Cung Thân Vương Chu Triệu Huyên đi qua bên giường, nửa ngồi xổm bước lên, đưa tay đè chăn không cho Thế tử phi đứng lên, nhẹ giọng khuyên: "Nếu đã nói dễ bị lạnh, vậy thì ngươi cứ nghe lời đại phu đi, cũng không phải người ngoài, tội gì phải tự dày vò bản thân như vậy?"
Thế tử phi ngập ngừng: "Triệu Huyên đệ đến đây lúc nào? Cũng không có ai báo..."
Chu Triệu Huyên thở dài, đưa tay đắp kín chăn cho nàng ấy, dịu dàng nói: "Chúng ta đi ra ngoài, tỷ ngủ một giấc thật ngon đi, mấy ngày nay ta đều không đi, chờ tỷ tỉnh ngủ có tinh thần, lại nói chuyện sau."
Thế tử phi nghe hắn không đi, lập tức cao hứng một chút, vội gật gật đầu: "Được."
Lại nhìn Thế tử, Thế tử là ước gì nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt, vội vàng gật đầu: Đúng vậy, nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Hai người nhỏ nhẹ dỗ Thế tử phi nhắm mắt lại, Thế tử đặt màn trên giường xuống, nhỏ giọng dặn dò nha hoàn chăm sóc tốt, người lại đến chỉ nói Thế tử phi đã ngủ, mặc kệ là ai cũng không gặp
Mọi người đi ra, Tô Chỉ Anh cũng đi theo ra ngoài, đứng dưới sảnh ngoài có chút do dự.
Chu Triệu Huyên đi phía trước thấp giọng nói với Thế tử một câu: "Vị này y thuật không tệ, nghe một chút cách nói của nàng xem?"
Hiện giờ bệnh tình của Thế tử phi rất nặng, gần như tất cả đại phu đều nói chỉ có thể mang bệnh kéo dài năm, Thế tử gần như đều tuyệt vọng, huống chi Tô Chỉ Anh rốt cuộc còn quá trẻ, một tiểu thư khuê các mười lăm mười sáu tuổi, y thuật có thể tốt hơn chỗ nào? Cho nên nghe xong lời này Thế tử có chút chần chờ, đa phần là không tin.
Chu Triệu Huyên cũng không giải thích cặn kẽ, quay lại nói với Tô Chỉ Anh: "Tô cô nương, vừa rồi ngươi đã bắt mạch, bệnh tình tỷ tỷ của ta hẳn là có chút manh mối? Có thể nói rõ chi tiết cho chúng ta, lại mở đơn thuốc không?"
Thật ra Tô Chỉ Anh không ngờ hắn sẽ để mình viết đơn thuốc, dù sao tuổi tác, thân phận của mình bày ở đây, ai sẽ tin tưởng y thuật của mình? Nhưng không ngờ lại gặp được vị Vương gia này, lần trước mình trị liệu ngoại thương cho tên ăn mày kia, vị Vương gia này ở bên cạnh nhìn, nghĩ đến đã tin tưởng mình một chút.
Tô Chỉ Anh cũng không do dự, gật đầu nói: "Ta kê đơn thuốc, Thế tử có thể tìm ngự y hỏi một chút, xem xem như thế nào."
Chu Triệu Huyên bèn mời nàng vào sương phòng bên cạnh, sau đó cùng Thế tử vào sương phòng.
Phân chủ khách ngồi xuống, tuy rằng phần lớn Thế tử đều không tin nhưng nhìn thấy bộ dạng Chu Triệu Huyên dường như rất tin tưởng Tô Chỉ Anh, cậu em vợ này của mình, thân phận là Vương gia, từ nhỏ trải qua rất nhiều chuyện, bởi vậy tính cách vô cùng trầm ổn, tâm tư cũng rất tinh tế, có thể làm cho người hắn tín nhiệm, như vậy nhất định đáng giá tín nhiệm.
Nghĩ như vậy, Thế tử cũng tin tưởng một chút.
Chu Triệu Huyên đã hỏi Tô Chỉ Anh: "Bệnh tình của tỷ tỷ ta như thế nào?"
Tô Chỉ Anh nói: "Thế tử phi là tà độc kích thích mà chảy máu, tiến tới ăn uống không đủ, tổn thương tỳ vị, dạ dày hư mà không thể tiếp nhận thức ăn nhũn hóa, Tỳ Hư thì không thể vận chuyển thức ăn đã nhũn hóa, doanh khí không đủ, không điều dưỡng, khí huyết ngày càng thiếu."
Thế tử bên cạnh vội gật đầu: "Đại phu cũng nói như vậy... Nhưng vì sao trúng tà độc, thực sự không tra rõ ràng, điều trị như thế nào, cũng không có chương pháp, hai năm qua vẫn luôn uống thuốc, điều trị, vì sao càng dùng thuốc thì bệnh tình càng nặng?"
Tô Chỉ Anh trầm ngâm một chút, bệnh của Thế tử phi, ở đời sau có một cái tên khoa học, gọi là Thiếu máu tán huyết (#), nghiêm trọng sẽ dẫn đến hoại tử tỳ, suy thận cấp tính, gấy sốc và biến chứng khác, vân vân…
(#) Thiếu máu tán huyết: đại khái là thiếu máu do các tế bào hồng cầu bị vỡ, tên khoa học: Hemolysis
Có rất nhiều nguyên nhân gây ra loại bệnh này, Tô Chỉ Anh đương nhiên cũng không thể lập tức nói ra.