Sau hôm ấy, cô luôn lo lắng bồn chồn không yên, rất hay ngồi ngẩn người. Gia đình và bạn bè hỏi han, cô đều nói rằng mình ổn, không sao cả. Vân Hạ cố gắng loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, những bất an từ giấc mơ kì lạ ấy. Có lẽ, chỉ là một giấc mơ bình thường mà thôi? 

     Cuộc sống của cô vẫn trôi qua bình lặng, như một thói quen, cô thường sử dụng năng lực của mình để đi vào giấc mơ của người khác. Hôm nay cũng vậy, cô dùng năng lực của mình để đi vào giấc mơ của Diễm An – một người bạn học cùng lớp với cô. 

     Trong giấc mơ, Vân Hạ thấy Diễm An từng có một chú chó màu trắng tên Tiểu Hắc, cô ấy và chú cún của mình như một cặp bạn thân, cùng nhau ăn, cùng nhau chơi đùa. Có lẽ, đối với  Diễm An, Tiểu Hắc không chỉ là một thú cưng, 1 vật nuôi mà còn là người bạn tri kỉ với cô. Nhưng ngày vui thì chóng tàn, vào một ngày mưa lớn, ai cũng hối hả ngược xuôi để mau về nhà, bất ngờ, một chiếc xe tải lao nhanh tới chỗ Diễm An. Như cảm nhận được cô chủ của mình nguy hiểm, Tiểu Hắc đã dùng hết sức mình đẩy cô ra, còn bản thân thì bị chiếc xe ấy tông trúng. 

     Dòng máu đỏ tươi như hòa chung với nước mưa, tiếng xe cộ inh ỏi, tiếng la hét của mọi người. Diễm An đứng đó, cô như không tin vào mắt mình, đau đớn tới chết lặng. 

     - Tiểu Hắc !!! 

     Dù cô có gọi bao nhiêu thì chú chó ấy cũng không đáp lại. Chú chó đáng thương, dùng cả thân mình để bảo vệ cô chủ thân yêu của mình. Thật đau lòng biết bao… 

     Vân Hạ chợt tỉnh giấc, cô cảm giác bản thân mình đã khóc, khóe mắt vẫn còn rơi những giọt nước mắt nóng hổi.

     - Mình bị sao thế này? Mình chỉ là người qua đường nhưng tại sao?

     Vân Hạ phát hiện ra một điều bất thường, rằng những điều cô thấy trong giấc mơ của Diễm An đã in hằn trong tâm trí cô, giống như cô là Diễm An, và đã từng trải qua chuyện đó. Một suy nghĩ dấy lên trong đầu khiến bản thân Vân Hạ cảm thấy sợ hãi: “Không lẽ mình đã lấy đi kí ức này của cậu ấy?” 

     Cô ngồi thẫn thờ trên giường, đầu óc trống rỗng, cảm giác sợ hãi bao phủ xung quanh. Cô tự lầm bầm 1 mình:

     - Đó đâu phải kí ức của mình? Chủ nhân của kí ức này liệu có mất đi kí ức này hay không? 

     Để xác nhận suy nghĩ của bản thân, cô quyết định sẽ đi hỏi cô bạn Diễm An ấy. 

     Sáng hôm sau, tại trường học

     - Diễm An ơi, nhà cậu trước có nuôi một chú cún trắng tên Tiểu Hắc phải không?

     - Hả? Không có, nhà tớ chỉ nuôi một chú mèo tên Tiểu Bạch thôi. Có phải cậu nhầm với ai không?

     - Không có, tớ nhớ nhà cậu nuôi chó mà?

     - Nhà tớ chưa từng nuôi con chó nào cả. 

     Dù cô có hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần thì câu trả lời của Diễm An cũng chỉ có vậy, rằng nhà cô ấy chưa từng nuôi một chú cún nào cả. Lời xác nhận ấy của Diễm An khiến sống lưng cô lạnh toát, vậy là cô đã lấy đi kí ức của Diễm An rồi. Nhưng, tại sao lại như vậy? 

     Vân Hạ thất thần về nhà, trong lòng cô có muôn ngàn câu hỏi chẳng có lời giải đáp. Chẳng lẽ năng lực của cô có vấn đề? Hay có liên quan tới giấc mơ trước đây? Chưa kịp suy nghĩ kì thì bất chợt cơn buồn ngủ ập tới, nhấn chìm cô vào trong bóng tối…

     Lần này, cô lại ở trong giấc mơ của ai đó, và người đó…chàng trai sơ mi trắng với mái tóc nâu lại một lần nữa xuất hiện…

     Lần này, sẽ là gì đây?

     Hết chương 2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play