CHƯƠNG: ĐỊA NGỤC KHAI CỤC
Năm Thánh Khải thứ năm.
Hoàng thành kinh đô của Khải Quốc, dù đang vào đầu xuân nhưng cảnh tượng bên trong lẫn bên ngoài đều nhuốm màu tiêu điều, ảm đạm.
Giờ phút này, bên trong Thanh Cung – nơi nghỉ ngơi của thiên tử, cửa cung đóng chặt, các cung nhân và thị vệ lui tới đều mang vẻ mặt hoang mang sợ hãi, bước chân vội vã.
Sâu trong tẩm điện, vị Hoàng đế trẻ tuổi nằm trên long sàng phủ lụa vàng, nửa tỉnh nửa mê, văng vẳng bên tai là tiếng gọi khẩn thiết: "Bệ hạ, Bệ hạ?"
Hàng mi khẽ động, Tiêu Thanh Minh chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói loá khiến hắn theo phản xạ nheo mắt lại.
Tầm mắt hắn chậm rãi lướt qua màn trướng sắc minh hoàng, chăn gấm thêu hoa văn rồng phượng, nhẫn bạch ngọc khắc ấn rồng tinh xảo trên ngón cái tay trái, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của nam tử đang quỳ trước mặt.
"Ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!" Đối phương nở một nụ cười cung kính.
"Chiếu thư mà Bệ hạ phân phó đã được soạn thảo xong. Cái tên tướng quân Lê Xương không biết trời cao đất dày cùng tên Dụ Hành Chu lộng quyền thành thói kia, đều đã bị giam trong đại lao đợi ngày xử trảm, chỉ chờ đóng ấn Ngọc tỷ của Bệ hạ thì từ nay về sau bọn chúng không thể cản đường ngài được nữa."
Người vừa nói là tân khoa Thám Hoa, dung mạo tuấn tú, gần đây thường xuyên xuất nhập nội cung, hầu hạ bên cạnh Hoàng đế.
Lê Xương... Dụ Hành Chu... Đại lao... Xử trảm?
Trong thoáng chốc, ánh mắt Tiêu Thanh Minh trở nên tỉnh táo.
"Ta..." Hắn dừng lại một chút, rồi đổi sang xưng hô vốn xa lạ nhưng dường như đã quen thuộc từ lâu: "Trẫm... đã ngủ bao lâu rồi?"
Cổ họng hắn khô rát như bị thiêu đốt, giọng nói khàn khàn khó nghe.
Vị Thám Hoa thoáng ngập ngừng, bàn tay nâng chiếu thư có chút căng cứng, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bệ hạ chỉ vừa chợp mắt khoảng nửa canh giờ."
Tiêu Thanh Minh không vội vàng ngồi dậy, ánh mắt rơi xuống chiếu thư đối phương đang cầm trên tay, trầm tư hồi lâu. Đến khi bàn tay Thám Hoa run lên vì nâng giữ chiếu thư quá lâu, hắn mới chậm rãi nhận lấy, mở ra xem xét.
Trên tấm lụa vàng thêu vân mây, từng hàng chữ thanh nhã, quý phái nhưng khó giấu được khí phái mạnh mẽ được viết theo lối chữ Khải ngay ngắn hiện lên.
Chiếu thư nêu rõ: Thiếu
sư kiêm Nhiếp chính vương Dụ Hành Chu cùng chủ tướng của Ung Châu Quân - Lê Xương, trên dưới thông đồng phạm tội, ngang nhiên chống lại mệnh lệnh.
Dưới không thể cầm quân chống địch, bảo vệ lê dân bá tánh. Trên không thể san sẻ nỗi lo, giải trừ quốc nạn cho trẫm. Kéo bè kết phái, văn võ cấu kết nhiễu loạn triều cương...
Chỉ vài dòng ngắn ngủi đã vẽ nên vô số tội danh nghiêm trọng, mà tội nào cũng đều đáng xử trảm!
Sắc mặt Hoàng đế trẻ tuổi trầm xuống.
Một canh giờ trước, hắn rõ ràng vẫn còn đang ngồi trong thư viện trường đại học, trên bàn học trải đầy sách sử từ cổ chí kim.
Hắn đang nghiên cứu một trò chơi về quá trình nuôi dưỡng đế vương tên là "Thiên Cổ Quân Vương Lục"—một trò chơi nổi tiếng với cốt truyện cuốn hút, lối chơi phong phú và hệ thống đa dạng.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng trước khi trò chơi đóng server vĩnh viễn.
Tiêu Thanh Minh lật xem lịch sử trò chơi, cố gắng tìm kiếm một thời đại tương đồng trong những tài liệu lịch sử thực tế.
Lưu trữ duy nhất còn lại trong trò chơi là ván chơi của Đại Khải vương triều, nơi người chơi vào vai một hôn quân chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Sau khi đăng cơ, người chơi không ngừng tiêu xài hoang phí tài phú tích lũy từ triều đại trước, cả ngày chìm đắm trong xa hoa, bỏ bê triều chính.
Kết quả quốc khố dần cạn kiệt, triều cục trở nên thối nát, quyền thần lộng hành, tranh đấu giữa các đảng phái càng ngày khốc liệt. Trong nước, dân chúng lầm than. Ngoài nước, chiến loạn liên miên, liên tiếp thua trận phải cắt đất nhượng bộ.
Chỉ trong mười năm tại vị, giang sơn rơi vào cảnh suy vong, kinh thành thất thủ, hôn quân mà người chơi sắm vai cuối cùng chết thảm dưới tay loạn quân.
Đây vốn là một trong những kết cục quen thuộc của trò chơi "Thiên Cổ Quân Vương Lục".
Nhưng Tiêu Thanh Minh lại cảm thấy phẫn nộ tột cùng—vì hắn không phải là người chơi, mà chính là vị Hoàng đế Khải Quốc thực sự bị người chơi xuyên vào thay thế!
-------
Năm Thánh Khải thứ nhất, đêm trước ngày đăng cơ, linh hồn Tiêu Thanh Minh đột ngột bị một thế lực thần bí kéo ra khỏi cơ thể, xuyên qua thời không, đổi chỗ với một người chơi trò chơi này.
Hắn từ một Hoàng đế trở thành một sinh viên bình thường ở thế giới hiện đại, ngày đếm vùi đầu khổ luyện trong biển tri thức.
Còn người chơi kia thì xuyên vào trò chơi, thay thế hắn trở thành tân hoàng của Khải Quốc.
Quốc gia của hắn, con dân của hắn, quốc thổ của hắn... lại trở thành trò chơi mặc kẻ khác làm xằng làm bậy!
Mà Tiêu Thanh Minh chỉ có thể bất lực dõi theo lịch sử trò chơi, trơ mắt nhìn người xuyên việt kia nắm giữ triều chính, làm bừa suốt mười năm, đưa Khải Quốc vào con đường nước mất nhà tan.
---------
"Bệ hạ, vật dụng hằng ngày của ngài như nến vàng long diên hương, bút lông cừu khảm rồng phượng, nghiên mực hoa văn rồng đều đã được thu xếp ổn thoả. Ngọc tỷ và bảo vật trong nội khố có cần đưa đến hành cung phía Nam không ạ?"
Giọng nói lanh lảnh của tiểu thái giám kéo hắn về thực tại.
Tiêu Thanh Minh buông chiếu thư, chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, cảm giác mượt mà quen thuộc như trong ký ức.
Mùi long diên hương nhàn nhạt tỏa ra khắp tẩm điện, trường bào tinh xảo dệt bằng gấm Tứ Xuyên, chén ngọc khảm vàng... đều toát lên vẻ xa hoa lãng phí.
Nhưng tất cả những thứ này, chẳng bao lâu nữa thôi sẽ bị chiến tranh tàn phá.
"Tháng ba trời còn rét, không biết hành cung phía Nam có lạnh không. Mau đi lấy kiện áo choàng lông chồn mang lên, đừng để Bệ hạ bị nhiễm phong hàn" Vị Thám Hoa mỉm cười, nhẹ giọng nói, mắt thoáng ánh lên tia xảo quyệt.
Dường như quỳ đã lâu khó có thể đứng vững, gã tựa nhẹ vào đầu gối Tiêu Thanh Minh, hướng gần lồng ngực hắn dựa vào.
"Bệ hạ, Ngọc tỷ ngài đặt ở đâu? Bên ngoài trời giá rét, chi bằng để thần đóng dấu thay Bệ hạ?"
Lập tức, ánh mắt Tiêu Thanh Minh trở nên sắc lạnh.
Vừa ngẩng mắt nhìn lên, Thám Hoa lang khẽ giật mình, ánh mắt kia tựa như một lưỡi dao sắc lạnh đang đâm vào mắt gã.
Chưa kịp phản ứng lại thì vị Hoàng đế vốn luôn đối mình sủng ái có thừa kia lại bất ngờ vươn tay bóp chặt lấy cổ họng gã!
Thám Hoa lang hoảng sợ đến mức mặt mày trắng bệch, cả người không dám động đậy.
Tiêu Thanh Minh cúi đầu, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống kẻ dưới chân. Thân hình hắn như một ngọn núi cao áp chế lấy đối phương. Giọng nói trầm thấp cất lên, mang theo vẻ thong dong nhưng lại vô cùng nguy hiểm:
"Ngươi... Muốn thay trẫm đóng ấn chỉ dụ?"
Lực tay hắn không quá mạnh, giọng điệu cũng cực kỳ thong dong, khoé môi mang theo nụ cười ưu nhã nhưng không kém phần sắc bén. Ngón tay tựa tình nhân thân mật m*n tr*n trên cần cổ đối phương, nào giống kẻ đang nắm quyền sinh sát trong tay.
Thám Hoa hoảng hốt mở to mắt, lắp bắp: "Bệ... Bệ hạ?"
Chẳng phải từ trước đến nay Bệ hạ đối gã luôn là trăm ý thuận theo, hết mực sủng ái sao?
Ngay cả chiếu thư cũng thường giao cho gã viết thay, mắt thậm chí không chớp mà để gã đóng đại ấn.
Nhưng vì cớ gì, chỉ sau giấc ngủ trưa hôm nay, hắn lại như đã trở thành một người hoàn toàn khác?
Cách đó không xa, tiểu thái giám đang đứng hầu cũng sợ hãi cúi gằm mặt xuống, không dám thở mạnh.
Ngay lúc Thám Hoa còn chưa kịp nghĩ thông, Tiêu Thanh Minh đột nhiên nới lỏng tay. Ngón tay khẽ vỗ nhẹ lên vai đối phương, giọng nói có phần ôn hòa hơn:
"Những chuyện quốc gia đại sự thế này, sao có thể tùy tiện giao vào tay một mình khanh? Nếu để người ngoài biết được, chỉ sợ sẽ lên án khanh có ý đồ không trong sạch, khanh nói có phải không?"
Trong giọng điệu của Tiêu Thanh Minh lộ rõ vẻ bao dung, như thể đang che chở cho gã.
Thám Hoa lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đúng rồi, đây mới là Hoàng đế mà gã quen thuộc!
"Bệ hạ, có điều ngài chưa hay tin, vừa rồi Đốc công cấp báo, đại quân Yến Nhiên đã tập kết hai mươi vạn binh mã ở U Châu, đang tiến thẳng về Kinh Châu. Quân ta liên tục bại lui, chỉ sợ không quá nửa tháng, quân địch sẽ vây đến kinh thành!"
"Nếu không rời đi sớm, sẽ không còn cơ hội nào nữa!"
Thám Hoa nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
"Tất cả là do tên Lê Xương kia! Nếu không phải hắn ủng binh tự trọng, thì cớ gì quân Ung Châu không sớm tới cứu viện, lại khoanh tay đứng nhìn Bệ hạ lâm vào hiểm cảnh như hiện nay?"
"Còn có Dụ Hành Chu! Hắn vốn là Thiếu sư của Thái tử do Tiên đế sắc phong đương lúc bệnh tình nguy kịch, về sau còn được Bệ hạ đặc biệt tín nhiệm, thậm chí phong làm Nhiếp chính vương. Nhưng hai kẻ này không những không lo nghĩ cho sự an nguy của Bệ hạ, mà ngược lại còn ngang nhiên ngăn cản Bệ hạ rời cung. Thật đáng chết!"
Bây giờ đang là năm thứ năm của triều đại Thánh Khải. Nếu so với dòng thời gian trong lịch sử trò chơi, thì đây hẳn là năm Đại Khải phải chịu nỗi ô nhục lớn nhất—bị ngoại bang Yến Nhiên phương Bắc xâm lược.
Dưới sự dẫn dắt của Thái tử Yến Nhiên, thừa cơ năm trước đó hôn quân ngu muội cắt nhường đất U Châu, quân địch mở đường tiến quân như vũ bão, quân tiên phong đánh thẳng hướng kinh thành. Quần thần trong triều trở tay không kịp, lo sợ nơm nớp.
Triều đình chia thành hai phe: phe chủ chiến và phe chủ hòa. Hai bên tranh cãi gay gắt, không ai chịu nhượng bộ.
Dưới sự thúc giục của phe chủ hòa, Thái hậu muốn Hoàng đế cùng rời cung, chạy xuống phía nam dưới danh nghĩa "nam thú" (xuống phía nam tuần thú). Nhưng trên thực tế, đây chẳng khác nào bỏ mặc bách tính Kinh Châu cùng vùng đất màu mỡ phía bắc.
Phe chủ chiến lại dốc sức phản đối, khiến hôn quân nổi giận, lập tức hạ lệnh bắt giữ hai kẻ đứng đầu là Lê Xương và Dụ Hành Chu, nhốt giam vào đại lao.
Mà quyết định ngu xuẩn nhất của vị hôn quân này chính là xử tội chết chủ tướng Ung Châu Quân – Lê Xương.
Cũng từ đó, quốc gia vốn hùng mạnh từng một thời nhất thống Trung Nguyên đã tự tay chôn vùi đội quân tinh nhuệ của chính mình...
Thấy Tiêu Thanh Minh trầm ngâm không nói gì, Thám Hoa vội vàng tiến lên một bước:
"Bệ hạ, nếu ngài lo ngại việc bị bêu danh giết hại trung thần, chi bằng để thần thay ngài làm người xấu!"
Tiêu Thanh Minh nhướng mày, hỏi đầy hứng thú: "Ồ?"
Thám Hoa ghé sát vào, hạ giọng:
"Chỉ cần Bệ hạ giao Ngọc tỷ cho thần, thần sẽ thay ngài đóng ấn. Nếu sau này có ai dám dèm pha Bệ hạ, cứ việc nói rằng thần tự ý đóng ấn Ngọc tỷ."
Nói xong, hắn lui ra sau mấy bước, quỳ xuống ngay ngắn, hùng hồn thề thốt:
"Thần nguyện lấy tính mạng ra để bảo toàn thanh danh cho Bệ hạ!"
Tiêu Thanh Minh bật cười:
"Thám Hoa Lang vì trẫm mà suy nghĩ chu đáo đến thế, thật khiến trẫm cảm động."
Thám Hoa vui mừng ngẩng đầu: "Vậy Bệ hạ..."
Nhưng ngay giây sau, Tiêu Thanh Minh nhoẻn miệng cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt:
"Nhưng mà... Cho dù không làm vậy, trẫm vẫn có thể đối bên ngoài tuyên ngươi tội giả truyền thánh chỉ đấy thôi."
Dù sao, chiếu thư vốn là do ngươi viết.
Thám Hoa sững sờ, há miệng nhưng lại không thể phản bác được một lời.
Đúng vào lúc này, một con vẹt anh vũ đậu trên giá gỗ vốn vẫn luôn cúi đầu gục ngủ, bỗng chốc tỉnh dậy, lười biếng mổ đầu vào khay thức ăn:
"Gù gù gù! Gù gù gù!"
Tiếng kêu vang dội, khiến tiểu thái giám vốn đang cúi đầu hoảng sợ, vội vàng đảo thức ăn trong khay cho nó, miệng lẩm bẩm: "Tiểu tổ tông, ngươi đừng kêu to như vậy."
Con chim nghịch ngợm mổ vào tay tiểu thái giám một cái, rồi mới vùi đầu ăn.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này giúp Thám Hoa giảm bớt phần nào xấu hổ.
Gã không cố dây dưa thay mặt đóng ấn lên chiếu thư nữa, mà bưng một chung trà mới pha đến cho Tiêu Thanh Minh.
"Bệ hạ, tinh thần ngài gần đây quả thật quá mỏi mệt, trước uống một ngụm trà cho thanh tỉnh."
Tiêu Thanh Minh nhận lấy chung trà, nhẹ nhàng thổi, phiến lá trà quẩn quanh trôi nổi, hương tỏa ra thơm ngát, chỉ cần ngửi một hơi đã khiến tinh thần hắn sảng khoái.
"Đúng là trà ngon."
Trong hương trà còn thoảng qua một chút vị ngọt không dễ nhận ra.
Tiêu Thanh Minh khi còn nhỏ từng mắc bệnh nặng, sốt cao khiến cơ thể để lại chút di chứng, một trong số đó là khứu giác đặc biệt nhạy bén.
Hắn dùng nắp trà nhẹ nhàng gạn đi lá trà, cười như không cười nhìn đối phương: "Nhìn vẻ mặt khanh xám xanh kìa, xem ra là chăm sóc trẫm quá vất vả, liền ban chén trà này cho khanh vậy."
Thám Hoa ngẩn người, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Tiêu Thanh Minh với vẻ cảm động: "Tiểu thần không vất vả, chỉ mong Bệ hạ nhanh chóng hồi phục sức khỏe."
Nói đoạn gã cầm lấy muỗng, múc một ít nước trà, thổi nhẹ, rồi chăm chú đưa lên môi Tiêu Thanh Minh.
Tiêu Thanh Minh nhìn động tác của gã ta, chưa kịp lên tiếng thì bỗng bị một tiếng động lớn cắt ngang.
Hóa ra là tiểu thái giám không cẩn thận đụng đổ giá đỡ chim.
Anh vũ lập tức kêu lên, vẫy cánh bay loạn xạ, lao đến đập vào tay Thám Hoa.
Gã giật mình hô lên một tiếng, trà đổ ra ngoài, bắn cả lên mặt.
Anh vũ như thể biết mình gây ra rắc rối, ngoan ngoãn đậu lên vai Tiêu Thanh Minh, nghiêng đầu, biểu lộ vẻ mặt vô tội: "Gù~"
"Bệ hạ, xin Bệ hạ tha tội!" Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống xin lỗi.
Thám Hoa, người đang một thân chật vật hung hăng trừng mắt nhìn tiểu thái giám một cái, rồi lại quay sang than thở: "Bệ hạ, đây chính là trà mà thần vất vả pha cho ngài."
Tiêu Thanh Minh xoa đầu chim, nhìn chén trà còn lại không bao nhiêu: "Không sao, ngươi lại đi rót thêm một chung trà nữa đến đây, trẫm đợi ngươi."
Thám Hoa thở dài bất đắc dĩ, gật đầu rồi bước đi.
Khi Thám Hoa rời khỏi, tiểu thái giám vẫn còn lo lắng quỳ trên mặt đất.
Tiêu Thanh Minh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi tên gì?"
Tiểu thái giám nuốt một ngụm nước bọt, đáp: "Nô tài gọi là Thư Thịnh."
"Thư Thịnh?" Tiêu Thanh Minh gật đầu, "Có từng đọc qua sách vở?"
Thư Thịnh gật đầu: "Nô tài trước xuất thân đọc sách, sau gia đình sa sút nên mới bị bán vào cung..."
Đột nhiên, ngoài điện truyền đến một trận ồn ào, làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Loáng thoáng cong có thể nghe thấy những tiếng như: "Xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban", "Không thể xuất cung", "Lời gièm pha của kẻ tiểu nhân" cùng những tiếng la hét, chửi bới.
Tiếng bước chân hỗn loạn, có thể nhìn ra nhân số không hề ít.
Tiêu Thanh Minh nhớ lại nhật ký trò chơi, không lâu sau khi hôn quân hạ lệnh bắt giam hai vị trọng thần là màn kịch quần thần gây áp lực bức vua phải thoái vị, tạo cơ hội cho kẻ gian nịnh thừa dịp lộng hành làm loạn.
Nhật ký lịch sử trò chơi mơ hồ có nhắc đến "bức vua thoái vị," chẳng lẽ chính là hôm nay? Kẻ gian nịnh làm loạn lại là ai đây?
Tiêu Thanh Minh nhíu mày, thầm nghĩ mình xuyên qua thật đúng thời điểm!
【 tích —— chúc mừng gia nhập Thiên Cổ Quân Vương Lục, người chơi mới lần đầu đăng nhập sẽ được mười phần quà 】
Âm thanh máy móc xa lạ vang lên.
Tiêu Thanh Minh lập tức cảnh giác, là ai đang nói chuyện?
【 Người chơi đã chọn mở màn địa ngục siêu cấp, phần thưởng đầu tiên là thẻ bài cấp SSR】