CHƯƠNG: ĐẾ SƯ DỤ HÀNH CHU

Chúng thần nhìn nhau, trong khoảnh khắc thậm chí không dám tin vào tai mình.

Bọn họ vốn tưởng rằng hôm nay dù có đạt được mục đích thì cũng phải đổ máu hy sinh, không ngờ hoàng đế đột nhiên trở nên khoan dung đến cực điểm. Không chỉ không xử tử vị võ tướng đại nghịch bất đạo, mà còn bằng lòng nâng kẻ hàng làm quý, thậm chí tự mình đi đến chiếu ngục dơ bẩn.

Thật sự khác thường, như thể đã trở thành một con người khác.

Lại Bộ Thượng thư Lệ Thu Vũ nghi hoặc nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Minh, cẩn thận quan sát. Khuôn mặt, dáng người không hề thay đổi, ngay cả vết bớt mờ bên cổ cũng y hệt. Lúc này y mới hơi yên tâm, hẳn không phải kẻ khác giả mạo.

Những động tác nhỏ của quần thần làm sao qua được mắt Tiêu Thanh Minh. Hắn trầm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi còn chần chừ, vậy để trẫm suy nghĩ lại.”

Mọi người hoàn hồn, lập tức tỏ vẻ bệ hạ anh minh.

Cái tính tình thất thường tùy hứng này, quả nhiên vẫn là hoàng đế.

Bỗng nhiên, giữa một mảnh tán đồng, có một giọng phản đối vang lên, vô cùng chói tai.

“Hành động này của bệ hạ quá mức hồ đồ, lẽ ra phải suy nghĩ ba lần.”

Cấm quân đã phong tỏa toàn bộ hoàng cung, không lý nào có người có thể xông vào.

Tiêu Thanh Minh ngước mắt nhìn thoáng qua, lập tức hiểu ngay vì sao thủ vệ ngay cả thông báo cũng không có - người đến chính là đương triều Thái hậu, xuất thân từ Hoài Châu thế gia quý tộc Trần thị "Đệ nhất mỹ nhân Giang Nam".

Thái hậu mặc trang phục lộng lẫy, tuổi chưa lớn, vẫn còn mang theo vẻ mỹ lệ năm xưa danh chấn Giang Nam.

“Thái hậu thiên tuế.”

Bà đi đến đâu, tông thất huân quý liền cúi đầu hành lễ. Ngay cả Cẩn Thân Vương, kẻ không tỏ thái độ với hoàng đế, cũng cung kính cúi người với bà.

Cẩn Thân Vương là hoàng đệ của tiên đế, mẫu thân cũng xuất thân từ Trần gia Hoài Châu, có quan hệ cô cháu với Thái hậu. Tiêu Cẩn thừa hưởng dung mạo từ mẫu thân, đặt cạnh Thái hậu liền có thể nhìn ra quan hệ họ hàng.

Bà mang theo ba vị thái y vội vàng đến, đương nhiên không phải vì hoàng đế.

“Thanh Vũ, con không sao chứ?”

Thái hậu đau lòng nhìn thương thế Hoài Vương, thấy mũi tên cắm trên lưng hắn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi đến cực điểm.

“Lại có thích khách dám hại con ta! Hoàng đế, ngươi định cứ thế buông tha kẻ chủ mưu đứng sau sao?!”

“Tiên đế trước lúc lâm chung đã bảo ngươi phải chăm sóc Thanh Vũ, nhưng bây giờ thì sao?”

“Đám nghịch tặc phạm thượng, ngươi không giết. Hai tên đầu sỏ trong ngục khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh, ngươi không báo thù cho Thanh Vũ, còn dám thả bọn chúng?”

“Ngươi bây giờ làm hoàng đế, liền không để chúng ta cô nhi quả phụ vào mắt sao?”

Thái hậu liên tiếp tức giận chất vấn, lập tức nhận được sự ủng hộ của tông thất huân quý.

Mắt thấy đại quân Yến Nhiên áp sát, việc dời cung về phương Nam mới là lựa chọn có lợi nhất cho bọn họ.

Dĩ nhiên, nếu có thể thỏa hiệp với Thái tử Yến Nhiên để giữ vững vinh hoa phú quý trước mắt, thì lại càng tốt hơn.

Còn đám võ tướng?

Hàng năm hao phí quốc khố nuôi dưỡng quân đội, chẳng phải cũng chỉ để bảo vệ hoàng tộc sao?

Lễ Bộ Thượng thư Thôi Lễ và Hộ Bộ Thượng thư Tiền Vân Sinh tuy không cùng phe với Thái hậu, nhưng lợi ích lúc này lại trùng khớp cùng tiến lên nói:

“Chuyện hành thích hôm nay liên quan đến an nguy của bệ hạ và Thái hậu, không thể không đề phòng kẻ chủ mưu phía sau.”

Tiêu Thanh Minh lạnh nhạt nói:

“Việc này, trẫm sẽ tự sai người điều tra, tuyệt đối không bỏ qua kẻ chủ mưu. Còn chuyện dời cung về phương Nam thì…”

Hắn quét mắt qua toàn bộ văn võ bá quan, giọng nói tràn đầy uy nghiêm và khí phách: “Kinh đô là nền tảng lập quốc của triều ta, là nơi trăm vạn bá tánh an cư lạc nghiệp. Trẫm thân là vua một nước, nhận sự ân dưỡng của vạn dân, sao có thể vứt bỏ nền tảng lập quốc, bỏ mặc bá tánh, để mặc Yến Nhiên giẫm đạp?”

“Chư vị, bất kể văn hay võ, đều là rường cột của Đại Khải. Không biết ai nguyện cùng trẫm sát cánh, bảo vệ kinh thành, giữ vững giang sơn vạn dặm?”

Cả triều đình, từ văn võ bá quan, hoàng thất tông thân đến cung nhân, quân sĩ, dưới sự khích lệ hào hùng ấy, bất luận là thật lòng hay giả ý, tự nguyện hay miễn cưỡng, tất thảy đều đồng loạt quỳ xuống, nhiệt huyết sôi trào:

“Thần nguyện thề sống chết đi theo bệ hạ!”

Tiếng hô đáp của võ tướng và cấm quân vang dội, khí thế sắt thép, như chuông đồng ngân vang.

Tiếng hô rền trời, chim chóc trong sân hoàng cung kinh hoàng bay tán loạn.

Trần Thái hậu cũng bị dọa sợ, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng không tiện phát tác.

Cẩn Thân Vương kinh ngạc nhìn Tiêu Thanh Minh, tựa hồ hôm nay mới lần đầu nhận thức vị hoàng đế này.

Tiêu Thanh Minh liếc nhìn Thái hậu một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu Thái hậu lo lắng, trẫm sẽ sai người hộ tống ngài cùng Hoài Vương đến hành cung phương Nam tạm cư.”

Vừa nghe vậy, Hoài Vương Tiêu Thanh Vũ lập tức hất tay mấy vị thái y đang dìu đỡ, kiên trì đứng bên cạnh hoàng huynh, ngước nhìn hắn: “Hoàng huynh đi đâu, thần đệ liền đi đó.”

“Ngươi—!” Trần Thái hậu nhìn nhi tử bất tài này, tức đến nghiến răng, đành hậm hực vung tay áo bỏ đi.

Chỉ vài câu đã đuổi được Trần Thái hậu, Tiêu Thanh Minh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu nói trong hoàng thành, ai ai cũng có thể bị hoàng đế tùy ý xử trí, thì duy chỉ có Thái hậu là không thể động vào.

Triều Khải lấy Nho học làm gốc, cai trị thiên hạ bằng nhân nghĩa, trên dưới tôn ti, lễ giáo nghiêm ngặt.

Là hoàng đế, có thể ngu ngốc, nhưng tuyệt đối không thể bất hiếu.

Hoàng đế ngu ngốc, có thể đổ hết tội lên gian thần, giết vài kẻ chịu tội thay là có thể tẩy trắng. Nhưng bất hiếu thì không có cớ nào biện bạch, chắc chắn sẽ bị thiên hạ chỉ trích.

“Hoàng huynh, Thái hậu từ trước đến nay quá mức quan tâm ta, không có ác ý, người đừng giận được không?” Hoài Vương kéo tay áo Tiêu Thanh Minh, mắt trông mong nhìn hắn.

Tiêu Thanh Minh phất tay: “Trẫm không tức giận, ngươi lui về nghỉ ngơi trước đi. Thái y, hãy chăm sóc thật tốt, trị thương cho Hoài Vương.” 

Chuyện đã an bài xong, mọi người lần lượt tản đi.

Mấy thái giám dẫn đường phía trước, hai hàng thị vệ theo sau, Tiêu Thanh Minh cầm thiên tử kiếm, ngồi trên ngự liễn, tiến thẳng đến chiếu ngục.

Dọc đường đi, mỗi giao lộ đều có biển chỉ dẫn.

Hắn cẩn thận quan sát, nhưng trước mắt chỉ thấy một khoảng trống trơ trọi, không một ngọn cỏ hay cành cây. Nỗ lực ghi nhớ lộ tuyến, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra rằng, dù đã trải qua hai lần xuyên qua, cảm giác phương hướng của bản thân vẫn tệ hại như trước. 

Vì đề phòng thích khách xâm nhập hành thích, trong cung vốn không cho phép dựng biển chỉ đường.

Năm xưa, sau một cơn trọng bệnh, khứu giác của hắn trở nên nhạy bén dị thường, nhưng cảm giác phương hướng lại cực kém, khó phân biệt đông tây nam bắc, so với kẻ mù đường còn tệ hơn.

Bất đắc dĩ, hắn phải sai người đặt biển chỉ đường ở các giao lộ trong cung. Bình thường ra ngoài cũng phải có thái giám dẫn đường hoặc ngồi ngự liễn, bằng không sẽ bị lạc giữa hoàng cung rộng lớn.

Năm ấy, tiên đế vừa băng hà, hắn chưa đăng cơ, Trần Thái hậu không ngừng giở thủ đoạn, triều đình tranh đấu quyền lực ngấm ngầm, các châu phủ nợ thuế triền miên, chư hầu có dấu hiệu cát cứ, phương Bắc thì Yến Nhiên cùng Khương Nô rục rịch.

Tiêu Thanh Minh một mình quỳ trước linh đường giữ đạo hiếu đến nửa đêm, cảm thấy mệt mỏi, ưu tư trùng trùng, bỗng nhiên nhớ đến mẫu hậu đã mất nhiều năm, bèn sai thái giám dẫn đường đến linh vị của tiên hoàng hậu.

Đêm dài thăm thẳm, hắn nhớ mang máng đã đi thật lâu mà vẫn chưa đến nơi.

Sau đó chuyện gì xảy ra, ký ức hoàn toàn mơ hồ, chỉ nhớ bốn bề tối đen vô tận. Khi tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, hắn đã xuyên đến thời hiện đại.

Tiêu Thanh Minh yên lặng vuốt ngọc ban chỉ trên ngón cái. Đêm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không rõ kẻ xuyên việt kia có thu được ký ức của thân thể này hay không, hay chỉ đơn thuần dựa vào chút ký ức vụn vặt để giả trang thành hắn?

Dựa theo suy đoán của hắn, người xuyên việt kia hẳn đã bị loạn đao chém chết khi vương triều sụp đổ, khiến trò chơi kết thúc, và cũng chính vì thế mà hắn mới có thể xuyên trở lại điểm lưu trữ.

Nếu thế giới này thực sự tồn tại, vậy thì kẻ đóng giả hắn kia có lẽ đã chết một cách chân thật.

Xung quanh yên tĩnh, hắn rốt cuộc có thời gian xem xét lại hệ thống.

Thông báo cảnh báo màu đỏ Quần thần bức vua thoái vị đã biến mất, chỉ số trật tự triều chính từ 40% tăng lên 75%.

Cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng triều đình rối loạn, ngôi vị hoàng đế lung lay sắp đổ.

Giọng nói máy móc lạnh lẽo lại vang lên lần nữa:

Dưới sự trấn an của ngươi, triều cục tạm thời ổn định. Phần thưởng: Nội nô của hoàng đế được tăng thêm lượng bạc trắng.

Tiêu Thanh Minh cạn lời, hệ thống khen thưởng này khác gì mấy cái phiếu giảm giá của Maserati chứ?

Thế thì rốt cuộc trong cung có bao nhiêu nội nô đây?

Tiêu Thanh Minh nhìn kỹ, à... Trống trơn! Chỉ có một nghìn lượng bạc. Hóa ra là hắn trách oan hệ thống, phần thưởng này đã giúp tài sản của hắn tăng gấp đôi rồi còn gì.

Tiêu Thanh Minh: Ha hả.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vẫn chưa dừng lại:

Ngươi lựa chọn ở lại hoàng cung, cự tuyệt điều kiện nghị hòa của địch quốc, khiến mức độ nguy hiểm của chiến tranh tăng vọt, hạnh phúc của bách tính Kinh Châu cùng trật tự triều chính giảm nhẹ.

Quả nhiên, trạng thái xấu Bóng ma chiến tranh càng đỏ rực hơn, hạnh phúc độ của Kinh Châu từ % giảm xuống %, trật tự độ cũng tiếp tục tụt xuống %.

Tiêu Thanh Minh mặt mày xanh mét đóng sầm hệ thống lại, nhắm mắt làm ngơ.

Giờ khắc này, bên trong chiếu ngục hoàng thành.

Triều đình trên dưới ai nấy nghe tin thiên tử đích thân đến chiếu ngục đều biến sắc.

Nơi này nằm ở phía tây hoàng thành, ẩn sâu dưới lòng đất.

Bốn phía được bao bọc bằng những tảng đá xanh dày, không để lọt dù chỉ một khe hở, bị lớp đất nặng nề chôn vùi—tựa như một phần mộ dành cho kẻ còn sống.

Bên trong nhà lao quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, ngay cả chút gió cũng hiếm hoi đến đáng thương.

Mỗi tầng giam càng xuống sâu, thân phận kẻ bị giam giữ càng nặng nề.

Tận sâu dưới lòng đất, chỉ có một gian nhà lao duy nhất.

Những mảng tường tróc lở để lộ lớp gạch đen sì bên trong, không khí nồng nặc mùi hôi tanh và máu tươi, xà gỗ trên trần mục rữa, in hằn những dấu vết đỏ sậm loang lổ.

Ánh lửa leo lét từ ngọn đuốc tàn chiếu sáng một góc nhà giam.

Lê Xương đứng bên cửa lao, mắt nhìn về cuối hành lang tối tăm. Trên mắt cá chân hắn mang xiềng xích, thân hình cao lớn vững chãi như mãnh hổ, bất động tựa bức tượng đá cố chấp.

Hắn mặc thường phục, dáng người uy vũ, dung mạo có ba phần tương tự Tiêu Thanh Minh, nhưng chỉ cần đứng đó thôi đã tạo nên cảm giác sừng sững như núi, trầm ổn như đêm đen.

"Đã lâu như vậy không có tin tức truyền ra, Nhiếp Chính Vương không lo lắng sao?"

Sau lưng hắn, một nam nhân khác đang ngồi ngay ngắn trên sạp gỗ trong lao.

Áo quan phục huyền hắc dệt bằng gấm hoa chìm, bóng mờ ẩn hiện dưới ánh sáng. Lớp vải đen tuyền càng làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc. Đai lưng bạc siết chặt, tôn lên đường nét bờ vai rộng, eo thon, tạo nên dáng vẻ mạnh mẽ nhưng không kém phần tao nhã.

Mái tóc đen dài buộc lên bằng trâm ngọc trắng, nửa khuôn mặt ẩn hiện dưới bóng tối lay động của ngọn đuốc.

Dụ Hành Chu hỏi lại: "Lê tướng quân đang mong đợi tin tức gì sao?"

Lê Xương nhướng mày kiếm: "Dĩ nhiên là tin tốt."

Cả hai đều là nhân vật tôn quý, dù bị giam cầm nhưng không ai dám tùy tiện tra tấn nếu chưa có hoàng mệnh.

Huống hồ, Dụ Hành Chu còn là trọng thần của triều đình, không những vẫn giữ nguyên quan phục của Nhiếp Chính Vương, mà ngay cả bàn nhỏ, trà ngon, văn phòng tứ bảo đều có đủ bên cạnh.

Giờ phút này, Dụ Hành Chu nhàn nhã đến mức đang luyện chữ. Tay trái cầm bút, từng hàng chữ nhỏ thanh thoát, ngay ngắn tinh tế, các nét bút cân đối tuyệt đối, không một nét nào lệch khỏi khuôn phép.

Mặc dù thân bị giam cầm trong lao ngục, nhưng phong thái ung dung, nho nhã vẫn không hề phai nhạt.

Dụ Hành Chu đặt bút xuống, nhẹ nhàng thổi lên lớp mực chưa khô, giọng nói bình thản:

“Nếu bọn họ có thể khuyên can thành công, điều đó đồng nghĩa với việc Thánh Thượng đã bị hạ thần ép buộc, từ nay uy nghi sụp đổ. Ngược lại, nếu thất bại, ta lập tức đầu lìa khỏi cổ.”

“Hỏi thử Lê tướng quân, chuyện nào mới là tin tốt đây?”

Lê Xương sững lại, chau mày: “Thánh Thượng là cháu ngoại của ta, chẳng qua nhất thời hồ đồ, lại bị kẻ gian che mắt. Mười mấy năm trước, khi Thánh Thượng còn là hoàng tử, chẳng phải ngươi đã từng vào cung làm thư đồng cho hắn sao?”

Dụ Hành Chu chậm rãi rót nước trà vào chén, hơi nước bốc lên, che khuất ánh mắt hắn, khiến người ta khó mà nhìn thấu.

“Chuyện đó đã là mười mấy năm trước rồi. Lê tướng quân cũng đã bao lâu chưa gặp lại hắn?”

Hắn nâng chén trà lên, dõi theo màu nước trà mỗi lúc một đậm dần:

“Khi vào cung làm thư đồng, ta mới mười ba tuổi. Sau này… ta cũng đã rất lâu không gặp lại hắn. Ngươi và ta đều đã quên mất một điều—”

“Con người rồi cũng sẽ thay đổi.”

“Quyền thế càng lớn, lòng dạ càng sâu. Nhất là khi người đó đứng trên đỉnh cao hoàng quyền.”

Đôi mắt hắn thoáng hiện lên vẻ thương hại, lại pha chút tự giễu:

“Ta đã sớm không còn ảo tưởng gì về người ngồi trên long ỷ. Lê tướng quân, ngươi cũng đừng mãi đắm chìm trong hồi ức về hắn thuở bé.”

Lê Xương cau mày, do dự nói: “Nghe nói trước khi đăng cơ, hắn từng trượt chân rơi xuống nước, bệnh cũ tái phát, trí nhớ cũng bị ảnh hưởng. Có lẽ sau này…”

Dụ Hành Chu bật cười nhạt, lắc đầu: “Vậy thì giang sơn này còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Bỗng nhiên, bên ngoài lao ngục vang lên một tràng bước chân dồn dập.

Một lão thái giám dẫn theo đám ngục tốt vội vàng tiến vào, trong tay cầm một cuộn thánh chỉ màu vàng rực.

Lê Xương lập tức dán chặt ánh mắt vào cuộn thánh chỉ kia, năm ngón tay siết chặt đến mức khắc sâu lên thanh gỗ chắn trước mặt.

Lão thái giám mặt không biểu cảm, chậm rãi mở cuộn thánh chỉ ra, cao giọng tuyên đọc:

“Lê Xương, Dụ Hành Chu, tiếp chỉ.”

Lê Xương không chút do dự quỳ xuống, còn Dụ Hành Chu thì từ tốn đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên vạt áo và cổ tay, rồi mới ung dung quỳ xuống hành lễ.

“Ung Châu tướng quân Lê Xương, Thiếu sư kiêm Nhiếp chính Dụ Hành Chu, cấu kết văn võ, bè phái mưu đồ, phạm thượng làm loạn, tội không thể dung. Đặc ban cái chết, lập tức thi hành!”

Lê Xương đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn đối phương, vẻ mặt không thể tin nổi, gân xanh trên cổ nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu. Cuối cùng, yết hầu khẽ run rẩy, bao lời muốn nói đều hóa thành một tiếng thở dài tuyệt vọng:

“Thánh Thượng… sao có thể ra nông nỗi này…”

Dụ Hành Chu cụp mắt, nét mặt vẫn bình thản như nước, dường như đã sớm đoán được kết cục này. Chỉ có hai bàn tay đặt trên mặt đất là vô thức siết chặt lại.

Lão thái giám sai người mang đến ba vật: lụa trắng, rượu độc và chủy thủ.

“Hai vị đại nhân, xin đừng oán trách bệ hạ. Người đã ban cho các ngài cái chết toàn thây, đây đã là ân điển lớn lao. Không biết trước lúc lâm chung, hai vị có di ngôn gì không?”

Hắn đưa thánh chỉ tới trước mặt hai người để kiểm tra.

Không còn nghi ngờ gì nữa - thánh chỉ là thật, ngọc tỷ đóng trên đó cũng là thật.

Hoàng đế muốn bọn họ đi tìm chết, đó là sự thật không thể chối cãi. 

Dụ Hành Chu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên dấu ngọc tỷ, không biết đang suy nghĩ điều gì, ánh nhìn sâu thẳm mà xa xăm.

Lê Xương như thể trong thoáng chốc đã già đi cả mười tuổi, cả người tràn ngập vẻ tang thương. Y cười thảm một tiếng, giọng khàn khàn:

"Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Chỉ là, muội ta, Tiên Hoàng hậu yểu mệnh qua đời khi còn trẻ, để lại Thánh Thượng là con trai duy nhất. Bên ngoài có Yến Nhiên kẻ địch hùng mạnh, bên trong lại có gian thần khuynh đảo triều cương. Muốn ta chết thì dễ, nhưng tương lai của Thánh Thượng, còn ai có thể bảo vệ?

Lão thái giám không hề dao động, chỉ lạnh nhạt ra hiệu cho đám ngục tốt mở cửa lao. “Mời hai vị đại nhân nhanh chóng quy thiên, đừng để lỡ giờ.”

Dụ Hành Chu bỗng nhiên bật cười khẽ. Trong ánh mắt đen láy ấy, tia sáng lạnh lẽo như hồ nước tĩnh mịch, chẳng còn chút dấu vết của ý cười ban nãy.

“Nếu bản quan không muốn chết thì sao?”

Cả căn phòng lập tức trầm xuống. Đám ngục tốt lập tức đề phòng, đồng loạt siết chặt vũ khí, vây chặt hai người.

Lão thái giám nhíu mày, giọng điệu nặng nề:

“Nhiếp chính đại nhân, ngài chỉ là một văn thần yếu đuối, trên chân còn đeo xiềng xích, muốn chạy thoát là chuyện không tưởng. Chi bằng nghe lời, đừng làm chuyện vô ích.”

Dụ Hành Chu vẫn lắc đầu: “Trừ phi bệ hạ tự mình tới gặp ta.”

Lê Xương quay sang nhìn hắn, thở dài một hơi. Khi trước, chính y là người ôm hy vọng vào hoàng đế, không ngờ đến phút cuối cùng, kẻ không chịu tin vào hiện thực lại là Dụ Hành Chu.

Lão thái giám ánh mắt trầm xuống, khẽ phất tay.

Ngục tốt lập tức tiến lên, một kẻ cầm lụa trắng, một kẻ cầm chủy thủ, nhanh chóng áp sát—

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng quát lớn đột ngột vang lên:

“Tất cả dừng tay! Bệ hạ có khẩu dụ! Đặc xá Lê tướng quân và Dụ Nhiếp chính!”

Cả nhà lao chấn động.

Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía cửa, chỉ thấy một tiểu thái giám trẻ tuổi lạ mặt chạy vội vào, mồ hôi túa ra như mưa, hơi thở gấp gáp, đến mức cây phất trần trong tay cũng sắp không giữ nổi.

Hắn vừa chạy vừa thở dốc, giọng khàn khàn lặp lại: “Còn không mau cởi xiềng xích, thả người!”

Lê Xương vốn đã nhắm mắt chờ chết, lúc này đột nhiên đứng bật dậy. Dưới ánh nến, đôi mắt y ánh lên vẻ sắc bén:

“Thánh Thượng thực sự đã đổi ý?”

Dụ Hành Chu cũng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt khó dò.

Đám ngục tốt còn đang ngơ ngác, không ai dám hành động.

Lão thái giám híp mắt, chậm rãi quan sát tiểu thái giám từ trên xuống dưới, giọng điệu nghi hoặc:

“Công công trông khá lạ mặt, dường như chưa từng thấy qua. Bệ hạ sao lại sai ngươi đến truyền khẩu dụ? Có thánh chỉ, lệnh bài hay tín vật gì không?”

Thư Thịnh âm thầm kêu khổ, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, bệ hạ căn bản không kịp viết thánh chỉ, cũng chẳng kịp đưa thiên tử kiếm cho ai, chính mình nóng lòng đuổi theo thái giám truyền chỉ, quên mất không xin kim bài.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tháo tấm thẻ bài của Nội xưởng Đề đốc bên hông xuống, giơ lên cho mọi người xem.

Cũng nhờ có tấm thẻ này, hắn mới có thể thuận lợi tiến vào đại lao.

Thư Thịnh tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhướn mày lạnh lùng nói:

“Ta họ Thư, tên Thịnh, chính là tân nhiệm Đề đốc Nội xưởng do bệ hạ đích thân bổ nhiệm. Truyền khẩu dụ thì chính là khẩu dụ, ở đâu ra thánh chỉ?”

Lão thái giám vừa nhìn thấy thẻ bài trên eo hắn, sắc mặt lập tức đại biến:

“Ngươi nói hươu nói vượn! Không biết ngươi từ đâu lẻn vào Nội xưởng, lại dám to gan trộm thẻ bài của Đồng Thuận Đốc công, giả mạo Đề đốc Nội xưởng, giả truyền thánh chỉ!”

Đám ngục tốt thấy hai bên đều khăng khăng mình đúng, nhất thời không phân biệt được thật giả. Nhưng trong tay lão thái giám lại đang nắm thánh chỉ thật, không thể nào làm giả.

Một ngục tốt trong số đó, tay siết chặt chủy thủ, đứng ngay bên cạnh Dụ Hành Chu, chỉ cách một bước.

Thừa dịp mọi người đang bị hai thái giám tranh cãi thu hút sự chú ý, hắn đột nhiên bạo khởi, chủy thủ sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng vào lưng Dụ Hành Chu!

“Dụ đại nhân ——!”

“A!”

Hai tiếng kinh hô vang lên gần như cùng lúc, một tiếng là Thư Thịnh thất thanh kêu sợ hãi, một tiếng là tiếng thét thảm thiết của ngục tốt.

Một thanh kiếm dài toàn thân bạc trắng như sương, nhanh như tia chớp xuyên qua khe hở của song sắt nhà lao, lướt qua bên cạnh Dụ Hành Chu, cuối cùng đâm thẳng vào lồng ngực tên ngục tốt, ghim chặt hắn vào bức tường đá xanh phía sau.

Còn chủy thủ trong tay hắn, mới đâm được nửa chừng, đã bị Lê Xương phản ứng cực nhanh chặn lại. Một tay y nắm chặt cổ tay hắn bóp mạnh, xương cổ tay lập tức gãy vụn.

Dụ Hành Chu trong suốt thời gian bị giam giữ vẫn luôn bình tĩnh, dù đối mặt với ám sát cũng chưa từng nhíu mày. Thế nhưng, khi nhìn thấy thanh kiếm mang theo hàn ý sắc bén kia, ánh mắt hắn bỗng nhiên dao động.

Ngọn nến chập chờn hắt sáng lên khuôn mặt hắn, lộ rõ vẻ kinh ngạc hiếm thấy.

Ngoài cửa lao, hành lang tối tăm dần được thắp sáng bởi những ngọn đèn dầu lần lượt được châm lên. Giữa ánh sáng mờ nhạt, bóng dáng đế vương trẻ tuổi từ trong bóng tối hiện ra.

Tiêu Thanh Minh khoác long bào màu vàng nhạt, cổ tay áo trái rộng thùng thình, tà áo phất nhẹ khi bước đi. Trên long bào còn vương vết máu đã sẫm lại, không làm mất đi vẻ uy nghiêm, ngược lại càng tăng thêm mấy phần sắc lạnh.

Đám ngục tốt chưa bao giờ được diện kiến thánh nhan, lúc này đều kinh hãi đến mức ngây người.

Tiêu Thanh Minh chậm rãi tiến về phía trước, châu ngọc trên mũ miện khẽ lay động, va vào nhau phát ra âm thanh giòn vang. Nhà lao tối tăm dần được ánh sáng bao phủ.

Cùng lúc đó, trong đáy mắt Dụ Hành Chu cũng dần dần sáng lên, khi hắn nhìn thấy người trước mặt.

Cách một song sắt nhà tù, hai người đối diện nhau.

Thời gian lặng im trong chớp mắt ngắn ngủi.

Rồi Tiêu Thanh Minh cất giọng, gọi ra một danh xưng xa lạ mà cũng quen thuộc:

“Lão sư.”

Đã chín năm xa cách.

“Biệt lai vô dạng*?”

(*Lời hỏi thăm: Lâu rồi không gặp, người vẫn khỏe chứ?)

——————

[Tác giả có chuyện muốn nói]

Dụ: Trong tù buồn chán, viết một bộ tiểu thuyết ngược luyến thầy trò đầy hắc hóa dài mười vạn chữ.

Tiêu: ? Làm ơn đừng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play