Tô Chỉ Anh gật gật đầu: "Vậy thì không sao." Nói xong nhìn thoáng qua Thế tử, Thế tử đang kỳ quái, đang nói bệnh của Thế tử phi, tại sao lại kéo đến thân thích gì đó? Chỉ là Thế tử tu dưỡng tốt, chịu đựng không xen vào. Tô Chỉ Anh nhìn hắn nói: "Nếu nói hiện tại ta có biện pháp gì, chỉ có thể là... Mở ra nhìn xem."
Thế tử vẫn không hiểu.
Sắc mặt Chu Triệu Huyên trắng bệch đi rất nhiều, con ngươi thâm thúy mở to nhìn Tô Chỉ Anh.
Tô Chỉ Anh có chút lúng túng, bởi vì nàng cũng không nắm chắc, nghĩ: "Đây chỉ là một bước cuối cùng... với ta mà nói có thể làm đến một bước cuối cùng nhưng có thể trị liệu hay không, hoặc là có thể có chuyện ngoài ý muốn hay không, những thứ này ta cũng không dám cam đoan."
Tuy rằng nàng có kinh nghiệm phẫu thuật, nếu như trước kia gặp phải bệnh như vậy cũng sẽ rất nắm chắc, cho dù là đến loại trình độ như Thế tử phi này, cũng còn xa mới đạt tới tình trạng "từ bỏ trị liệu" nhưng mà trình độ của niên đại này thật sự là có hạn.
Giải phẫu không phải đơn giản là cắt bỏ chỗ bị hoại tử sau đó khâu lại đơn giản như vậy, cũng không phải phòng ngừa được mất máu và viêm nhiễm là có thể đảm bảo. Từ kiểm tra trước khi phẫu thuật đến lúc bắt đầu gây tê, truyền máu, dụng cụ phẫu thuật, bảo dưỡng sau phẫu thuật, vân vân, tất cả đều phải nghĩ đến trước khi tiến hành phẫu thuật.
Đương nhiên, giống như nàng nói, đây là một bước cuối cùng.
Cho dù Trấn Quốc Công phủ cho phép nàng xem bệnh cho Thế tử phi. Hơn nữa cũng toàn quyền giao cho nàng, nàng cũng sẽ không dễ dàng lựa chọn loại phẫu thuật trị liệu này, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không đi một bước này.
"Vừa tra nguyên nhân vừa trị liệu. Hiện tại vẫn có thể, chỉ là không nắm chắc... Đương nhiên, hiện tại mà nói, vẫn chưa tới thời điểm quyết định trị liệu bước cuối cùng."
Lời này thật sự đã rất uyển chuyển.
Uyển chuyển đến mức Thế tử đều nghe không hiểu.
Chu Triệu Huyên nghe hiểu, suy nghĩ một chút nói: "Tô cô nương cũng xin giúp đỡ tận lực xem một chút, có thể có thuốc hiệu quả gì, hoặc là những thứ khác có thể làm được, trở về nghĩ biện pháp giúp đỡ, qua một hai ngày, chúng ta bên này tìm lý do đón Tô cô nương tới, cô nương thấy thế nào?" So với Thế tử, giọng nói của hắn lên xuống không lớn, ngược lại vẫn luôn trầm ổn.
Tô Chỉ Anh gật gật đầu: "Được." Nàng quả thật cần trở về suy nghĩ thật kỹ, mặc dù hiện tại uống thuốc hiệu quả không lớn nhưng vẫn có thể suy nghĩ lại, kết hợp một ít kinh nghiệm đời sau, khẳng định sẽ có thuốc không giống với đại phu khác.
Vừa vặn lúc này Xuân Hương từ bên ngoài tiến vào, nhỏ giọng nói: "Lão thái thái phải đi rồi."
Tô Chỉ Anh vội đứng lên, phúc thân nói: "Vậy ta cáo từ."
Chu Triệu Huyên và Thế tử cùng đứng lên, Thế tử vẫn không hiểu hai người nói có ý gì nhưng lại có chút hy vọng, y nhìn Chu Triệu Huyên, dường như Chu Triệu Huyên hiểu rất rõ, nên hỏi thì đã hỏi rất rõ ràng.
Chỉ gật đầu nói: "Đa tạ Tô cô nương."
Tô Chỉ Anh nói không cần khách khí, đi ra. Vừa ra tới đã nhìn thấy lão thái thái đứng ở cửa nhà chính, thấy mình từ sương phòng đi ra, ánh mắt lập tức nhíu lại.
Tô Chỉ Anh đi tới, cùng Quốc Công phu nhân đứng ở bên cạnh hành lễ, lúc này mới cùng lão thái thái đi về phía cửa hông, Quốc Công phu nhân đưa đến cửa viện liền dừng lại, hai bà tử dẫn đến cửa hông, đưa lên xe.
Vừa lên xe, lão thái thái mấp máy miệng muốn hỏi cái gì nhưng vừa mới hé miệng lại nhắm lại, tựa hồ quyết định vẫn là không hỏi.
Bà ta không hỏi, Tô Chỉ Anh không nói. Vốn dĩ cũng không định nói với lão thái thái, lão thái thái rất đa nghi, nói nhiều ngược lại khiến bà ta hoài nghi.