Tô Chỉ Anh nhìn bóng lưng của đoàn người bọn họ vội vã rời đi, hít một hơi thật sâu, liền bình tĩnh lại.
Thật ra nàng không phải thật sự tức giận gì, nàng làm ra dáng vẻ tức giận chính là vì muốn dạy dỗ Tô Uyển Ngọc một chút. Miễn cho Tô Uyển Ngọc không có việc gì liền đến gây chuyện, phiền muốn chết.
Tô Uyển Ngọc còn tưởng Tô Chỉ Anh là đại tỷ nhát gan nhu nhược, thở mạnh cũng không dám ra một ngụm kia.
Tô Chỉ Anh vốn tốt nghiệp đại học quân y, phân phối đến bộ đội công tác, một lần sinh bệnh sốt, ai ngờ lại xuyên việt, xuyên đến trên người vị đại tiểu thư Tân Nam Hầu phủ này.
Lúc đến mẫu thân nguyên chủ vừa mới qua đời, nguyên chủ bệnh nặng nằm trên giường. Tô Chỉ Anh vừa sinh bệnh vừa thích ứng hoàn cảnh, vừa nhìn Hầu phủ náo nhiệt.
Phụ thân của nguyên chủ là Thế tử Tân Nam Hầu phủ, tên là Tô Tướng Ấn. Thiếu gia ăn chơi tiêu chuẩn suốt ngày không làm việc đàng hoàng, đi săn chơi đùa, lưu luyến chốn phong nguyệt, ở thanh lâu kinh thành nuôi mấy nữ nhân, ở trong phủ độc sủng tiểu thiếp, vô pháp vô thiên. Bây giờ chính thất đã chết, càng thêm vô cùng khủng khiếp, một năm hiếu kỳ cũng chờ không nổi, liền muốn đem thiếp thất yêu quý phù chính.
Hắn muốn phù chính là mẫu thân của Tô Uyển Ngọc, Quách thị.
Lão hầu gia còn sống, đương nhiên không thể đáp ứng.
Chuyện như phù chính tiểu thiếp, cho dù là dân chúng bình thường cũng không dễ dàng làm, huống chi còn là Hầu Môn tước phủ như bọn họ.
Thiếp thất có thân phận gì, xứng với thân phận địa vị của phu nhân Hầu phủ này sao? Thiếu gia tiểu thư Hầu phủ giao cho một thiếp thất nuôi dưỡng, sau này còn có quy củ giáo dưỡng gì? Dòng dõi tương đương ai còn có thể lui tới với bọn họ? Còn không thành trò cười của người ta, Tân Nam Hầu phủ cũng sẽ triệt để suy tàn.
Chỉ tiếc lão hầu gia chỉ có một đứa con trai là Thế tử, Thế tử Tô Tướng Ấn cứng cổ nhất định phải phù chính thiếp thất, lão hầu gia không lay chuyển được, vậy mà tức chết.
Lão hầu gia vừa qua đời, Thế tử kế thừa tước vị, trong phủ này càng thêm không người quản, cưỡng ép phù chính Quách thị xuất thân nô tỳ.
Quách thị và nữ nhi của bà ta Tô Uyển Ngọc, lập tức từ di nương thứ nữ hèn mọn biến thành chính thất phu nhân và đích nữ, tôn sủng vinh quang gia thân, hai người đều là ngoại trừ có một khuôn mặt đẹp ra, không biết gì cả, chữ cũng không nhận ra, một khi kiêu ngạo lên, cũng sẽ không có chừng mực.
Bây giờ lão hầu gia còn chưa hết hiếu kỳ, khó khăn lắm mới qua hai mươi bốn tháng, Quách thị đã không kịp chờ đợi muốn tìm hôn sự cho Tô Uyển Ngọc, mà Tô Uyển Ngọc cũng không kịp chờ đợi cởi hiếu phục, mặc đỏ mang xanh.
Lúc này giờ Thìn mới qua, thời gian còn sớm, khách nhân hẳn là còn chưa tới, Tô Uyển Ngọc như vậy trở về nhất định sẽ tìm Quách thị cáo trạng, nói không chừng Quách thị muốn tìm tới.
Tô Chỉ Anh đứng trong đình, một lát sau, chợt nghe thấy bên cánh cửa thùy hoa trong vườn truyền đến một trận thanh âm ồn ào, tiếng bước chân hỗn độn đi về phía bên này.
Nàng nhìn sang, quả nhiên, Quách thị và Tô Uyển Ngọc mang theo mười mấy bà tử nha hoàn nổi giận đùng đùng đi tới, dáng vẻ trùng trùng điệp điệp, trực tiếp bày ra tư thế đánh nhau.
Tô Chỉ Anh nhếch môi cười lạnh.
Quách thị rốt cuộc làm thiếp mười mấy năm ở trong phủ, mặc dù trước kia tính cách Tô Chỉ Anh mềm yếu nhưng rốt cuộc là đại tiểu thư hầu phủ này, di nương như bà ta thấy vẫn có chút sợ hãi, bây giờ thấy Tô Chỉ Anh lạnh lùng nhìn mình, bước chân Quách thị liền dừng lại.
Ngừng một chút hít sâu một cái, trong lòng tự cho mình thêm can đảm, lúc này mới tiếp tục tới, đứng ở dưới đình ngửa đầu nhìn Tô Chỉ Anh.
Tô Chỉ Anh lạnh lùng nhìn bà ta.