Mặc dù tôi đã từ chối một cách rõ ràng, nhưng Dương Minh không hề có ý định từ bỏ.

Tôi không biết cậu ta lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy.

Từ hôm đó trở đi, hầu như ngày nào tôi cũng thấy cậu ta xuất hiện xung quanh mình.

Không chỉ vậy, cậu ta còn ngang nhiên giúp tôi cầm sách, kéo ghế cho tôi trong thư viện, thậm chí còn tự nhiên ngồi xuống ăn trưa cùng tôi mà không cần hỏi ý kiến.

Tôi có thử phớt lờ cậu ta, nhưng hoàn toàn vô ích.

Hôm nay là tiết thể dục.

Tôi vốn định lặng lẽ ngồi một góc đọc sách, nhưng Dương Minh lại không để yên.

“Lại ngồi một mình nữa à?” Cậu ta cầm một chai nước khoáng, thoải mái ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi liếc cậu ta một cái, sau đó dời mắt đi.

Dương Minh nhìn tôi, nhướng mày. “Cậu có muốn chơi bóng rổ không?”

“Không.”

Cậu ta cười cười, như thể đã đoán trước câu trả lời. “Vậy cậu muốn làm gì?”

Tôi giơ cuốn sách trên tay lên.

Dương Minh bật cười. “Lại đọc sách? Cậu có nghĩ rằng mình hơi nhàm chán không?”

Tôi không trả lời.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy tò mò. “Cậu thật sự không cảm thấy cô đơn sao?”

Tôi lật một trang sách, giọng điệu bình thản: “Không.”

Dương Minh hơi nhíu mày. “Tại sao?”

Tôi im lặng một lúc, sau đó đáp: “Cậu không thể cô đơn nếu cậu chưa từng mong chờ ai.”

Dương Minh thoáng sững người.

Ánh mắt cậu ta nhìn tôi trở nên sâu hơn.

Một lúc sau, cậu ta bật cười, nhưng nụ cười này có vẻ không giống với những lần trước.

“Cậu thật sự rất thú vị.”

Tôi không đáp.

Nhưng tôi biết, Dương Minh sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Và tôi cũng bắt đầu nhận ra rằng, dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể né tránh được sự phiền phức này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play