Bên trong nhà xưởng hoang vắng trống trải, tiếng súng va chạm vang lên không ngớt. Giữa nơi quạnh quẽ thế này lại nồng nặc mùi máu tanh. Cố Vân Tịch kéo lê thân thể đầy thương tích, nhanh chóng nấp sau một cây cột, động tác dứt khoát, chỉ để tránh đạn.
Cơn mệt mỏi từng đợt ập đến khiến cô choáng váng, nhưng lúc này, cô vẫn tỉnh táo nhận ra—nếu không gồng mình lên, cô sẽ bỏ mạng ở đây!
Bảy năm rồi!
Họ đã truy sát cô suốt bảy năm, nhưng điều khiến cô buồn cười là đến tận bây giờ, cô vẫn không biết mình đã làm gì để khiến bọn họ điên cuồng muốn giết bằng được.
Cố Vân Tịch chỉ là một cô gái mồ côi, không cha không mẹ, chẳng ai xem trọng. Một cô nhi như cô, vậy mà lại khiến ba thế lực lớn đồng loạt truy sát đến tận cùng. Nghĩ cũng thấy nực cười, nhưng cũng coi như một loại "bản lĩnh" rồi.
A a!
Trong ba người luôn muốn lấy mạng cô, có một người thì lại khác hẳn với hai người kia. Hắn không muốn giết cô, chỉ muốn bắt cóc cô. Cố Vân Tịch cau mày, cô cảm nhận rõ ràng có một kẻ vẫn âm thầm theo sát mình, không ra tay, dường như chỉ âm thầm bảo vệ. Nhưng rốt cuộc hắn muốn gì, cô không đoán nổi.
Chỉ là bây giờ, cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ đến chuyện đó, vì cô đang quá đen đủi, vừa đụng mặt ba kẻ điên cuồng truy sát! Ba ngày ba đêm không nghỉ, bọn chúng bám theo cô dai dẳng, dù cô đã tiêu diệt không ít người bên phía chúng. Điều này khiến Cố Vân Tịch không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ kiếp trước cô đào mộ tổ tiên của chúng?
Tiếng bước chân đang đến gần, Cố Vân Tịch bất ngờ nổ súng. Nhìn như cô bắn bừa, nhưng lại hạ được mấy tên. Trong không gian trống rỗng như nhà xưởng bỏ hoang, gần như không có chỗ để trốn, cô buộc phải khiến bọn chúng lùi lại, để tìm được điểm nấp như cây cột hay bức tường đổ. Nếu không có chỗ trốn, cô sớm đã bị bắn chết rồi.
Thừa cơ, Cố Vân Tịch lao ra, tìm chỗ ẩn nấp khác.
Nhưng vừa chạy được vài bước, bỗng nhiên thân thể cô như bị ai xé toạc, cơn đau ập đến dữ dội.
Đau!
Đau đến tận xương tủy, đau đến mức mỗi tế bào như bị xé nát, không cách nào bước tiếp.
Phát độc rồi!
Mấy năm nay trong người cô đã có độc, cứ mỗi lần phát tác là đau đớn tận cùng, không có quy luật, mà mỗi lần sau càng dữ dội hơn lần trước. Trong tích tắc, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Chết tiệt! Ngay lúc nguy cấp thì lại phát độc!
Đoàng đoàng đoàng...!
Tiếng súng vang lên sau lưng, “Ư...” Cố Vân Tịch rên rỉ trong đau đớn. Đạn găm vào người, đau đớn thấu tim gan.
Có lẽ hôm nay, cô thật sự phải bỏ mạng ở đây. Nhưng cô không cam lòng!
Cô quay đầu lại, bọn truy sát đang áp sát. Một người phụ nữ giơ súng, hướng thẳng về phía cô.
Đoàng đoàng đoàng...!
Một loạt đạn nữa nhắm vào tay chân cô. Cô hoàn toàn mất khả năng di chuyển.
“Vân Tịch! Vân Tịch!” Tiếng gọi lo lắng vang lên bên tai, quen thuộc đến nhức lòng. Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, người ấy luôn xuất hiện.
Khóe môi Cố Vân Tịch khẽ cong lên, anh Hạo Đình...
Thấy cô bị thương thê thảm như vậy, Lục Hạo Đình vô cùng tức giận. Một loạt đạn như mưa xé toạc không gian, nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ kẻ địch. Hắn xuất hiện bất ngờ, cộng thêm hỏa lực quá mạnh, nên không kẻ nào kịp trở tay.
Hạo Đình lao đến bên cô, nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể máu me đầy mình. Bốn chi và hai vai đều trúng đạn, bọn chúng cố ý tra tấn cô!
“Đừng sợ, có anh Hạo Đình ở đây rồi.” Lục Hạo Đình lên tiếng an ủi Cố Vân Tịch một chút, liền đưa tay muốn đỡ cô, cõng cô rời khỏi nơi này.
Giọng nói trầm ổn như chạm vào tận sâu trái tim, khiến Cố Vân Tịch tạm quên cả nỗi sợ. Hắn nói, đừng sợ, có Hạo Đình ca ở đây!
Phải rồi, bao năm nay, dù cô có trốn chạy thế nào, anh vẫn luôn ở đó, không rời bỏ cô.
Người đàn ông ấy đã bước vào tuổi trung niên, nhưng khí chất vẫn hiên ngang, gương mặt tuấn tú vẫn như xưa.
Gương mặt ấy vẫn mê hoặc như xưa, đôi mắt đen nhánh thâm sâu, luôn khiến cô có cảm giác an toàn tuyệt đối. Người đàn ông với dung mạo xuất chúng ấy, giờ đây lại mang theo nét tang thương khắc sâu trên gương mặt. Sự tang thương ấy như từng nhát dao cắt vào tim Cố Vân Tịch, khiến lòng cô quặn thắt. Cô bị hắn làm trễ nải cả nửa đời người… Giây phút này, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, trên môi khẽ hiện lên một nụ cười tuyệt mỹ, như đóa hoa nở muộn giữa chiều tàn.
Lần này trở về, cô sẽ không trốn tránh nữa. Thật ra, cô đã yêu anh từ rất lâu rồi, chỉ là cố chấp không chịu thừa nhận.
Nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, cô đột nhiên thấy nghẹn ngào, bao năm qua, cô mệt mỏi lắm rồi...
“Đau... Anh Hạo Đình, đau lắm...”
Lục Hạo Đình khựng lại, cả người như đông cứng. Trong ký ức anh, đây là lần đầu tiên Cố Vân Tịch yếu đuối đến vậy, như muốn dựa vào anh...
Không đúng… không phải lần đầu!
Lần đầu cô yếu đuối thế này là đêm anh uống say, ôm cô lên giường...
Sau đó, mỗi lần thân mật đều là "mượn rượu làm cớ", nhưng anh chưa từng say… chỉ là muốn gần cô.
Suốt những năm qua, cô luôn lạnh lùng, chưa bao giờ coi anh là chồng, dù hai người danh nghĩa là vợ chồng. Nhưng anh vẫn không nỡ rời xa… vì anh biết, anh chưa từng bảo vệ tốt người con gái này.
“Đừng sợ, anh đưa em về nhà.”
Anh không nói nhiều, nhưng từng lời đều khiến cô thấy an tâm.
Nhà! Cô còn có nhà, còn có chồng!
“Ừ.”
Lần này, cô sẽ không bỏ chạy nữa.
Bất ngờ...
Phanh!
Thân thể Hạo Đình cứng đờ, sống lưng như có gì lạnh toát.
Cố Vân Tịch chết lặng… Phanh!
Thêm một phát súng nữa. Hắn gắng gượng quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng... chưa kịp nói gì, thân hình cao lớn đã đổ gục.
Cô hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt ngã xuống. Ngay phía đối diện, trong đám truy sát vừa rồi, một người đàn bà vẫn chưa chết, tay bà ta cầm khẩu súng lục đang bốc khói.
Bà ta đưa tay gỡ mặt nạ, lộ ra gương mặt giống cô đến bảy phần!
Cố Vân Tịch trợn mắt...
Phanh!
Thêm một phát nữa. Cô cảm thấy có thứ gì đó xuyên thẳng vào tim mình. Nhìn khuôn mặt của Hạo Đình nằm đó, cô bật cười, rồi ngã xuống bên cạnh anh.
Không ngờ... vừa mới nghĩ thông suốt, đã không còn kịp nữa.
“Anh Hạo Đình... Em còn chưa kịp làm một người vợ tốt của anh mà đã chết rồi…”
Khoảnh khắc cuối cùng, trong đầu cô chỉ có hình bóng của Lục Hạo Đình. Dường như, cô còn thấy một người đàn ông điên cuồng xả súng vào người phụ nữ kia rồi ôm lấy cô, lay gọi cô tỉnh lại… gương mặt người đó... giống cô đến vài phần.
Nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa… chỉ nhớ, mỗi lần như thế, Hạo Đình đều gọi tên cô...
Rất trầm, rất ấm, rất dịu dàng...
Vân Tịch... Vân Tịch...