Sau lần đầu gặp mặt, tôi cứ nghĩ rằng cậu ấy chỉ là một nam sinh bình thường trong trường—một người lướt qua cuộc đời tôi rồi biến mất như hàng trăm gương mặt xa lạ khác.
Nhưng tôi đã nhầm.
Ngày hôm sau, trong giờ ra chơi, khi tôi còn đang ngồi đọc sách trong thư viện, một bóng người kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.
“Tình cờ quá.”
Tôi ngẩng đầu lên. Là cậu ta. Vẫn cái dáng vẻ tùy tiện đó, áo sơ mi xộc xệch, tay áo xắn lên đến khuỷu, nụ cười nhàn nhạt như thể cả thế giới này chẳng có gì khiến cậu bận tâm.
Tôi không đáp, chỉ tiếp tục đọc sách.
“Cậu tên gì?”
Cậu ta hỏi một câu rất đơn giản, nhưng tôi lại không có ý định trả lời. Đối với tôi, cậu ta chẳng là ai cả, không cần thiết phải nói.
Thấy tôi im lặng, cậu ta cũng không tức giận, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tự giới thiệu trước:
“Tôi là Dương Minh.”
Tôi hơi nhướn mày. Dương Minh. Một cái tên quen quen.
Cậu ta thấy tôi có vẻ suy nghĩ liền nhếch môi. “Cậu nghe qua rồi đúng không?”
Tôi lật trang sách, thản nhiên đáp: “Không.”
Dương Minh bật cười, không rõ là thất vọng hay thích thú. “Vậy à? Tôi cứ tưởng danh tiếng của mình lớn lắm.”
Tôi nhìn cậu ta một lát, sau đó gấp sách lại.
“Cậu là học sinh lớp nào?”
“12A1.”
Tôi hơi bất ngờ. 12A1 là lớp chọn của khối 12, tập trung toàn những học sinh giỏi nhất trường. Dáng vẻ của cậu ta không giống một học sinh chăm chỉ chút nào.
“Không tin à?” Dương Minh cười, như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi. “Tôi cũng thấy lạ, sao mình có thể vào lớp đó được.”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cậu ta. Có lẽ cậu ta không giống như vẻ ngoài của mình.
Dương Minh chống cằm nhìn tôi một lúc, rồi đột nhiên nói:
“Cậu vẫn chưa nói tên mình.”
Tôi im lặng vài giây, sau đó bình thản đáp:
“Nguyễn An.”
Dương Minh lặp lại cái tên đó, gật gù. “Ừm, nghe cũng hợp với cậu.”
Tôi không hiểu ý cậu ta lắm, nhưng cũng không hỏi.
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc vang lên. Tôi đứng dậy, định rời đi, nhưng Dương Minh vẫn chưa có ý định kết thúc cuộc trò chuyện.
“Này.”
Tôi dừng bước, quay lại nhìn cậu ta.
Dương Minh nở một nụ cười bí ẩn. “Sau này tôi sẽ còn làm phiền cậu dài dài đấy.”
Tôi không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Nhưng trong lòng tôi, không hiểu sao lại có một cảm giác rằng lời cậu ta nói… có lẽ là thật.
Và mùa hè năm ấy, có vẻ sẽ không còn yên bình nữa.