Lần này, Vân Hạ không còn đứng ở cánh đồng hoa bỉ ngạn nữa. 

     Không gian xung quanh tối tăm, mờ ảo như sương phủ. Không có âm thanh, không có gió thổi, chỉ có một bầu không khí nặng nề bao trùm. 

     Cô đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng chạm tới bóng người quen thuộc kia. Vẫn là chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng cùng mái tóc nâu, anh đang quay lưng về phía cô. Vẫn bóng lưng cao gầy ấy, nhưng lần này, cảm giác anh mang lại cho cô có gì đó nguy hiểm, chẳng còn tĩnh lặng như lần đầu gặp. 

     Đột nhiên cô cảm thấy sợ hãi, muốn lùi lại vài bước nhưng đôi chân như bị ghì chặt xuống mặt đất chẳng thể nhúc nhích nổi. Không khí xung quanh như bị đông cứng lại, như một chiếc lồng giam giữ cô, khiến cô chẳng thể trốn thoát. 

     - Lần này, em không trốn được rồi. 

     Giọng nói trầm thấp mang hơi thở lạnh lẽo chậm rãi vang lên khiến cô khẽ rùng mình. 

     Chàng trai từ từ quay lại, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn vào cô, nhưng điều khiến Vân Hạ hoảng hốt ở đây là nụ cười nhạt trên môi anh, dường như, anh đã đợi cô ở đây từ trước và biết cô nhất định sẽ tới. 

     - Em đã bước vào quá sâu rồi, Tô Vân Hạ à. 

     Cô như đông cứng tại chỗ. 

     Anh ta biết tên cô. 

     - Anh…là ai? 

     Vân Hạ cố giữ bình tĩnh nhưng giọng cô đã khàn đi vì căng thẳng và lo lắng. 

     Chàng trai im lặng nhìn cô không đáp. Anh chậm rãi bước tới gần cô, từng bước chân vang lên trong không gian trống rỗng như đánh sâu vào tâm trí cô. Mỗi bước anh ta đi, là một lần nhịp tim cô run lên. Vì sợ, vì lo lắng, hay vì một cảm xúc nào đó cô chẳng thể nói rõ. Đến khi chỉ cách cô một vài bước chân, chàng trai dừng lại và nhìn thẳng vào mắt cô. Vẫn chất giọng trầm thấp ấy nhưng lại khiến cô cảm thấy hoang mang và sợ hãi nơi lồng ngực. Anh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chẳng tới ánh mắt. 

     - Tôi là ai à….

     Vân Hạ chăm chú nhìn anh, chờ đợi câu trả lời từ đối phương. 

     - Tôi là ai em không cần biết đâu, em chỉ cần nhớ một điều, tôi là người duy nhất có thể cứu em ra khỏi thế giới này. 

     - Nhưng…

     Chưa kịp nói lên nghi vấn trong lòng mình, bỗng cô cảm giác không gian xung quanh như đang vỡ vụn như những mảnh kính, cổ họng cô ngứa rát, trước mặt tối sầm lại và có một lực hút nào đó hút cô vào. 

     - A !!!

     Cô chợt mở mắt, nhận ra bản thân đã thoát khỏi giấc mơ kì lạ kia, nhưng cảm giác bất lực và sợ hãi vẫn ngự trị nơi lồng ngực. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán cô, nhịp tim vẫn còn đang đập nhanh như nhắc nhở cô về giấc mơ kia. Một giấc mơ không bình thường. 

     Nhưng người đó là ai? Tại sao lại kéo cô vào giấc mơ đó? Tại sao có thể điều khiển giấc mơ, điều khiển cô? 

     Hết chương 3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play