Tô Chỉ Anh đứng ở trong đình hậu hoa viên ngắm cảnh tuyết.
Trên người nàng mặc một bộ áo gấm màu xanh biếc, giặt có chút trắng bệch, bên ngoài che mặt một chiếc áo choàng thúy văn màu trắng bạc, cũng hơi cũ một nửa.
Tuy rằng ăn mặc có chút keo kiệt, gió bắc thổi vù vù, đứng ở chỗ này cũng có chút lạnh nhưng tâm tình Tô Chỉ Anh vẫn không tệ. Phía trước là hậu sơn, trên sườn núi có mấy cây mai nở hoa, nhìn sang chỉ thấy trong một mảnh trắng phau có chút đỏ sẫm, trông rất đẹp mắt.
"Đại tỷ, sao tâm tình lại tốt như thế, còn ở chỗ này ngắm mai?" Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm thanh thúy.
Lòng Tô Chỉ Anh lập tức trầm xuống, liếc mắt nhìn, quả nhiên, nhẹ nhàng đình đình đi tới hai cô nương trẻ tuổi, chính là nhị muội Tô Uyển Ngọc, tam muội Tô Uyển Thanh của mình, phía sau đi theo mấy nha hoàn mặc đồ đỏ xanh.
Tô Uyển Ngọc mặc áo gấm màu lựu đỏ viền tơ vàng mới tinh, phía dưới là một bộ váy gấm màu đỏ điểm vàng, bên ngoài khoác một cái áo choàng da chồn có khảm hoa, mắt phượng nhướng lên, cả người yêu kiều quyến rũ, bên môi mang theo một nụ cười, nhẹ nhàng, không biết nên nói là hoạt bát hay là lỗ mãng, thật giống như là cùng mẫu thân một khuôn khắc ra. Người vừa nói chuyện cũng là nàng ta.
Nàng ta nhướng mày kéo Tô Uyển Thanh tới, vươn ngón tay ngọc thon dài chỉ vào một cây trâm ngọc nạm vàng cài trên búi tóc Tô Uyển Thanh, lắc lắc: "Đại tỷ, ngươi mau nhìn Kim Bộ Diêu trên đầu Uyển Thanh đi, có đẹp không?"
Tam muội Tô Uyển Thanh một bộ rụt rè, cẩn thận nhìn Tô Chỉ Anh.
Tô Chỉ Anh nhàn nhạt nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Đẹp."
Câu trả lời lạnh nhạt của nàng hiển nhiên khiến nhị muội Tô Uyển Ngọc không hài lòng lắm, nàng ta cười tủm tỉm cầm tay Tô Uyển Thanh lên, lật tay áo lên một chút, nhíu mày nhìn Tô Chỉ Anh: "Đại tỷ, đây chính là một bộ đấy, mới từ phía nam đưa tới, tỷ thấy thế nào?" Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "Phía nam" một chút.
Tô Chỉ Anh nhìn đôi vòng tay nạm vàng trên cổ tay gầy gò, nửa ngày mới giương mắt nhìn Tô Uyển Ngọc.
Tô Uyển nhướng mày, khóe mắt, khóe miệng đều cong lên, rõ ràng là dáng vẻ gây sự.
Tô Chỉ Anh lạnh lùng nói: "Ngươi nói phía nam, có phải là nhà cữu cữu ta không?"
"Nhà cữu cữu ngươi?!"
Tô Uyển Ngọc nhất thời cất cao giọng không ít, vừa sắc bén vừa mịn giống như phát hiện ra chuyện gì đó khiến trời đất khiếp sợ: "Cữu gia của chúng ta ở kinh thành, ở chỗ này! Buồn cười, thật sự buồn cười! Tô Chỉ Anh, rốt cuộc ngươi có biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ hay không? Cái gì là quy củ trang trọng của nhà giàu? Mẹ ngươi đã chết! Tân Nam Hầu phu nhân hiện tại là mẫu thân của ta!
Nàng ta vừa mở miệng, Tô Chỉ Anh đã hiểu được, Tô Uyển Ngọc rõ ràng là cố ý đến tìm mình gây phiền phức.
Tô Uyển Ngọc thở hổn hển một hơi tiếp tục thét chói tai: "Nhà mẹ của mẹ ta ở kinh thành, nơi này mới là nhà cữu cữu của ngươi! Đồ không biết tốt xấu, suốt ngày kéo cái mặt này cho ai xem? Mẹ ngươi chết mẹ ta còn chưa có chết đâu! Mẹ ta là phu nhân Hầu phủ này, là đại thái thái!"
Nàng ta đưa tay muốn tóm lấy áo bông của Tô Chỉ Anh: "Ngươi mặc thành như vậy là cho ai xem?!" Biết rõ hôm nay có khách đến..."
Tô Chỉ Anh vươn tay bắt lấy tay nàng ta, dùng sức vặn vẹo đem hai tay nàng ta cắt ngược ở sau lưng, lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi chính là cố ý đến gây chuyện đúng không?"
Tô Uyển Ngọc hoàn toàn không ngờ tới nàng lại dám đánh trả, giật nảy mình hét lên một tiếng, bởi vì quá bất ngờ nên càng thêm phẫn nộ, nổi trận lôi đình!
Bất đắc dĩ Tô Chỉ Anh một tay cắt ngược hai tay nàng, một tay bóp cổ nàng trực tiếp đặt nàng lên cột đình, Tô Uyển Ngọc căn bản không thể động đậy.