Tần Mạc ho nhẹ hai tiếng "Cho nên nói nói là tin đồn! Tin đồn thì làm sao tin nổi?"
“Đối phương rõ ràng muốn dìm cô, nếu nói đằng trai quá tốt thì tự nhiên không được đạp cô xuống , cho nên bọn họ đồn người đàn ông kia không chỉ là một ông trung niên béo mập, hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng xấu xí, căn bản không phải là lão đại giàu có gì, chỉ là một tên mập nhà giàu mới nổi, chẳng qua có chút tiền lẻ mà thôi.”
“Phụt ha ha ha ha!” Cố vân Tịch cười ra tiếng: “Có phải trong nhà còn có một cô vợ cọp cái, còn có một người con trai thành niên, tuổi tác còn lớn hơn tôi không?”
Khóe miệng Tần Mạc giật một cái: “Không phải một người, là hai người!”
“Ha ha ha ha!” Cố Vân Tịch ha ha cười tơ: “Không cần nói tôi cũng biết ai đi tung tin đồn rồi a!” Trừa loại không có đầu óc như Vương Tình ra sẽ không có người thứ hai!
Mọi người: “...”
“Đúng rồi!” Cố vân Tịch chợt nhớ tới: “Diệp Cẩn có đến tìm tôi không?”
Điểm này, Cố Vân Tịch cảm thấy đặc biệt hứng thú a!
Tiết San San luôn chú ý bên này, nghe lời này thì khinh thường liếc mắt lẩm bẩm: “Không biết xấu hổ!”
Cố Vân Tịch không để ý đến cô ta!
Tần Mạc nhìn Cố Vân Tịch một cái: “Có đến!”
Cố Vân Tịch nhướn lông mày lên: : “Đến? Đến làm gì?”
“Tặng cho cô một hộp quà rất dễ thương, một hộp trang điểm!”
Cố Vân Tịch: “...”
“Thật cố chấp!” Cố Vân Tịch cảm khái, chỉ là giọng điệu này, Tần Mạc bên cạnh nghe thấy lại không đoán được tâm tư của cô.
“Chắc hẳn anh ấy tò mò! Tôi cũng rất tò mỏ!”
Cố Vân Tịch quay đầu: “Tò mò cái gì?”
Tần mạc nhìn cô nghiêm túc nói: “Tò mò về cô!”
“Cô bây giờ với cô trước kia như hai người khác nhau vậy. Trước kia tôi cảm thấy cô không chỉ vô cùng cao ngạo, coi trời bằng vung, tự nguyện đọa lạc, hoặc tự ti nhạy cảm, cố chấp điên cuồng, ví dụ như lúc mới đến trường, khi đó tôi cảm thấy đó mới là biểu hiện bình thường của cô.”
“Còn bây giờ, cô không giống trước kia, như người từng trải lạnh lùng, kiêu ngạo, bất cần, ung dung, khiêm tốn, còn bình tĩnh hơn những tiểu thư công tử sinh ra trong gia đình giàu có như chúng tôi!”
Cố Vân Tịch ngước mắt lên, khóe miệng câu lên một nụ cười, đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Mạc, giọng ý vị thâm trường nói: “Người chịu được giông bão, gian khổ mới là người đứng trên người, loại chuyện nhỏ này, tôi đã chứng kiến cũng như trải qua!”
“Còn nữa, tôi ghét người khác tò mò chuyện của tôi, nhìn Diệp Cẩn cũng không có ác ý, tôi coi như nam sinh có lòng tò mò thôi, nếu như hắn quá phận tôi sẽ không quả qua cho anh ấy.”
Con ngươi Tần Mạc co rút một cái!
Cố Vân Tịch khóe miệng ngoắc ngoắc: “Giữa bạn bè với nhau điều tối thiểu nhất là tôn trọng, nếu như ngay cả điều này còn không làm được thì tốt nhất không cần phải làm bạn!”
“Hơn nữa người thông minh không thích người khác tò mò về mình!”
Ánh mắt Tần Mạc sâu không thấy đáy, cô đang cảnh cáo hắn!
“Rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái, những tin đồn nhảm này cô không quan tâm chút nào sao?”
Khóe miệng Cố Vân Tịch lộ ra ý cười lạnh: “Tôi chỉ biết là người không kiên nhẫn khó làm việc lớn!”
“Giống như người đứng sau loan tin đồn, chỉ là thấy trước cổng trường có chiếc xe tới đón tôi, thấy tôi từ trên xe xuống liền đi nói mấy lời não tàn làm tôi tổn thương, người như vậy sau này vĩnh viễn không làm được việc gì nên hồn!
Con ngươi Tần Mạc co rút một cái kịch liệt!
Cố Vân Tịch cười một tiếng: “Hơn nữa, người như vậy thường sẽ không tồn tại được lâu!”
Tần Mạc không nói gì thêm, bình tĩnh nhìn Cố Vân Tịch mấy giây mới dời ánh mắt đi!
Một nha đầu cuồng vọng!
Mình biết không ít người tò mò về cô, rõ ràng là một đứa cô nhi nhưng cuộc sống lại tốt như vậy, mọi người ai cũng muốn biết cô và chủ chiếc xe kia có quan hệ như thế nào, hắn tò mò nên mới hỏi, cho cô cơ hội nói rõ ràng. Nhưng nha đầu này lại không hiểu ý của hắn giải thích rõ, ngược lại cảnh cáo hắn không nên tò mò chuyện riêng của cô!
Chậc chậc!
Giáo viên cao trung gặp phải nha đầu thứ vị như vậy, thật hiếm thấy a!
Tan học buổi trưa, Tưởng Hân Lôi và Lương Đầu đều đến, ba người cùng đi đến phòng ăn ăn cơm.
“Vân Tịch, cậu không sao chứ?”
Cố Vân Tịch cười cười: “Không sao! Có cái gì phải lo chứ?”
Lương đầu lo lắng nói: “Bọn tớ gọi điện thoại của cậu nhưng không ai nhấc máy, sau đó bạn cậu nhấc máy nói cậu bị bệnh đang ở bệnh viện, bọn tớ muốn đến thăm cậu, nhưng anh ấy bảo cậu còn chưa tỉnh, nói bọn tớ đợi!”
Lúc đầu là Lục Hạo Đình nhận điện thoại, khi đó Cố Vân Tịch còn ngủ, hắn bận tìm người điều trị cho cô, dĩ nhiên không có thời gian nói chuyện với Lương Đầu và Tưởng Hân Lôi.
Cố Vân Tịch cười an ủi: “Tớ không sao, chẳng qua chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, lúc đó bên cạnh không có người bên cạnh nên mới thành ra như vậy, bây giờ đã không sao rồi, đừng lo lắng!”
“Vậy thì tốt!” Lương Đầu thở phào nhẹ nhõm!
Tưởng Hân Lôi ở một bên nói: “Vân Tịch, hai ngày nay cậu không ở trường, trong trường có lời đồn không tốt về cậu đó.”
Cố Vân Tịch cười, hướng phòng ăn đi: “Tớ có nghe rồi, hơn phân nửa là Vương Tình làm, không cần để trong lòng!”
Đến phòng ăn tầng hai vừa vặn đám người Vương Tình thấy Cố Vân Tịch, mặt Vương Tình đầy đắc ý, âm dương quái khí nói: “yô! Người bận rộn của chúng ta cũng đi học sao? Kiếm đủ tiền chưa?”
“Cố Vân Tịch, nghe nói cuộc sống sinh hoạt của cô không tệ a! Dùng mỹ phẩm đều là hàng xa xỉ! Những tiểu thư thiên kim nhà giàu chúng ta cũng không xài nổi nhưng đứa cô nhi như cô lại xài nhiều như vậy!”
Người xung quanh nghe Vương Tình nói đến đây, rối rít nhìn về phía này, trong phòng ăn không ít người cũng yên tĩnh, mọi người chú ý bên này, châu đầu ghé tai nhau xì xào bàn tán!
Nhìn mặt Vương Tình đắc ý, khóe miệng Cố Vân Tịch móc một cái: “Người khác có dùng hay không tôi không biết nhưng tôi đoán cả đời này cô cũng không xài nổi!”
“Cô!” Vẻ mặt đắc ý của Vương tình trong nháy mắt nhăn nhúm tức giận!