Lần này ăn thiệt thòi lớn. Tô Uyển Ngọc tức giận đến cả người run rẩy, vừa quay đầu lại nhìn Tô Chỉ Anh, thật sự vừa sợ vừa hận! Cắn răng quả thực muốn cắn xuống một miếng thịt của nàng.
“Ngươi chờ đó... ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ đi nói với mẫu thân, nói cho phụ thân biết!" Giọng nói Tô Uyển Ngọc run rẩy, cả người cũng run rẩy, quả thực tức điên lên: "Chờ phụ thân trở về, ta muốn để phụ thân lột da ngươi! Đuổi ngươi ra khỏi phủ, để ngươi đi làm ăn mày, đưa ngươi đến am ni cô làm ni cô!"
Nàng ta tức điên lên mắng loạn: "Ngươi chờ đó cho ta! Ta sẽ để ngươi đi làm ni cô, làm ăn mày! Ô ô ô, ngươi chờ đó cho ta..." Lên tiếng khóc lớn chạy đi.
Tô Uyển Thanh ở phía sau kêu một tiếng: "Nhị tỷ..." Vội vàng đi theo xuống bậc thang, tiếp theo lại cảm thấy như vậy không tốt, vội vàng xoay người nhìn Tô Chỉ Anh, cẩn thận nói: "Đại tỷ, tỷ đừng nóng giận... Nhị tỷ cũng không phải cố ý..."
Tô Chỉ Anh lạnh lùng nhìn nàng nói: "Làm người kiêng kỵ nhất chính là cỏ đầu tường, nghĩ ai cũng không đắc tội, cuối cùng chỉ có thể biến khéo thành vụng hai bên đều đắc tội. Còn nữa, đồ vật phía nam phủ cữu cữu ta đưa tới, cho dù không nói là cho ai, nhưng trong lòng ngươi cũng rõ ràng, đừng nói một câu bị đích mẫu ép ngươi miễn cưỡng nhận lấy, ngươi liền có thể yên tâm thoải mái lấy đồ của ta."
Mặt Tô Uyển Thanh càng thêm tái nhợt, môi run rẩy, một đôi mắt hạnh giống như nai con hoảng hốt thất thố. Nếu để cho người không biết nội tình trông thấy, nhất định sẽ tưởng rằng Tô Chỉ Anh tỷ xấu xa này bắt nạt tiểu muội muội dịu dàng đáng yêu.
Một lát sau, Tô Uyển Thanh run rẩy môi ngập ngừng nói: "Đồ vật này là mẫu thân cho muội, nhị tỷ bảo muội đeo lên... Đại tỷ cũng biết, muội luôn không thích trang phục như vậy, muội thích thanh nhã..."
Tô Uyển Thanh thanh tú, hơn nữa tính cách ôn nhu, toàn thân toát ra một cỗ khí chất nhu nhược dịu dàng, làm cho người ta nhìn thấy liền sinh lòng thương hại.
Quả thật, nàng ta thích đều là màu xanh biếc, khói trắng, màu nguyệt bạch, nếu như bảo nàng ta tự mình trang điểm, ngược lại là thật sự sẽ trang điểm thanh nhã tinh thuần.
Nhưng mà, luôn có trường hợp cần trang điểm xinh đẹp tươi đẹp một chút, ví dụ như hôm nay là ngày an bài cho phu nhân phủ thái thái phú khác tới nhìn mặt. Tô Uyển Thanh mặc một bộ áo khoác gấm hồ điệp màu hồng nhạt có hoa văn hoa cúc màu bạc, trên đầu lại đeo trâm vàng nạm ngọc, cũng có một khuôn mặt xinh đẹp khác.
Bản thân Tô Uyển Thanh chưa chắc đã không biết, mình mặc màu sắc minh diễm một chút chính là một loại ý nhị khác. Nhưng mà nàng ta chưa bao giờ thừa nhận nàng ta thích như vậy, nàng ta cố ý cho người khác một loại ấn tượng --- nàng ta thích thanh nhã nên hễ là trang điểm diễm lệ, đó chính là đích mẫu yêu cầu.
Cũng giống như thế, đeo trang sức quý giá, đó đều là thứ đích mẫu nhất định phải cho nàng ta, thậm chí còn ám chỉ người khác, là đích mẫu ép buộc cho nàng ta. Như vậy, nàng ta có thể vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ những trang sức quý giá này, vừa làm người tốt, không có lấy đồ của đích tỷ Tô Chỉ Anh, cũng không có ý so sánh với đích tỷ.
Tô Chỉ Anh nhìn bộ dáng đáng thương của nàng ta, lạnh lùng nói: "Thật đáng thương, bị người ta ép trang phục xinh đẹp như vậy, không sao, ngươi cứ tiếp tục giả vờ như vậy đi, hai mẹ con Tô Uyển Ngọc đều là kẻ ngốc, một mực bức bách cho ngươi đồ tốt, còn thay ngươi gánh cái tiếng xấu này."
Tô Uyển Thanh mặt càng trắng hơn, lúc này đây thật sự khẩn trương một chút, ánh mắt xoay chuyển, cúi đầu sợ hãi nói: "Nếu như đại tỷ không có gì, muội đi trước..."
Nói xong xoay người đuổi theo Tô Uyển Ngọc.