Anh không định gọi đồ ăn ngoài, nên khi đến bếp, anh mở tủ lạnh ra xem rồi lấy mì ra.
Hồi nhỏ, anh đã biết nấu ăn, dù sau này về nhà họ Thẩm có người phục vụ, sau đó công việc bận rộn lại thường gọi đồ ăn sẵn, nhưng thỉnh thoảng cũng tự mình xuống bếp, nên cũng không đến nỗi lóng ngóng.
Bật máy hút khói, vừa mới vặn bếp gas lên, bên cạnh đã vang lên tiếng kinh ngạc của thiếu niên: “Thẩm tiên sinh, đây là gì vậy? Sao nó tự động bốc lửa được thế!?”
“Đây là gas… Sau này dạy cậu.”
Giải quyết xong vấn đề này, Thẩm Thần Uyên bắt đầu chuẩn bị gia vị.
Kiều An đứng bên cạnh quan sát suốt quá trình, nhìn thấy cảnh anh mạnh tay đổ dầu, đổ muối, trong lòng không khỏi đau xót. Nhưng đến khi Thẩm Thần Uyên cho mì vào nồi, hương thơm nức mũi bốc lên khiến Kiều An sững sờ.
Cậu chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm đến vậy, ngay cả món sủi cảo chỉ có vào dịp Tết cũng không sánh bằng!
Là một song nhi, Kiều An cảm thấy điều duy nhất mình có thể giúp Thẩm Thần Uyên là nấu ăn. Nhưng bây giờ cậu phát hiện, Thẩm tiên sinh tự mình cũng biết nấu ăn, tay nghề còn giỏi hơn cậu nhiều.
Hơn nữa cậu hoàn toàn không biết dùng đồ dùng nhà bếp ở đây!
Cậu quá vô dụng, nhất định phải học hỏi thật tốt mới được.
"Thẩm tiên sinh, chất lỏng màu đen anh vừa đổ vào là gia vị sao? Còn cái kia giống muối lắm là gì vậy? Cũng là muối sao?"
"Thẩm tiên sinh, quả màu đỏ này là gì vậy, tôi chưa từng thấy bao giờ."
"Thẩm tiên sinh học nấu ăn sao? Thơm quá, cái đó, sau này có thể dạy tôi không? Chỉ cần lúc nào rảnh dạy tôi là được rồi ạ!"
Một loạt câu hỏi ập đến, Thẩm Thần Uyên ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Người trẻ tuổi bây giờ đều nhiều câu hỏi vậy sao... Anh vốn tưởng Kiều An là người rụt rè, nhưng không lâu sau đã phủ nhận suy nghĩ này.
Thẩm Thần Uyên đang rối rắm trong lòng không biết nên trả lời thế nào, nên không để ý đến vẻ mặt có chút buồn bã của Kiều An sau khi thấy sắc mặt anh.
Có phải cậu hỏi nhiều quá rồi không, Thẩm tiên sinh... thấy cậu phiền rồi sao?
[Ký chủ, chú ý biểu cảm, chú ý biểu cảm!]
Bị lời của hệ thống kéo lại suy nghĩ, Thẩm Thần Uyên nhìn người bên cạnh bị vẻ mặt lạnh lùng vô thức của mình dọa sợ, nhưng lại kéo lấy tay áo mình, ánh mắt anh thoáng phức tạp.
Kiều An mặc chiếc áo choàng tắm quá rộng so với cậu, mấy ngón tay thò ra khỏi ống tay áo nắm lấy tay áo anh khẽ kéo kéo, môi mím nhẹ, trông như đứa trẻ làm sai chuyện rồi làm nũng xin hòa.
Đây là hành động chỉ người thân thiết mới làm.
Nhưng rõ ràng họ mới tiếp xúc chưa đến hai tiếng đồng hồ.
Quá dễ tin người rồi.
Vẻ khác thường trong khoảnh khắc đó nhanh chóng biến mất, Thẩm Thần Uyên cụp mắt, khẽ cười, dịu dàng nói: "Được, sau này rảnh sẽ dạy cậu."
Anh múc mì ra, rồi bắt đầu rán trứng, tiện thể trả lời từng câu hỏi của Kiều An.
"Màu đen là nước tương, là gia vị."
"Cái kia là mì chính, không phải muối, quả màu đỏ gọi là cà chua, lát nữa cậu có thể nếm thử, xem có thích không."
Đôi mắt lại sáng lên, Kiều An nở một nụ cười nhỏ: "Vâng ạ!"
Hai người bưng bát mì của mình ngồi vào bàn ăn.
Mì gạo trắng, trứng gà... đều là những thứ cậu gần như không được ăn. Kiều An gắp mấy sợi mì cho vào miệng nhai kỹ, cậu ăn rất chậm, muốn tận hưởng thật kỹ những hương vị này.
Nhìn Kiều An ăn một cách gần như thành kính, Thẩm Thần Uyên ngồi đối diện suýt nữa tưởng mình đã làm ra món ngon tuyệt thế. Nhưng anh biết rõ tay nghề của mình, chỉ là bình thường thôi.
Đối phương ăn rất tập trung, hơn nữa toàn thân toát ra vẻ hạnh phúc, không biết từ lúc nào, Thẩm Thần Uyên đã nhìn người kia một lúc lâu.
Đến khi anh hoàn hồn lại, mới phát hiện khóe mắt Kiều An có chút ươn ướt. Thẩm Thần Uyên cũng từng bị đói, hiểu cái cảm giác đói đến đau, chắc là điều kiện gia đình Kiều An không tốt lắm, lại còn sinh ra ở thời cổ đại, điều kiện càng khó khăn hơn.
Có chút... đáng thương.
Nếu như trước đây cũng có người giúp đỡ mình một chút... Thẩm Thần Uyên nheo mắt, đè nén suy nghĩ của mình xuống.
Đũa trong tay vẫn chưa động đến, anh đưa tay gắp trứng gà của mình vào bát đối phương, lại không biết nên nói gì, đành khô khốc nói: "Ăn nhiều một chút, gầy quá."
Nhìn chằm chằm quả trứng rán vừa được gắp vào bát, Kiều An đột nhiên nhớ đến những lời người kia thường nói với mình.
Bà ta nói cậu là đồ vô tích sự, ăn cơm là lãng phí lương thực của nhà.
Thẩm tiên sinh giỏi hơn bà ta nhiều, vậy nên bà ta nói sai rồi.
"Cảm ơn Thẩm tiên sinh..." Kiều An cúi đầu, không kiềm được mà nở nụ cười, vùi quả trứng rán Thẩm Thần Uyên cho xuống đáy bát.
Cậu muốn để dành đến cuối cùng mới ăn.
[A a a! Ký chủ! Độ hài lòng tăng 5% rồi!]
Giọng nói kích động của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu, động tác ăn mì của Thẩm Thần Uyên khựng lại.
Khi nhiệm vụ bắt đầu, nếu trong vòng ba ngày độ hài lòng không tăng lên, sẽ coi như nhiệm vụ thất bại, mà ba ngày đầu cũng chính là thời gian hồi sinh miễn phí.
Mà mỗi ngày sau ba ngày, người làm nhiệm vụ muốn tiếp tục sống lại, phải dùng 1% độ hài lòng để đổi.
Độ hài lòng của Kiều An bây giờ đã có 5%, nghĩa là tám ngày tiếp theo Thẩm Thần Uyên đều được tự do.