, cánh cửa ký ức trong khoảnh khắc này mở ra.

Anh nhớ rất rõ, việc ra ngoài trường ở chính là bước ngoặt trong suốt quãng đời trung học của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play