Lúc này đang là giờ ăn, trong quán hầu như không còn chỗ ngồi, Giang Minh Hàn bên này gây ra động tĩnh lớn, toàn bộ người xung quanh đều nhìn lại đây.
Đối mặt với những ánh nhìn chăm chú của mọi người, Giang Minh Hàn vô cùng tủi thân!
Hắn cảm giác từ ngày đại ca cưới Cố Vân Tịch đại ca không nể mặt hắn!
Sự sủng ái bị cướp mất, Giang Minh Hàn nhìn Cố Vân Tịch thế nào cũng không vừa mắt.
Cố Vân Tịch ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn Giang Minh Hàn, quay sang nói với Lục Hạo Đình: “Anh Hạo Đình, đánh mạnh vào, tiểu tử này không hề nghĩ cho anh chút nào!”
Giang Minh Hàn trong nháy mắt giận dữ hét: “Cô nói bậy, tình cảm của tôi và đại ca, cô có thể so sánh sao? Cố Vân Tịch, cô đừng ở đó mà khích bác quan hệ giữa tôi và đại ca, lâu như vậy rồi mà cô vẫn không chết tâm!”
Cố Vân Tịch nhìn về phía Lục Hạo Đình: “Anh Hạo Đình, em nói thật nha! Tiểu tử này rất không bình thường, cái tuổi này của anh không phải nói chuyện yêu đương là chuyện bình thường sao? Nhưng mỗi lần hắn gặp em rất tự đắc, đây rõ ràng là ghen, nhìn vẻ mặt kia của hắn, như kiểu hắn thích anh vậy!”
Giang Minh Hàn: “...”
Lưu Tinh Trì: “...”
Xong rồi xong rồi xong rồi!
Lần này Tứ ca xong đời rồi!
Giang Minh Hàn bị nói cho bối rối, đột nhiên hắn thấy sắc mặt đại ca nhà mình càng ngày càng âm trầm. Giang Minh Hàn giật mình một cái, cả người sợ đến có chút run!
“Đại ca bớt giận! Anh bình tĩnh chút, em… em… cô ấy nói bậy nói bạ mà thôi, em không thích anh, em thật sự một chút cũng không thích anh a! Em thích…”
“Vậy anh ghét đại ca anh a?” Thanh âm của Cố Vân Tịch chen vào.
“Ai nói?” Giang Minh Hàn lập tức phản bác: “Tôi thích nhất là đại ca.”
“Nhìn đi! Em nói hắn thích anh mà! Anh Hạo Đình, em nói không sai chứ?”
Giang Minh Hàn: “...”
“Con bà nó, Cố Vân Tịch, cô đừng có mà xuyên tạc ý tôi, tôi…”
“Rõ ràng anh nói anh thích đại ca anh, còn nói tôi xuyên tạc ý anh? Giang Minh Hàn, ngay trước mặt đại ca anh mà anh còn dám nói xấu tôi, còn nói xấu sau lưng tôi rất nhiều!”
Giang Minh Hàn: “...”
Cố Vân Tịch nhìn Giang Minh Hàn đắc ý nhíu mày, Hừ! Không phải nói ta thích bác quan hệ các anh sao? Hôm nay tôi sẽ khích bác cho anh thấy, ngu ngốc! Anh cho rằng anh Hạo Đình cũng ngu ngốc như anh sao, cái gì cũng không nhìn ra được!
Giang Minh Hàn thiếu chút nữa bùng nổ, thấy Cố Vân Tịch làm vẻ mặt đắc ý, liền muốn xông tới đại chiến với cô ba trăm hiệp.
Nhưng khí tức xung quanh người Lục Hạo Đình càng ngày càng đáng sợ, lá gan của Giang Minh Hàn co lại bé tẹo!
Tâm tình Lục Hạo Đình vốn đang khó chịu, lúc này Giang Minh Hàn còn không biết sống chết mà đụng trên đầu họng súng, xem ra thời gian dài không đánh, ngứa da rồi!
Vừa vặn tay hắn cũng đang ngứa!
Nắm đấm Lục Hạo Đình đánh tới!
Giang Minh Hàn sợ đến thiếu chút nữa hồn phi phách tán!
Mẹ kiếp! Trước đây ở đại viện bị đánh cũng thôi đi, dẫu sao, trong đại viện đánh nhau cũng là chuyện bình thường, nhất là hơn nửa đám trẻ trong đại viện đều bị Lục Hạo Đình đánh qua, bị Lục hạo Đình đánh không phải là chuyện gì mất mặt. Nhưng không giống bây giờ! Nơi này là quán ăn a!
Quán ăn a a a a!
Nếu bị đại ca đánh ở chỗ này thật thì mất hết mặt mũi?
“Oa đại ca! chị dâu thông minh hiền lành, tài mạo song toàn, đoan trang hiền đức, trong sáng hào phóng, chim sa cá lặn, trăng nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp thoát tục, trời sinh mỹ lệ ưu nhã vô song, thật sự là thế gian hiếm có!”
Lục Hạo Đình: “...”
“Còn có đại ca, anh ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, anh minh thần vũ, thiên hạ vô song, mới cao mét tám khí chất hiên ngang, tuổi trẻ tài cao, tướng mạo như ngọc, thần dũng vô song!”
“Anh với chị dâu là thanh mai trúc mã từ nhỏ, thật sự là ông trời tác hợp, trời sinh một đôi! Nhân duyên tốt như vậy, làm sao em lại phản đối chứ? Em… em chỉ đùa chút thôi! Đùa thôi!”
“Không phải em nhìn anh với chị dâu ân ân ái ái, tình ý mặn nồng, em hâm mộ thôi mà!”
Lục Hạo Đình: “...”
Cố vân Tịch: “...”
Lưu Tinh Trì che mặt, thật mất mặt a!
Vì không bị đánh mà liều mạng như vậy, có thể có chút liêm sỉ hay không?
Lớn như vậy rồi, lần đầu tiên hắn phát hiện Tứ ca dùng thành ngữ trơn chu đến như vậy a!
Mặc dù chiêu này của Giang Minh Hàn có chút mất mặt, ngay cả hắn cũng thấy khinh bỉ chính mình, nhưng hiệu quả là được!
Lục Hạo Đình vừa bị nói như vậy, cảm giác cả người thoải mái không ít!
Xem đi!
Những người này là ngứa da, chỉ cần đánh một trận là ngoan ngay!
Lệ khí trên người Lục Hạo Đình trong nháy mắt tiêu tán, hắn đứng đó ung dung nhìn Giang Minh Hàn: “Hửm? Cậu cho là như vậy thật sao?”
Giang Minh hàn cười đặc biệt chân chó: “Dì nhiên rồi! Đại ca, từ nhỏ em chính là một người đàng hoàng, đến bây giờ cũng chưa từng nói dối!”
Lưu Tinh Trì: “...”
Khóe miệng Lục Hạo Đình hơi móc một cái!
Sao hắn không phát hiện, người huynh đệ này lại buồn cười như vậy?
“Ăn cơm đi!” Lục Hạo Đình nói một câu rồi ngồi về bên cạnh Cố Vân Tịch, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan.
Giang Minh Hàn cười đến đầy chân chó: “Vâng vâng!”
Bốn người lại tiếp tục ngồi xuống ăn cơm!
Diễn biến này khiến toàn bộ người trong quán vẻ mặt hoang mang!
Tâm tình Lục Hạo Đình tựa hồ cực tốt, sau khi ngồi xuống, một tay quàng qua eo Cố Vân Tịch, một tay ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Cố Vân Tịch!
Cố Vân Tịch cười một tiếng, múc một muỗng canh đưa đến miệng hắn!
“Anh nếm thử một chút!”
Lục Hạo Đình trực tiếp uống!
Cảm giác canh này đặc biệt ngon!
“Thêm một muỗng nữa!”
Cố vân Tịch lại múc thêm một muỗng nữa đưa đến bên miệng hắn, hắn uống xong lại nhìn về phía chén canh, hiển nhiên còn muốn uống nữa!
Cố Vân Tịch cười híp mắt, bón hắn ăn canh, rồi lại bón hắn thêm mấy đũa thức ăn, phục vụ Lục Hạo Đình khiến hắn rất sảng khoái!
Giang Minh Hàn: “...”
Lưu Tinh Trì: “...”
Vậy hai người bọn hạ tới đây rốt cuộc làm cái gì?
Hai người này đúng thật là trời đất tạo nên!
Trời đất đặc biệt tạo nên để ngược cẩu độc thân!
Chuyên ngược cẩu độc thân!