Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là vào một buổi chiều đầu tháng Sáu.
Nắng rọi qua những kẽ lá, in bóng xuống sân trường những đốm sáng loang lổ. Tôi ngồi trên bậc cầu thang phía sau dãy phòng học, chán nản chống cằm nhìn lên bầu trời trong vắt. Đó là một ngày bình thường như mọi ngày—nếu như không có sự xuất hiện của cậu ấy.
Cậu mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhưng lại chẳng hề ngay ngắn như những nam sinh khác. Áo không sơ vin, tay áo xắn lên tùy tiện, đôi giày thể thao phủ đầy bụi đường. Cậu đứng dưới gốc cây phượng vĩ, ánh mắt xa xăm, dường như đang chờ ai đó.
Tôi không để ý nhiều lắm. Ở cái trường này, có hàng trăm người tôi không quen biết, cậu chỉ là một trong số đó.
Nhưng rồi tôi thấy cậu lấy trong túi ra một lon nước ngọt, lắc nhẹ vài cái, sau đó đặt xuống cạnh băng ghế đá. Cậu mỉm cười, một nụ cười nhẹ đến mức khiến người ta cảm thấy như cậu vừa nhớ lại một điều gì đó rất xa xôi.
Tôi nhìn cậu một lúc lâu, rồi tự dưng thấy tò mò.
“Sao cậu làm vậy?” Tôi lên tiếng.
Cậu giật mình, quay phắt lại nhìn tôi. Có lẽ cậu không ngờ sẽ có người ngồi đây.
“Cậu đang hỏi chuyện gì?” Cậu nheo mắt, có vẻ như đang đánh giá tôi.
Tôi chỉ tay về phía lon nước. “Lắc nó rồi đặt xuống, làm gì vậy?”
Cậu chớp mắt, rồi bật cười. “Cậu chưa bao giờ thử sao?”
Tôi lắc đầu.
Cậu cầm lon nước lên, mở nắp. Ngay lập tức, bọt ga trào ra ngoài, bắn tung tóe khắp nơi. Tôi nhíu mày né tránh, nhưng cậu thì chẳng hề lo lắng, vẫn cứ cười như thể trò đùa này chưa bao giờ cũ.
Tôi cau mày. “Thật ấu trĩ.”
Cậu nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi. “Cậu chưa từng làm điều gì ngớ ngẩn sao?”
Tôi không đáp.
Chúng tôi đứng đó, dưới tán cây phượng đỏ rực, hai con người xa lạ, nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như cậu vừa bước vào thế giới của tôi theo một cách rất tự nhiên.
Mùa hè năm ấy, bắt đầu như thế.