CHƯƠNG: SƯ TRÒ GẶP LẠI

Dụ Hành Chu bỗng nghe thấy cách xưng hô đã lâu không còn vang lên, thoáng sững người.

Y chăm chú nhìn Tiêu Thanh Minh, rất lâu sau mới cất tiếng: "Bệ hạ đã rất lâu không gọi thần là lão sư."

Trong nhà tù chật chội, ánh nến lập lòe chiếu rọi. Dưới ánh lửa mờ ảo, y lặng lẽ quan sát gương mặt Tiêu Thanh Minh.

Vẫn dáng vẻ, phong thái tuấn dật như trước, từ chân mày sâu thẳm đến chóp mũi với điểm bóng mờ như cánh bướm, thậm chí cả vết bớt trên cổ, tất thảy không hề thay đổi.

Duy chỉ có ánh mắt là khác biệt.

Đôi mắt từng mang vẻ trong yếu nhưng cậy mạnh cùng cúm rúm trốn tránh mỗi khi đối mặt y không còn nữa, mà thay vào đó là ánh nhìn ẩn chứa sự xa lạ cùng cảnh giác.

Dụ Hành Chu khẽ nhíu mày, y không thích cảm giác này.

Đám ngục tốt vội vàng lôi thi thể thích khách ra ngoài, đồng thời cởi bỏ xiềng xích cho hai vị đại thần.

"Trên triều, lão sư là Tổng lý quốc chính, nhiếp chính đại thần. Nhưng trong chốn riêng tư, người vẫn là lão sư của trẫm."

Tiêu Thanh Minh đón lấy thanh Thiên Tử kiếm mà lính ngục dâng lên.

Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, lưỡi kiếm này đã uống no máu. Mũi kiếm bạc nhiễm sắc đỏ sậm kỳ dị, mùi máu tanh tuy đã phai nhạt nhưng vẫn khiến hắn không thoải mái, vô thức đưa tay xoa cánh mũi.

Dưới cùng ánh nến leo lắt, Tiêu Thanh Minh cũng âm thầm quan sát đối phương.

Chín năm cách biệt, dung mạo thiếu niên trong ký ức đã dần trở nên mơ hồ. Người thanh niên Du Hành Chu trước mặt hắn lúc này đã trưởng thành.

Thời gian dài đằng đẵng và những năm tháng chìm nổi chốn quan trường đã mài giũa đi nét bồng bột năm nào, thay vào đó là phong thái trầm ổn, ôn hòa.

Ánh mắt đen láy sâu thẳm, sống lưng thẳng tắp, cử chỉ điềm đạm.

Từng động tác đều toát lên vẻ điềm nhiên và vững vàng hơn hẳn những người cùng trang lứa.

Nếu nói Tiêu Thanh Minh mang một nét sắc bén và công kích đầy nguy hiểm, thì Dụ Hành Chu lại như một khối ngọc thượng hạng, đoan chính, trầm ổn, tuấn nhã vô song.

Lúc nãy, trong bóng tối, Tiêu Thanh Minh đã âm thầm quan sát, thấy rõ nhất cử nhất động của thích khách, từ việc bọn chúng lén siết chặt chuôi chủy thủ đến khi ra tay ám sát.

Điều kỳ lạ chính là, Dụ Hành Chu dường như hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào với chuyện này, nếu không, đã chẳng thể nào để sót lại người sống.

Hắn nhớ rất rõ, khi còn bé, Dụ Hành Chu từng biết võ, thậm chí đã truyền thụ cho hắn vài chiêu phòng thân.

Tiêu Thanh Minh chợt nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Khi ấy, Thừa tướng Tả Dụ Chính Nho đưa con trai duy nhất là Dụ Hành Chu mười ba tuổi vào cung làm thư đồng cho hắn.

Dụ gia là thế gia văn nho nổi danh ở Kinh Châu, tổ tiên từng có hai vị Tể tướng và một danh nho, bản thân Dụ Chính Nho cũng là bậc đại nho đương thời. Song, gia tộc này ít con cháu, đến đời Dụ Hành Chu thì chỉ còn đơn truyền.

Khi đó, Dụ Hành Chu tuổi còn nhỏ nhưng đã là thần đồng nổi tiếng kinh thành. Dụ Chính Nho đặt kỳ vọng rất cao, mong hắn kế thừa y bát, trở thành vị Tể tướng thứ ba của Dụ gia, làm rạng danh tổ tiên.

Còn Tiêu Thanh Minh, lúc ấy chỉ là một hoàng tử ham chơi, ngày ngày lêu lổng, ghét cay ghét đắng việc đọc sách, càng ghét sự nịnh nọt của lũ hoạn quan.

Dụ Hành Chu lớn hơn hắn ba tuổi, xuất thân danh môn nho học nên nơi nơi giữ lễ, thậm chí có phần chín chắn quá mức.

Tiêu Thanh Minh tùy hứng, ngang ngược, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn liền khinh thường ra mặt.

Để trốn học, hắn thường kéo Dụ Hành Chu đi bắt cá trong ao, trèo cây trộm trứng chim.

Hai người nhanh chóng trở thành bằng hữu, suốt ngày quấn quýt, mỗi khi gây họa bị lão sư trách phạt, Dụ Hành Chu luôn là người đứng ra chịu tội thay.

Những tháng ngày vui vẻ ấy kéo dài ba năm.

Mãi đến một lần hoàng gia đi săn, Tiêu Thanh Minh ham chơi đã xúi giục Dụ Hành Chu lén rời khỏi bãi săn. Không ngờ vì khả năng định hướng quá kém, cả hai lạc trong rừng suốt bảy ngày, gần như biến thành hai tiểu dã nhân. 

Khi thị vệ tìm được, tiên đế nổi trận lôi đình, toàn cung nơm nớp lo sợ.

Tiêu Thanh Minh bị cấm túc một tháng, đến khi được thả, mới phát hiện Dụ Hành Chu đã không từ mà biệt, phủ Thừa tướng cũng chẳng còn tung tích.

Từ đó, không một tin tức, cũng chưa từng gặp lại.

Sau này, lão Thừa tướng Dụ Chính Nho vì nước hy sinh, tiên đế tưởng nhớ trung liệt Dụ gia, trước khi băng hà đã ban chỉ phong Dụ Hành Chu làm Thái tử Thiếu sư, để phụ tá hoàng đế tương lai.

Chín năm thấm thoát trôi qua, khi gặp lại, cảnh vật vẫn như xưa mà lòng người đã đổi thay.

Trong tư liệu lịch sử của trò chơi, Dụ Hành Chu về sau dã tâm bừng bừng, là quyền thần số một, gần như khống chế cả thiên tử, chỉ chực thời cơ soán vị. Đáng tiếc, chưa kịp ra tay thì đại quân địch quốc đã tràn vào.

Hôn quân chết dưới lưỡi kiếm của loạn quân, Thái tử Yến Nhiên lấy danh nghĩa Tể tướng chiêu hàng Dụ Hành Chu, nhưng y đã dùng ngọn lửa cuối cùng thiêu rụi hoàng cung, chôn vùi tất cả dưới biển lửa, cùng vương triều tuẫn táng.

------

Dưới tầng hầm tối tăm, ẩm ướt và nhơ nhớp, Hoàng đế cao cao tại thượng nhìn người tù nhân cũ đang quỳ trước mặt, hoàn toàn không thể gắn kết hình ảnh người quyền thần thâm trầm, quỷ quyệt của năm nào với dáng vẻ tiều tụy trước mắt.

Con người, quả nhiên sẽ thay đổi. Quyền thế càng lớn, biến đổi càng nhiều.

“Đa tạ bệ hạ đã ban ân đặc xá. Chốn giam cầm nhơ nhớp này lại khiến bệ hạ đích thân hạ cố, tội thần cảm động đến rơi nước mắt.”

Lê Xương rời khỏi lao ngục, lại một lần nữa quỳ xuống, thân hình cứng cỏi tựa một ngọn núi sừng sững.

Tiêu Thanh Minh đích thân đỡ y đứng dậy: “Cữu cữu, không cần đa lễ.”

Người ta vẫn nói cháu ngoại giống cậu. Nhìn kỹ khuôn mặt đối diện, hắn dường như thấy chính mình sau này.

Chỉ là những năm tháng bị hãm hại và đày đọa đã để lại dấu vết phong sương trên gương mặt ấy. May thay, trong đôi mắt đó, ánh sáng vẫn chưa tắt.

Trụ cột cuối cùng của đất nước vẫn còn đó. Đội quân Ung Châu cũng sẽ không vì Lê Xương cùng những võ tướng khác hy sinh mà hoàn toàn tách khỏi triều đình.

Bánh xe vận mệnh rốt cuộc đã xoay chuyển.

Điều này khiến Tiêu Thanh Minh dường như có chút vớt vát lại được tiếc nuối trong lòng.

Nhớ đến sử sách sau này ghi lại những năm tháng bế tắc, hắn không nhịn được mà tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Lê Xương:

“Cữu cữu, ngươi chịu khổ rồi. Tất cả… đều do trẫm không tốt.”

Hoàng cung rộng lớn đến vậy, nhưng người có thể xem như thân nhân của hắn, chỉ còn lại Lê Xương và Tiêu Thanh Vũ.

Lê Xương thoáng sững sờ, nghe ba chữ cuối cùng thì càng thêm kinh ngạc.

Trước kia, hoàng đế tuyệt đối sẽ không nói lời xin lỗi, càng không bao giờ cúi đầu trước thần tử.

Dù có sai, cũng là thần tử sai.

Lê Xương dù xuất thân võ tướng cũng hiểu rõ đạo lý quân thần không thể bị đảo lộn, càng không nói đến ánh mắt của người khác.

Y vội vàng lùi lại một bước, quỳ xuống: “Bệ hạ chớ nên nói vậy. Người còn trẻ, từ nhỏ lớn lên nơi cung cấm, dễ bị kẻ gian che mắt. Thần trong ngục không phải chịu cực hình, cơm nước đầy đủ, bệ hạ không cần tự trách.”

Tiêu Thanh Minh bất đắc dĩ khoát tay: “Đứng lên nói chuyện đi. Đồng Thuận giả truyền thánh chỉ, còn có ý đồ hạ độc trẫm, đã bị trẫm tru sát. Thái hậu muốn dời cung nam, cũng đã bị trẫm bác bỏ. Còn về quốc thư của Thái tử Yến Nhiên chiêu hàng, trẫm cũng không đáp ứng.”

Lê Xương và Dụ Hành Chu liếc nhìn nhau, không giấu nổi kinh ngạc.

Chỉ trong một thời gian ngắn, bao nhiêu chuyện đã xảy ra?

Tiêu Thanh Minh hơi nhíu mày, chậm rãi nói: “Trước mắt, giặc ngoại xâm đã tới gần, triều đình thì nội loạn không yên. Cữu cữu, trẫm mong ngươi có thể bỏ qua hiềm khích trước kia, một lần nữa nhận trọng trách Đại tướng quân, bảo vệ giang sơn này.”

Thì ra là quân đội Yến Nhiên đã áp sát biên giới.

Lê Xương bừng tỉnh, thảo nào hoàng đế đột nhiên đổi tính, đích thân tới lao ngục còn hạ mình nhận sai.

“Bệ hạ yên tâm, thần còn một ngày trên đời, tất sẽ dốc hết sức đuổi bọn Yến Nhiên, bảo vệ bệ hạ và Thái hậu bình an.”

Thấy đối phương hiểu sai ý, Tiêu Thanh Minh cũng lười giải thích, chỉ thở dài rồi gật đầu, vẻ mệt mỏi hiện rõ trong mắt.

Dụ Hành Chu lại không dễ dàng bỏ qua nghi ngờ: “Bệ hạ cớ gì đột nhiên thay đổi chủ ý?”

Tiêu Thanh Minh thản nhiên đáp: “Trẫm đã suy nghĩ kỹ những gì lão sư từng dạy, nhận ra rằng, cầu an nhất thời không thể đổi lấy yên ổn lâu dài. Huống hồ, có lão sư văn thao vũ lược, có cữu cữu dốc sức ngoài chiến trường, trẫm còn gì phải sợ Thái tử Yến Nhiên?”

Dụ Hành Chu chăm chú nhìn hắn: “Thật chứ?”

Ánh mắt y lại dời khỏi Tiêu Thanh Minh, lướt qua người kiếm khách áo đen trầm mặc đứng sau hoàng đế. Trong cung đầy rẫy tai mắt, vậy mà chưa từng nghe qua nhân vật này. Tựa như hắn sinh ra từ hư vô.

"Đương nhiên, hôm nay văn võ đại thần đều đã đến Thanh Cung, trước mặt trẫm trần tình. Còn có một vị Ngự sử đại phu thậm chí lấy cả tính mạng để can gián, trẫm thực sự cảm động. May mắn thay, vị Ngự sử ấy chỉ ngất xỉu mà thôi."

Tiêu Thanh Minh nhìn Dụ Hành Chu, ánh mắt hàm chứa ý sâu xa.

Nếu nói trong triều còn có một người khó lừa gạt nhất, thì đó chính là vị Thiếu sư kiêm Nhiếp chính trước mặt.

Ngày trước, hôn quân ham mê hậu cung hưởng lạc, không đoái hoài triều chính, thậm chí lười biếng lên triều, càng miễn bàn đến việc tham dự kinh diên để nghe giảng dạy.

Cuối cùng, hắn dứt khoát phong Dụ Hành Chu làm Nhiếp chính, giao toàn bộ chính vụ cho y xử lý, từ đó chẳng cần lo đến chuyện lên lớp bị quở trách nữa.

Mặc cho triều đình tranh đấu ngày càng gay gắt, hắn vẫn chỉ lo ẩn mình phía sau, tận hưởng thú vui của riêng mình.

Tiêu Thanh Minh bỗng thấy may mắn vì người xuyên đến đây chỉ là hồn xuyên. Nếu không, lão sư này nhất định sẽ viện cớ hoàng đế bị đánh tráo mà phế truất hắn.

Nghe giọng điệu đầy ẩn ý của hoàng đế, Dụ Hành Chu không tiếp tục truy vấn.

Hoàng đế quả nhiên đã bị ép bằng vũ lực, trong lòng Lê Xương trầm xuống: “Bệ hạ đã xử trí bọn họ thế nào?”

Tiêu Thanh Minh làm ra vẻ vẫn còn chưa nguôi giận, lạnh nhạt đáp: “Cữu cữu ra ngoài rồi thì tự mình đi hỏi đi.”

Dứt lời, hắn vung tay áo, dứt khoát xoay người rời đi, không để hai người có cơ hội tiếp tục dò xét.

Từ Đồng Thuận tạo phản, quần thần bức vua thoái vị, đến Hoài Vương hộ giá, ngục tốt hành thích, một mối dây rối rắm dần hiện ra trong đầu hắn.

Đồng Thuận thân là hoạn quan, vốn không cùng phe với đám đại thần ép vua thoái vị. Rất có khả năng hắn đã nhận được tin tức từ trước, vì muốn bảo toàn mạng sống nên vội vã điều thị vệ khỏi Thanh Cùng cung, sau đó cùng Thám Hoa mưu đồ khống chế hoàng đế. Không ngờ, cuối cùng lại bị hoàng đế phản sát.

Người xuyên việt cũng nhận thấy nguy hiểm, nên đã sớm ra lệnh cho Hoài Vương. Nhưng hắn không ngờ rằng Đồng Thuận lại chọn cùng một ngày hành động với quần thần, càng không thể tưởng tượng được bản thân lại đột nhiên xuyên ngược trở về.

Trong phút chốc, hắn không biết nên mắng hôn quân ngu xuẩn hay trách Hoài Vương ngu trung.

Trời xui đất khiến, tạo thành một chuỗi hiệu ứng cánh bướm liên tiếp.

Mà kẻ mưu phản thực sự ẩn nấp trong bóng tối cũng vừa khéo nhân cơ hội ra tay ám sát. Ba thích khách xuất hiện, nhìn từ cách ra tay mà xét, dường như không thuộc cùng một thế lực chủ mưu.

Đồng Thuận, Lê Xương, Dụ Hành Chu, Thư Thịnh, Hoài Vương, Cẩn Thân Vương, Thừa tướng, các bộ Thượng thư, thậm chí là Trần Thái hậu ẩn mình sâu trong cung... Rốt cuộc bọn họ đóng vai trò gì trong ván cờ này? Mỗi người lại đang toan tính điều gì?

Duy chỉ có một điều, không cần nói cũng hiểu.

Tiêu Thanh Minh từng bước đi lên bậc thang dẫn ra mặt đất, cho đến khi ánh nắng xua tan cái lạnh lẽo bao quanh thân thể.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lẽo —— những kẻ không chịu khuất phục, đều không thể tin tưởng!

-----

Hôm sau, Tử Cực Cung.

Nơi này cách cung của Hoàng hậu không xa, là chỗ Hoàng đế thường ngày xử lý chính sự.

Tiêu Thanh Minh ngồi ngay ngắn trên long ỷ, trước mặt là một loạt thẻ bài có màu sắc khác nhau đang mở ra. Giữa tình thế nguy nan bốn bề, những tấm thẻ này chính là lợi thế duy nhất mà hắn nắm giữ.

Thu Lãng khoác hắc y như màn đêm, lặng lẽ đứng bên cạnh, trầm mặc lau chùi thanh trường kiếm đen nhánh trong tay.

Hắn có vóc dáng cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc sảo như được chạm khắc từ đá cẩm thạch. Dáng vẻ anh tuấn nhưng bị khí chất lạnh lẽo bao phủ, khiến người ta khó lòng tiếp cận.

Tiêu Thanh Minh đưa tay nhấc lên tấm thẻ bài màu vàng kim đại diện cho Thu Lãng, khẽ hỏi: "Minh Vương Kiếm, đó là danh hiệu của ngươi sao?"

Nhưng Thu Lãng chẳng buồn để tâm đến lời Hoàng đế, chỉ lặng lẽ chuyên chú lau mũi kiếm.

Thông tin về nhân vật trên thẻ bài vô cùng ít ỏi:

【Ba mươi năm trước, Minh Vương Kiếm vô song thiên hạ bỗng nhiên mất tích trong một đêm. Có kẻ nói Thu Lãng chết dưới tay kẻ thù, có kẻ lại bảo gia tộc họ Thu gặp đại họa, cả nhà bị giết, chỉ còn hắn sống sót, ẩn danh chờ ngày báo thù. Từ đó, Minh Vương Kiếm trở thành một truyền thuyết, dần dần chẳng ai còn nhắc tới 】

Tiêu Thanh Minh chậm rãi tựa vào lưng ghế, xoay nhẹ tấm thẻ bài trong tay: "Nếu trẫm hỏi thân phận thực sự của ngươi, hỏi chuyện năm xưa vì sao cả nhà ngươi bị giết, ngươi cũng định giữ miệng không nói sao?"

Lúc này, Thu Lãng mới ngẩng mắt liếc nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ: "Không thể trả lời. Nếu bệ hạ muốn biết, có thể hạ lệnh."

Tiêu Thanh Minh khẽ nhướng mày.

Theo luật chơi, thẻ bài lẽ ra phải hoàn toàn chịu sự khống chế của chủ nhân. Thế nhưng trước mặt hắn, vị anh linh này hiển nhiên có ý chí riêng.

Có thể nắm giữ sinh tử của y, nhưng chưa chắc có thể sai khiến y.

Tiêu Thanh Minh buông thẻ bài xuống, lần này hắn rút mười lá, tổng cộng nhận được ba thẻ nhân vật anh linh, một thẻ kỹ năng, sáu thẻ còn lại đều là đạo cụ.

Ngoại trừ đại hoàn đan mà Hoài Vương đã dùng, năm thẻ đạo cụ còn lại hắn đã đổi ba món: ba viên giải độc, một món phòng hộ, một món vũ khí, hiện tại vẫn còn hai thẻ chưa đổi.

Hắn cầm một trong hai thẻ đó lên, một đạo cụ cấp R. Ngay khi đổi vật phẩm, một viên đan dược liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

【 Linh Trí Đan, sau khi dùng có thể tăng cường linh trí】

Tiêu Thanh Minh nâng trong lòng bàn tay một viên đan hoàn nhỏ bé, một mùi hương kỳ lạ quanh quẩn nơi chóp mũi. Hắn khẽ nhăn mày, khó hiểu nhìn vật trong tay. Thứ này... rốt cuộc có tác dụng gì?

Hắn còn đang do dự không biết có nên uống hay không, thì bất chợt một bóng vàng nhỏ bé xẹt qua, lòng bàn tay hắn thoáng chốc trống trơn.

Tiêu Thanh Minh: “???” 

“Cô ~”

Vẹt lông đen ánh phượng vỗ cánh, đáp xuống bên cạnh án thư. Chiếc mỏ nhỏ nhấm nuốt, cất tiếng hót vang trong trẻo, nhẹ nhàng nuốt trọn viên linh chứa đan trong chớp mắt.

Tiêu Thanh Minh mặt không cảm xúc, đột nhiên hiểu ra tại sao trong "Bạch Xà Truyện", Pháp Hải lúc nào cũng muốn tiêu diệt bạch xà, thì ra chính là cái cảm giác nghiến răng nghiến lợi này!

Hắn vươn tay túm lấy con vẹt nhỏ, nheo mắt cười lạnh: "Ngon lắm sao, hử?"

Quả nhiên, đạo cụ hệ thống đúng là dùng xong lập tức có hiệu quả, con vẹt oai vệ xù lông, cái đầu nhỏ khẽ nghiêng, chép miệng than: “Khó ăn.”

Thành tinh rồi!

Tiêu Thanh Minh: “……” 

Ngay cả Thu Lãng cũng thoáng kinh ngạc liếc nhìn con vẹt một cái.

Tiêu Thanh Minh bắt đầu cân nhắc xem nên làm món vẹt hấp hay vẹt kho tàu thì con vẹt đột nhiên kêu lên: "Có người!"

Nói rồi, nó vỗ cánh bay vèo về giá đậu.

Bên ngoài Ngự Thư Phòng, một cung nhân canh gác tiến vào bẩm báo: "Nhiếp chính Dụ Hành Chu cầu kiến."

Tiêu Thanh Minh lúc này không muốn gặp y, liền phân phó: "Trẫm hiện đang bận, bảo nhiếp chính đến thiên điện chờ một lát."

Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, nhưng chỉ lát sau, Dụ Hành Chu đã tự tiện bước vào Ngự Thư Phòng, phía sau còn có hai vị đại thần theo cùng một đường đi thẳng về phía Hoàng đế không ai dám ngăn cản.

Y sải bước ung dung, thần thái tự nhiên, dường như nơi đây vốn thuộc về hắn vậy.

Ánh mắt Dụ Hành Chu lướt qua Thu Lãng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Tiêu Thanh Minh, chậm rãi lên tiếng: "Không biết bệ hạ đang bận chuyện gì? Vi thần có việc quan trọng cần thương nghị."

Chỉ trong nháy mắt, tất cả thẻ bài đều biến mất, Tiêu Thanh Minh khẽ nhíu mày, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của đối phương.

Cũng phải, từ trước đến nay, vị hôn quân này khi gặp Dụ Hành Chu chẳng khác nào chuột thấy mèo.

Hai chữ "nhiếp chính" đại diện cho quyền uy tối cao, nếu không phải Yến Nhiên đang nổi dậy mạnh mẽ, trong triều lại có nhiều phe phái chủ hòa ủng hộ, ai dám cả gan giam lỏng hắn trong ngục?

Nỗi bực bội chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng bị áp chế. Hắn nở một nụ cười xa cách: "Người đâu, ban tọa cho lão sư."

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Dụ Hành Chu: "Tiểu đệ đệ Hoàng đế phản nghịch của ta = =+"

Tiêu Thanh Minh: "Lão sư quyền thần cần được dạy dỗ = =+"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play