Về tới phủ, Tô Chỉ Anh tìm kiếm sách thuốc bên mình, tìm xem các trường hợp hiện giờ trị liệu thành công loại bệnh thiếu máu này.
Hiện giờ mức độ y học phát triển tuy rằng kém hơn hậu thế nhưng y học Trung Hoa bác đại tinh thâm, Tô Chỉ Anh tuyệt đối sẽ không bởi vì mình là người xuyên tới, liền xem thường y học hiện giờ.
Nói thật, nàng muốn học rất nhiều thứ, chính nàng cũng rất rõ ràng, mỗi lần đọc sách, đều có thể phát hiện rất nhiều kỹ thuật chữa bệnh niên đại này sớm đã có, mà trước kia không biết, còn tưởng rằng là đời sau phát minh.
Chuyên môn tìm một số sách về phương diện này, lại thêm một số kinh nghiệm tiên tiến của hậu thế, dùng hai ngày, Tô Chỉ Anh vẫn chế định một bộ phương án trị liệu cho Thế tử phi.
Bệnh tình của Thế tử phi, mặc dù hiện tại xem ra đúng là vô cùng trầm trọng nhưng tuyệt đối không phải đã đến tình trạng không thể trị liệu. Dùng thuốc như trước kia vẫn có thể trị, đương nhiên, trọng yếu nhất vẫn là phải tra ra được bệnh làm sao có, từ căn nguyên trị liệu, hiệu quả sẽ làm ít mà hiệu quả cao.
Tô Chỉ Anh định ra phương án trị liệu này, cũng là muốn chờ một chút xem, nhìn xem người nhà của Thế tử phi bên kia có thể để cho mình trị liệu hay không, nếu để cho mình trị liệu, liền dùng phương án này, nếu như bên kia không yên lòng đối với mình, vậy thì chỉ có thể thôi.
Nếu như nàng có mười phần hoặc là tám chín phần nắm chắc đối với phương án của mình, như vậy cho dù là người nhà của Thế tử phi bên kia không cho nàng trị liệu, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục bọn họ.
Hiện tại mấu chốt là ở, phương án này nàng cũng không nắm chắc có hiệu quả với bệnh tình của Thế tử phi, chỉ có thể nói là phương án tốt nhất mà Tô Chỉ Anh có khả năng nghĩ đến.
"Cô nương, " Hạ Hà tiến vào, sắc mặt khó coi dừng lại một chút mới nói: "Bên phu nhân có người tới."
Tô Chỉ Anh đang thu dọn sách, nghe xong lời này hỏi: "Ai?"
Mới hỏi một câu, liền đã nhìn thấy, một bà tử chừng bốn mươi tuổi vén rèm đi vào, đi tới ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đại cô nương, phu nhân gọi ngươi đi một chuyến."
Là bà tử đắc lực nhất bên cạnh Quách thị, nam nhân của bà ta tên Triệu Nhị.
Tô Chỉ Anh nhíu mày nhìn bà ta hỏi: "Chuyện gì?"
Vợ Triệu Nhị vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười: "Hôm trước không phải Tương Dương Hầu phu nhân và Kim Tường Bá phu nhân tới sao, nói một số việc... Nguyên bản ngày đó phu nhân muốn gọi đại tiểu thư cùng đi qua, thế nhưng đại tiểu thư lại có việc, chính vì thế nên bớt chút thời gian nói với cô nương."
"Chuyện gì?"
Triệu Nhị gia cười nói: "Nô tỳ không biết... rốt cuộc là chuyện cần đại cô nương biết?"
Tô Chỉ Anh nghĩ nghĩ, Quách thị gọi mình qua, chỉ sợ là không có ý tốt. Tự mình động thủ đánh Tô Uyển Ngọc, loại chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra, vì không thể để mình sau này dưỡng thành "thói quen" đánh Tô Uyển Ngọc, Quách thị sợ là cũng phải dùng phương thức nghiêm khắc nhất xử lý.
Cộng thêm hầu gia phu nhân bá gia phu nhân gì đó, tóm lại càng không ngoài chuyện hôn sự của mình. Nói không chừng Quách thị cũng giống như lão thái thái, đang tính toán hôn sự của mình.
Nàng không lộ vẻ gì, nhàn nhạt gật đầu: "Biết rồi, ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ qua đó."
Vợ Triệu Nhị liền cười nói: "Cô nương muốn thu thập một chút à? Vậy nô tỳ đang ở bên ngoài chờ... Nếu nô tỳ về trước, phu nhân hỏi tới, nô tỳ cũng không tiện đáp lời, không bằng ở bên này chờ cùng cô nương."
Tô Chỉ Anh không để ý tới bà ta.
Thu Văn vốn ở trong phòng tiến lên một bước, không chút khách khí: "Vậy thì mời Triệu ma ma ra ngoài chờ là được rồi!" Bên ngoài trời đông giá rét, tốt nhất là ngươi chết cóng!
Vợ Triệu Nhị hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.