Cố Vân Tịch trùm khăn tắm ngồi trên giường bệnh nhìn bóng lưng Lục Hạo Đình đi vào phòng tắm. 

Mới vừa rồi hắn mặc áo sơ mi, vì tắm cho cô nên trên người bị ướt không ít, áo sơ mi mỏng bị ướt đẫm đến trong suốt, cơ thể như ẩn như hiện rõ ràng. 

Mặc dù chỉ ướt một ít nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra dưới lớp quần áo kia là thân hình cao ngất, mê người như thế nào!

Cố Vân Tịch Ngoẹo đầu nhìn, cô có nên đi vào tắng cho hắn hay không?

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Cố Vân Tịch bỗng nhiên cười gian!

Cố Vân Tịch xuống giường đi tới phòng tắm, gõ cửa một cái.

Đùng đùng đùng!

“Anh Hạo Đình!”

Lục Hạo Đình đang dội nước lạnh ngừng một lát, vội vàng tắt nước để nghe rõ hơn.

“Sao vậy?”

Thanh âm này có chút khàn khàn!

Cố Vân Tịch nhướn lông mày lên, thanh âm rất hấp dẫn hi hi hi!

“Anh Hạo Đình, anh chăm sóc em hai ngày chắc chắn rất mệt! Em giúp anh đấm bóp có được không? Vừa tắm vừa đấm bóp, rất thoái mái!”

Thanh âm này rất mềm! Rất ngọt! Giọng kéo dài đặc biệt nũng nịu!

Mang đầy ý chêu chọc!

Lục Hạo Đình nghe mà cả người run một cái, người vốn đã nóng khó nhin, trong nháy mắt như bị dòng điện chạy qua, cả người mềm ra!

Lục Hạo Đình cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Cố Vân Tịch, em có tin anh đi ra ăn em ngay bây giờ không?”

“Không tin!”

Lục Hạo Đình: “...”

Thở một hơi thật dài, Lục Hạo Đình tiếp tục mở nước lạnh vòi hoa sen tắm!

Cố Vân Tịch ở bên ngoài cửa phòng tắm nghe rất lâu, trừ tiếng nước chảy ra không có âm thanh gì khác, Cố Vân Tịch cười trộm một tiếng, vẫn là không nên chọc hắn dựng lông lên!

Nếu không cô lại phải đi vuốt lông!

Nửa tiếng sau, rốt cuộc Lục Hạo Đình cũng đi ra, lúc này Cố Vân Tịch đã thay xong quần áo của mình ngồi chờ hắn. 

Sắc mặt của Lục Hạo Đình có chút đen, người đàn ông dục cầu bất mãn đừng hy vọng hắn sẽ có sắc mặt tốt!

Trong lòng Cố Vân Tịch cười một tiếng, trên mặt bày ra vẻ mặt tủi thân: “Sao vậy? Em cho anh chiếm tiện nghi lớn như vậy, sao anh lại không vui?”

Lục Hạo Đình: “...”

Cái tiểu nha đầu chết tiệt này nhất định là đến đòi nợ hắn!

Lục Hạo Đình không trả lời, mang quần áo sạch đi thay.

Cố Vân Tịch nói: “Chúng ta về đi? Bây giờ em không sao cũng không cần ở bệnh viện nữa.”

Lục Hạo Đình không phản đối, nếu không có chuyện gì cũng không ai muốn ở lại nơi này. 

Hai người thu dọn xong chuẩn bị đi là thủ tục xuất viện, Lưu Tinh Trì và Giang Minh Hàn vừa vặn đến.

“Đại ca, chị dâu, hai người muốn xuất viện sao?” Lưu tinh trì thấy hai người lập tức chào hỏi, thấy trong tay hai người cần túi, đoán được ý của bọn họ. 

Tâm tình Lục Hạo Đình không tốt, lạnh lùng “Ừ” một tiếng. 

Giang Minh Hàn đứng một bên nhíu mày, lúc trước còn hôn mê bất tỉnh hại mọi người chờ đợi hai ngày hai đêm, nhất là đại ca nhà mình, vận dụng thế lực điều các chuyên gia đến kiểm tra tới kiểm tra lui cũng không kiểm tra ra nguyên nhân gì, nha đầu này lại muốn xuất viện?

Hơn nữa, nhìn sắc mặt đại ca nhà mình rõ ràng rất khó coi, Giang Minh Hàn biết nhất định là Cố Vân Tịch lại chọc đại ca giận!

“Nhanh như vậy đã xuất viện? Đúng lúc có nhiều chuyên gia ở đây, kiểm tra một chút! Tránh cho lần sau lỡ như té xỉu lại không giải thích được, khiến đại ca phải lo lắng?”

Cố Vân Tịch nhìn hắn một cái nói: "Tôi đã không sao, không cần phải ở chỗ này nữa!"

“Cô bây giờ không sao không có nghĩa tương lai không sao, cô có biết lần này đại ca cuống cuồng thế nào không? Cố Vân Tịch, lúc nào cô mới có thể an phận một chút? Ngoại trừ gây rắc rối cho đại ca, cô còn có thể làm gì?”

Giang Minh Hàn tức giận trợn mắt nhìn Cố Vân Tịch. Nhìn sắc mặt kia, Cố Vân Tịch nhíu mày cười nhìn sang Lục Hạo Đình bên cạnh. Bỗng nhiên cô dựa người về phía trước, ôm cánh tay Lục Hạo Đình cười khanh khách nói: “Anh Hạo Đình, anh nói xem, ngoại trừ gây rắc rối cho anh, em có thể làm gì?”

Vừa nói vừa nháy mắt mập mờ với hắn!

Lục Hạo Đình bị ánh mắt phát điện này bắn tới, bỗng nhiên trong đầu nhớ tới hình ảnh lúc hai người trong phòng tắm!

“khụ khụ” Lục Hạo Đình tay nắm thành quyền để lên mép ho khan hai tiếng che dấu ngượng ngùng, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Giang Minh Hàn một cái, tức giận nói: “Còn ở đó nói nhảm? Chị dâu cậu muốn xuất viện thì xuất viện, không được sao?”

Giang Minh Hàn vô tội: “...”

Nói xong, Lục Hạo Đình nắm tay Cố Vân Tịch trực tiếp rời đi.

Giang Minh Hàn mặt đầy hoang mang: “...”

“Anh ấy…. Anh ấy có ý gì?” Giang Minh hàn kéo Lưu Tinh Trì bên cạnh, mặt đầy hoang mang không dám tin.

Lưu Tinh Trì có chút buồn cười nhưng lại cảm thấy Tứ ca quả thật rất đáng thương, nên cố nén không cười: “Ý là, chị dâu muốn thế nào thì làm thế đó, đại ca đều đồng ý, cưng chiều, anh đó, đừng để ý!”

Giang Minh Hàn: “...”

Làm thủ tục xuất viện xong, ra khỏi bệnh viện, sắc trời sắp tối, bốn người còn chưa ăn cơm tối liền tìm quán ăn ăn gì đó. 

Món ăn lên, khẩu vị Cố Vân Tịch tương đối tốt, cô ngủ liên tiếp hai ngày, trong cơ thể lại thải ra nhiều rác rưởi như vậy, giờ phút này cô đặc biết đói!

Đói đến mức muốn ăn tất cả!

Trong lúc nhất thời, Cố Vân Tịch ăn đến miệng dính đầy mỡ!

Mặc dù toàn bộ quãng đường Lục Hạo Đình luôn xụ mặt nhưng hết sức chăm sóc Cố vân Tịch, thấy cô ăn đến miệng dính đầy mỡ, thỉnh thoảng gắp cho cô đồ ăn, còn gọi phục vụ lên thêm hai món!

Cố Vân Tịch khẩu vị rất tốt, Lục Hạo Đình gắp toàn bộ thức ăn cho cô!

Giang Minh Hàn ngồi đối diện nhìn dáng vẻ kia của Cố Vân Tịch không tim không phổi lại bắt đầu tức giận! Tâm trạng đại ca nhà hắn rõ ràng không tốt, rất tức giận nhưng vẫn đè cơn giận xuống đi lấy lòng xú nữ nhân này, cô lại thoải mái ăn cơm như vậy!

A a a! Tức chết hắn! Tức chết hắn!

Nhìn đại ca nhà mình hai ngày qua chịu khổ, Giang Minh Hàn đè nén tức giận lúc này bùng nổ, hắn vỗ bàn một cái, mặt đầy lửa giận đối diện Cố Vân Tịch gầm thét: “Cố Vân Tịch, cô còn có chút lương tâm hay không? Đại ca tôi vì cô mà hai ngày không ngủ không nghỉ không ăn không uống mà chăm sóc cô, nhưng cô làm gì chứ?”

“Cô nhìn lại cô xem, cô dựa vào cái gì mà đối xử với đại ca như thế? Tôi nói cho cô biết, cô có tin lão tử đánh cô hay không? A a a a a a…”

Giang Minh Hàn còn chưa thét xong liền bị Lục Hạo Đình đạp cho một cước, kêu quỷ khóc sói chu.

“Cậu ăn no dửng mỡ có phải không? Ăn nói bậy bạ gì đấy?” Lục Hạo Đình gầm lên.

Vốn trong người đàn ông đang dục cầu bất mãn, đang nhịn một bụng lửa, giờ phút này Giang Minh hàn lại đụng trên đầu họng súng, rất xui xẻo.

Giang Minh Hàn bị đạp đến mặt đầy hoang mang!

Thấy tất cả mọi người trong phòng ăn nhìn lại, hắn trong nháy mắt cảm thấy tủi thân!

Lưu Tinh Trì ở một bên che mặt, hồi nhỏ bị đánh nhiều như vậy mà sao không nhớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play