Ngẩn người hai giây, Thẩm Thần Uyên tiếp tục ăn mì trong bát, hỏi trong lòng: [Sao đột nhiên tăng 5% vậy?]
[Khụ khụ, cái đó...] hệ thống có chút chột dạ, [thật ra độ hài lòng đã tăng lên từ lâu rồi, nhưng tôi tưởng không thể nhanh như vậy, nên không xem, vừa rồi không phải hai người đang ăn cơm sao, tôi chán quá nên xem thử.]
Thẩm Thần Uyên: ...
Đột nhiên cảm thấy hệ thống này không đáng tin cậy.
Vì có khế ước, hệ thống tuy không thể dò xét suy nghĩ chính xác trong lòng Thẩm Thần Uyên, nhưng cũng có thể đoán được đại khái, liền vội vàng báo ra số liệu chi tiết.
[Quần áo mới +1%, đồ ăn ngon +2%, Thẩm tiên sinh +3%]
Nghe thấy kết quả này, Thẩm Thần Uyên có chút bất ngờ: [Thẩm tiên sinh... là tôi sao?]
[Chương trình chỉ có thể phân tích ra nguyên nhân cơ bản,] hệ thống dựa vào cảm giác của mình giải thích, [chắc là Kiều An cảm ơn ký chủ đấy ạ.]
[Nhưng những cái này đều không phải là trọng điểm, ký chủ! Nhiệm vụ này! Thật sự đơn giản như lời nói luôn đấy ạ! Ha ha ha tôi số đỏ quá!]
Thẩm Thần Uyên: ...
Cố gắng bỏ qua giọng nói trong đầu, Thẩm Thần Uyên tiếp tục ăn mì, nhưng hành động của hệ thống đã làm chậm tốc độ của anh nghiêm trọng, đợi anh ăn được một nửa, Kiều An đã ăn xong rồi.
Sau đó Kiều An chống cằm trên bàn, cứ nhìn Thẩm Thần Uyên cười mãi.
Bị Thẩm Thần Uyên phát hiện, cậu liền quay đầu đi, tiếp tục lén lút cười.
Thẩm Thần Uyên: ...
Đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này giống phản diện hơn anh.
Ăn xong bữa tối coi như bữa khuya, nhìn Kiều An tích cực cầm bát đũa muốn đi rửa bát, Thẩm Thần Uyên im lặng một lúc, lấy bát đũa từ tay đối phương bỏ vào bồn rửa: "Ngày mai sẽ có người đến dọn dẹp."
Nghe vậy, Kiều An không cố chấp nữa mà đi theo Thẩm Thần Uyên lên tầng hai.
Tốt quá, không cần phải dạy cậu ấy cách rửa bát rồi... Thẩm Thần Uyên đẩy gọng kính, đưa người đến trước cửa phòng mình, hỏi: “Đây là phòng ngủ của tôi, đối diện là thư phòng, những phòng còn lại là phòng cho khách. Kiều An muốn ở phòng nào?”
Kiều An không do dự, lập tức chọn căn phòng ngay bên cạnh phòng ngủ của Thẩm Thần Uyên.
Ánh mắt Thẩm Thần Uyên thoáng tối đi, anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh mở cửa phòng khách bên cạnh phòng mình, bật đèn lên.
Bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ cần đặt chăn gối lên là có thể dùng ngay. Cả căn phòng có phong cách trang trí tối giản, tông màu chủ đạo là xám trắng, không có thêm nội thật nào cả, tạo cảm giác lạnh lẽo. Đây không giống một nơi mà thiếu niên mười mấy tuổi sẽ thích.
Thẩm Thần Uyên mở ứng dụng ghi chú trên điện thoại, thêm vào một dòng: "Cải tạo lại phòng."
Đứng ở cửa, Kiều An nhìn chằm chằm vào căn phòng sắp thuộc về mình, ngơ ngẩn thốt lên: “Lớn quá…”
Trước đây, phòng của cậu vốn là một kho chứa củi không còn dùng đến, diện tích gần như chỉ bằng chiếc giường trong căn phòng này.
Thẩm Thần Uyên đã lấy ra sẵn ga giường và chăn gối dự phòng từ trong tủ. Thấy Kiều An vẫn đứng ngây ra ở cửa, anh lên tiếng gọi cậu đến giúp một tay.
Hai người cùng nhau trải giường xong, Kiều An cẩn thận ngồi xuống chiếc giường lớn mà cậu chưa từng thấy bao giờ, rồi ngay lập tức hoảng hốt phát hiện mình bị lún xuống!
Kiều An vội vàng đứng dậy, nghĩ rằng mình đã làm hỏng giường. Nhưng ngay sau đó, chỗ cậu vừa ngồi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu, chẳng khác gì lúc đầu.
Y hệt cái ghế thần kỳ ở dưới nhà!
Như thể vừa phát hiện ra một món đồ chơi mới lạ, Kiều An liên tục ngồi xuống rồi lại đứng lên mấy lần, đôi mắt sáng bừng lên.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Thần Uyên phải lên tiếng nhắc nhở, Kiều An mới tiếc nuối chui vào chăn.
Lăn lộn một hồi, mái tóc dài chưa khô hẳn của Kiều An cũng gần như khô hết, chỉ còn vài lọn tóc hơi xoăn lộ ra ngoài chăn.
Cậu ôm lấy chăn, cuộn mình thật chặt, chỉ để lộ ra hơn nửa khuôn mặt, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Thẩm Thần Uyên.
Quần áo mới, chiếc giường mềm mại, chăn ấm áp…
Kiều An dụi dụi đầu lên chiếc gối bông mềm, hạnh phúc vô cùng. Chuyến hành trình trăm ngày này thật tuyệt vời! Mới chỉ trôi qua vài tiếng mà cậu đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Suốt 18 năm qua, từ sau khi cha mất, cậu vẫn luôn khao khát có một nơi mà mình có thể ăn no mặc ấm.
“Thẩm tiên sinh!” Kiều An gọi người sắp rời đi, nhưng khi đối phương quay đầu lại, trong đầu cậu lại trống rỗng, không biết phải nói gì. Cuối cùng, cậu thử thăm dò bằng một câu: “Thẩm tiên sinh, chúc ngủ ngon.”
Cậu nhớ người kia rất thích nói câu này, mà người đó và Thẩm tiên sinh thuộc cùng một thời đại, vậy chắc lần này cậu không nói sai đâu nhỉ?
Thẩm Thần Uyên khựng lại, ngay sau đó, trong đầu anh vang lên giọng nói đầy kích động của hệ thống.
Mức độ hài lòng tăng 5%.
Anh im lặng tắt đèn phòng, giữa màn đêm mờ tối, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên: “Ngủ ngon.”
…
Quay về phòng ngủ của mình, Thẩm Thần Uyên nằm trên giường nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Ban đầu, vì thường xuyên tăng ca, không kịp về nhà nên anh mới mua căn biệt thự này, nhưng thực tế cũng chỉ ngủ lại đây vài lần. Sau đó, văn phòng có thêm phòng nghỉ, nơi này lại càng ít ghé đến.
Hơn nữa… môi trường này khiến anh cảm thấy không quen.
Quá yên bình.
Trước khi tắt đèn, anh liếc nhìn đồng hồ, chưa đến 11 giờ. Lần gần nhất anh ngủ sớm thế này, chắc là từ mấy năm trước.
Anh vẫn nhớ rõ, thời điểm đó, anh mới tiếp xúc với công việc của công ty được một hai năm, cách xử lý còn non nớt, chưa được dứt khoát và quyết đoán như sau này. Vì là tổng giám đốc được bổ nhiệm từ bên ngoài, quãng thời gian đó là giai đoạn anh bận rộn nhất—bên trên có các cổ đông kỳ cựu không hài lòng, bên dưới lại có những người cùng thế hệ nhưng thuộc chi nhánh khác tìm cách gây khó dễ, đồng thời anh cũng phải vừa học vừa quản lý công ty.
Nhưng thực ra, anh vốn không có tư cách thừa kế nhà họ Thẩm.
Trong lúc Thẩm Thần Uyên đang suy nghĩ miên man, hệ thống cũng đang bận rộn. Đây là lần đầu tiên nó thực hiện nhiệm vụ, người bạn tốt của nó—hệ thống nghịch tập pháo hôi “Hôi Hôi”, đã đặc biệt gửi cho nó một hướng dẫn điểm cao.
"Phải cho ký chủ xem nguyên tác tiểu thuyết, nắm rõ cốt truyện, biết người biết ta trăm trận trăm thắng..."
Nhìn số điểm ít ỏi còn lại trong tài khoản của mình—tổng cộng chỉ có 100 điểm, hệ thống cắn răng tiêu 10 điểm, mua về tiểu thuyết nguyên tác của thế giới này.
【Ký chủ~ ngủ chưa?】
【...Chưa.】
【Lấy điện thoại ra nào~ tôi có thứ hay ho cho anh xem đấy!】
Làm theo hướng dẫn của hệ thống, Thẩm Thần Uyên mở điện thoại, tải xuống một ứng dụng có biểu tượng màu xanh lá từ một trang web không rõ nguồn gốc.
Nhập vào tài khoản mà hệ thống bảo là của mình, ngay lập tức, trong ứng dụng hiện ra một cuốn tiểu thuyết.
Tên sách là—
《Bạn trai không nổi tiếng thì phải về nhà thừa kế gia sản tỷ đô》