Trầm ngâm trong chốc lát, Tô Chỉ Anh hỏi: "Đơn thuốc đại phu kê trước đó, có phải đều là mấy loại Tứ Vật thang, Bát Trân thang này không?" (#)
Thế tử nghe nàng nói đến đây, thật sự đã là mười phần tin nàng! Vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Tứ Vật thang, bát Trân thang, lục Quân tử thang (#), nhất quán sắc... Những thuốc này cơ hồ đều uống qua một đoạn thời gian, cơ bản không có hiệu quả gì, có đôi khi thoạt nhìn sẽ khá hơn một chút nhưng không bao lâu sau liền lại nghiêm trọng. Nhất là mùa đông hàng năm, mùa đông hai năm qua, hầu như đều là..."
(#) Tứ Vật thang: bao gồm bốn vị dược liệu đương quy, xuyên chi, bạch thược và sinh địa (hoặc thục địa)
(#) Bát Trân thang: tứ vật thang lại thêm vào bốn vị dược liệu nhân sâm, bạch thuật, phục linh và cam thảo nướng, trở thành canh bát trân. Canh Bát Trân đã là phương thuốc tốt để khí huyết song bổ, nếu thêm vào hai vị dược liệu Hoàng Kỳ và Quế, sẽ trở thành canh thập toàn đại bổ mà mọi người quen thuộc.
(#) Lục Quân tử thang: Thuốc sắc Lục Quân Tử là một loại thuốc sắc của y học cổ truyền Trung Quốc được chế biến từ sáu loại thảo mộc: nhân sâm, bạch truật, phục linh, cam thảo, vỏ quýt và thông liên nhĩ. Thuốc có tác dụng bổ khí, tăng cường tỳ , làm khô ẩm và tiêu đờm
Tô Chỉ Anh nghe xong nhíu mày không nói.
Sở dĩ nàng có thể đoán được, là bởi vì mấy đơn thuốc này là đơn thuốc trị liệu đúng bệnh nhất, ngay cả đơn thuốc nàng kê, cũng là mấy loại này.
Nếu nói Thế tử phi đã bị bệnh thời gian rất lâu, như vậy hẳn là đã uống qua những thuốc này. Bây giờ nhìn xem Thế tử phi vẫn nằm trên giường, nói rõ uống những thuốc này vô dụng.
Nếu như những thuốc này đều vô dụng, chẳng lẽ nói bệnh tình đã thương tới tỳ, phải mổ cắt bỏ tỳ?
Tô Chỉ Anh cẩn thận nghĩ kết quả vừa mới bắt mạch, tựa hồ lại không đến tình trạng kia? Chuyện này kỳ quái, uống thuốc vô dụng, lâu dần bệnh tình lại sẽ chuyển biến xấu, mùa đông hàng năm tình huống nghiêm trọng...
Chẳng lẽ còn có chứng bệnh khác chưa chẩn đoán ra?
Thế tử thấy nàng nhíu mày không nói, vừa dâng lên một chút hy vọng lại không có, có chút thất vọng nói: "Tô cô nương... Như thế nào?"
Tô Chỉ Anh cũng không thể cho hắn hy vọng vô vọng, huống hồ Thế tử phi bị bệnh đã lâu, Thế tử khẳng định cũng chịu đủ dày vò tra tấn, nếu như ở chỗ mình chiếm được hy vọng, cuối cùng lại là thất vọng, như vậy khi đó thất vọng sợ càng thêm trầm trọng, có thể chịu đựng được hay không cũng là vấn đề.
Tô Chỉ Anh không phải đại phu tâm lý nhưng ít nhiều gì cũng hiểu tâm trạng của bệnh nhân và người nhà. Nghĩ tới đây, nàng cẩn thận nói: "Nếu như ta kê đơn thuốc, cũng là mấy loại này..."
Thế tử quả nhiên trên mặt vô cùng thất vọng, lập tức mím chặt miệng, ngay cả lời cũng không muốn nói.
Chu Triệu Huyên nhìn Tô Chỉ Anh, rõ ràng nàng còn chưa nói hết, cho nên truy hỏi một câu: "Tô cô nương, ngươi còn có biện pháp khác không?"
Tô Chỉ Anh nghĩ nghĩ, nói: "Cách khác cũng có nhưng phải điều tra rõ nguyên nhân nhiễm bệnh, tìm cách từ chỗ có bệnh."
Chu Triệu Huyên lập tức hỏi: "Là nhất định phải điều tra rõ ràng nguyên nhân nhiễm bệnh mới có biện pháp trị liệu, hay là có thể vừa trị vừa tra?" Đầu óc hắn quả nhiên rất rõ ràng, lập tức nghe ra phần chưa nói ra trong lời nói của Tô Chỉ Anh.
Tô Chỉ Anh lại do dự một chút. Cũng không phải nàng không nói, mà là biện pháp nàng nghĩ, ở niên đại này có khó khăn.
Bệnh thiếu máu có tính dung huyết, đến mức độ tỳ bị hoại tử nghiêm trọng, có thể mổ cắt bỏ. Đương nhiên, cái này cần một loạt kiểm tra tinh vi. Mà biện pháp tốt nhất, vẫn là điều tra rõ nguồn bệnh, từ trên bệnh căn mà trị liệu.
Bệnh tình hiện tại của Thế tử phi, ở trong mắt Tô Chỉ Anh cũng không tính là đã không có cách nào trị liệu, hậu kỳ vẫn có thể tiến hành phẫu thuật trị liệu, đương nhiên, uống thuốc đã không có hiệu quả lớn.
Nhưng nếu là mổ, ở niên đại này, phiêu lưu cũng là vô cùng lớn.
Thế tử cũng bởi vì tâm tư quá sâu, bởi vậy nghe Tô Chỉ Anh nói xong lập tức thất vọng, lúc này nghe thấy Chu Triệu Huyên hỏi thăm, cũng chú ý nhìn Tô Chỉ Anh.
Tô Chỉ Anh suy nghĩ một chút rồi nhìn Chu Triệu Huyên nói: "Vương Gia, thân thích kia của ngài, bệnh tình như thế nào rồi? Thương thế đỡ hơn chưa?"
Chu Triệu Huyên ngơ ngác nhìn nàng, trong con ngươi có chút giật mình, trả lời: "Tốt hơn nhiều rồi, hôm trước ta gọi người đón về phủ, hôm nay đã xuống giường đi lại rồi."