Thu Văn lập tức thấp giọng nói: "Cô nương, tuyệt đối không thể đi! Rõ ràng là thái thái không có ý tốt, nhất định muốn mượn cơ hội..."
Hạ Hà kinh ngạc kêu một tiếng: "Cô nương..."
Tô Chỉ Anh đương nhiên sẽ không đưa tới cửa. Nàng đang cân nhắc rời khỏi phủ này như thế nào, vốn tưởng lão thái thái không tính quản mình, còn làm một loạt dự án, lại không ngờ lão thái thái đột nhiên có ý tưởng khác, bây giờ chỉ có thể một lần nữa cân nhắc bố trí.
Nghe Thu Văn nói, vốn định gật đầu nhưng nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Hạ Hà, trong lòng không khỏi trầm xuống, nói: "Có chuyện gì?"
Hạ Hà từ bên ngoài tiến vào, cho nên biết, sắc mặt không tốt vội nói: "Vừa rồi Đông Tuyết và tiểu nha hoàn Liễu Nhi của ngoại viện chúng ta đi phòng giặt quần áo lấy nước giặt, ở phòng giặt quần áo bên kia bị hai bà tử bên kia ngăn lại, nói là váy của Đông Tuyết lôi cuốn quần áo của bọn họ... Bốn năm bà tử tiến lên, cuốn Đông Tuyết và Liễu Nhi đến chỗ Quách thị..."
Tô Chỉ Anh "phốc" đứng lên: "Sao ngươi không nói sớm?" Quá rõ ràng! Quách thị muốn dùng con tin ép mình đi qua. Thuận tiện, có thể còn muốn thông qua giáo huấn hạ nhân bên này của mình, để vả mặt mình!
Nàng đi ra ngoài, Hạ Hà vội đuổi theo, thấp giọng nói: "Nô tỳ biết trước tiên liền qua lại bẩm báo nhưng còn chưa tiến vào sân đã gặp được vợ Triệu Nhị tới đây... Đây rõ ràng là kế sách của thái thái bên kia, ngài đi qua, nói không chừng gọi người động thủ đấy..."
Thu Văn cũng vội vàng theo ở phía sau nói: "Đúng vậy, cô nương..."
"Vậy cũng không thể mặc kệ." Tô Chỉ Anh nói, đi tới cửa, thuận tay lấy một cái áo choàng của mình trên kệ áo bên cạnh cửa khoác lên.
Vừa ra tới nhìn thấy vợ Triệu Nhị đứng khoanh tay ở hành lang, nhìn thấy Tô Chỉ Anh một chút cũng không bất ngờ, thậm chí còn có chút châm chọc cười, nói: "Cô nương, đi ngay sao?"
Tô Chỉ Anh không để ý tới bà ta, lên hành lang ngược lại đi tới phía trước.
Thu Văn và Hạ Hà nhìn nhau, Thu Văn đi theo, Hạ Hà đã chạy đi như bay, đi tìm các bà tử đi theo.
Bọn nha hoàn đều có cảm giác không tốt.
Tô Chỉ Anh một đường đi về phía Quách thị. Mặc dù nghĩ tới Quách thị đây là một mũi tên trúng hai đích, vừa muốn mượn việc bắt được Đông Tuyết dẫn mình tới, thứ hai cũng là muốn mượn việc giáo huấn Đông Tuyết để ra oai phủ đầu mình. Nhưng nàng vẫn không ngờ Quách thị đã đến mức không thể chờ đợi được nữa!
Vừa vào chính phòng Quách thị, chỉ nghe thấy từng tiếng gậy, còn nghe thấy có tiếng người bị bịt miệng giãy dụa, Tô Chỉ Anh liền cảm thấy không ổn, nhấc váy chạy đi! Chạy vào hậu viện, nhìn thấy tư thế trong viện, lập tức tức giận nổ tung!
Hai nha hoàn Đông Tuyết và Liễu Nhi bị trói trên băng ghế dài, bốn bà tử đứng hai bên, trong tay cầm gậy đánh! Quách thị và Tô Uyển Ngọc đứng dưới mái hiên, hai người đều mặc áo choàng lông hạc màu đỏ, hai tay giấu trong chăn bông, cười tủm tỉm nhìn.
Đỉnh đầu Tô Chỉ Anh bốc hỏa vọt tới, một tay kéo lấy một bà tử còn đang giơ cao bản tử, dùng sức hất lên!
Nàng xuất thân là quân nhân, xuyên qua hai năm có cơ hội liền rèn luyện, công phu trước kia học được một chút cũng không mất. Trên cánh tay cũng có sức lực nhất định, nếu không vài ngày trước cũng sẽ không một phát bóp được Tô Uyển Ngọc, Tô Uyển Ngọc liền không thể động đậy.
Bây giờ bắt được bà tử dùng sức vung lên, bà tử to béo kia vậy mà lảo đảo ngã ra ngoài!
Tô Chỉ Anh quay đầu nhìn thấy một người khác cũng đang giơ gậy định đánh xuống, không kịp nhấc váy lên hung hăng đạp một cước!