Quả nhiên, lời Dương Minh nói không phải nói suông.

Kể từ hôm đó, tôi phát hiện ra cậu ta xuất hiện quanh mình với tần suất ngày càng dày đặc.

Giờ ra chơi, nếu tôi ở thư viện, cậu ta cũng ở đó.

Giờ ăn trưa, nếu tôi ăn ở căn-tin, cậu ta sẽ xuất hiện ở bàn bên cạnh.

Tan học, nếu tôi đi về theo con đường quen thuộc, cậu ta cũng vô tình có mặt trên cùng một tuyến đường.

Lúc đầu tôi nghĩ có thể là trùng hợp. Nhưng đến lần thứ ba mươi thì không còn nghi ngờ gì nữa—cậu ta cố tình.

Hôm nay cũng vậy.

Tôi vừa mở sách ra trong thư viện, thì một cái bóng quen thuộc đã kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi.

“Chào buổi chiều.”

Tôi ngẩng đầu lên, liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó không nói gì, tiếp tục đọc sách.

Dương Minh không hề thấy khó chịu với thái độ này, thậm chí còn cười cười:

“Cậu có biết không? Tôi đã tìm hiểu về cậu rồi.”

Tôi dừng động tác lật trang sách, cuối cùng cũng chịu ngước lên. “Vậy à?”

Dương Minh gật đầu. “Nguyễn An, học sinh lớp 11A3, thành tích luôn nằm trong top đầu khối, từng đạt giải nhất kỳ thi học sinh giỏi Văn cấp thành phố.”

Tôi không ngạc nhiên. Với tính cách của Dương Minh, việc cậu ta đi điều tra về tôi cũng không có gì lạ.

“Tôi còn biết cậu rất ít bạn bè, hầu như không tham gia các hoạt động ngoại khóa.”

Tôi nhìn cậu ta, chờ xem cậu ta định nói gì tiếp theo.

Dương Minh hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười mang chút trêu chọc. “Lạnh lùng như vậy, không sợ một ngày nào đó không ai thèm nói chuyện với cậu à?”

Tôi đặt cuốn sách xuống bàn, đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh:

“Không ai nói chuyện thì càng tốt.”

Dương Minh thoáng sững người, sau đó bật cười. “Cậu thật sự thú vị đấy.”

Tôi không đáp.

Cậu ta cứ thế chống cằm, nhìn tôi với ánh mắt thích thú.

“Cậu chưa từng nghĩ đến việc có một người bạn sao?”

Tôi im lặng một lúc, sau đó hỏi lại: “Tại sao cậu lại hứng thú với tôi?”

Dương Minh nhìn tôi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn trong thư viện. Một lúc sau, cậu ta chậm rãi nói:

“Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng có lẽ… bởi vì cậu rất khác.”

Tôi hơi nhíu mày.

Dương Minh chống cằm, tiếp tục cười. “Tôi thấy mọi người đều thích náo nhiệt, thích ồn ào. Còn cậu thì lại im lặng. Một kiểu im lặng rất đặc biệt.”

Tôi không biết đó có phải là một lời khen không, nhưng tôi cũng không bận tâm.

Sau một hồi im lặng, tôi quay trở lại với cuốn sách của mình.

Dương Minh vẫn không rời đi. Cậu ta nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, rồi đột nhiên nói:

“Chúng ta làm bạn đi.”

Tôi không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt trả lời:

“Tôi không cần bạn.”

Dương Minh không hề giận. Cậu ta mỉm cười, chống tay lên bàn, nói một câu đầy tự tin:

“Không sao. Tôi sẽ khiến cậu thay đổi suy nghĩ.”

Tôi không đáp.

Nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác rằng cuộc sống yên tĩnh của mình sắp bị phá vỡ hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play