CHƯƠNG: ĐỐI CHỌI GAY GẮT
Rất nhanh, có người mang đến một chiếc ghế bành. Cung nhân bưng lên một tách Bích Loa Xuân mới pha, hương trà còn nóng hổi, hơi nước lượn lờ.
Dụ Hành Chu khẽ khom người:
“Đa tạ bệ hạ.”
Dứt lời, y thản nhiên ngồi xuống, cầm chén trà lên nhẹ nhàng thổi đi lớp bọt nổi trên mặt nước.
Dáng ngồi của y ngay ngắn mà tự nhiên, không hề có vẻ cung kính dè dặt như những thần tử khác khi đứng trước hoàng đế. Đa phần quan viên được ban ngồi đều chỉ dám khép nép chiếm nửa mép ghế, nhưng y thì không.
Trái lại, hai đại thần đi theo phía sau hắn thì không được đãi ngộ như vậy. Một người là Thượng thư Bộ Hình, một người là Tham tướng tuần phòng kinh thành, sau khi hành lễ với hoàng đế liền ngoan ngoãn đứng yên một bên, đừng nói ghế ngồi, ngay cả một chén trà cũng không có.
Tiêu Thanh Minh nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi:
“Chuyện ám sát hôm qua có manh mối gì không?”
Thu Lãng đứng nghiêm ở một bên, hai tay khoanh trước ngực, lặng lẽ như một bức tượng bảo hộ đầy kiêu ngạo. Thanh kiếm bên hông đã được thu vào vỏ.
Dụ Hành Chu liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Minh, thấy hắn không có ý bảo Thu Lãng lui xuống, cũng không định giới thiệu thân phận y, liền thu hồi ánh mắt, đưa tay ra hiệu với người phía sau.
Thượng thư Bộ Hình - Thường Uy Vũ lập tức bước lên một bước, cúi đầu bẩm báo:
“Hồi bẩm bệ hạ, sau khi kiểm tra cẩn thận, chúng thần phát hiện hai thích khách đột nhập vào hoàng cung hôm qua đều sử dụng vũ khí quân dụng. Kho quân khí nửa tháng trước từng bị trộm đột nhập, kẻ gian còn phóng hỏa. May mà ngọn lửa được dập tắt kịp thời, nhưng số lượng nỏ và tên bị mất vẫn chưa thể thống kê đầy đủ.”
“Một trong hai thích khách đã trà trộn vào Cấm quân, kẻ còn lại lẩn trong hàng ngũ thị vệ cung đình. Cả hai đều là gương mặt lạ, trên người không có manh mối rõ ràng, rất có thể là tử sĩ được nuôi dưỡng từ trước...”
Thường Uy Vũ dù mang cái tên đầy uy vũ, nhưng bề ngoài lại là một người mặt trắng râu dài, trông đúng chuẩn văn nhân. Chỉ có giọng nói khàn khàn lại vô cùng mạnh mẽ, nghe vào tai thì quả thực uy vũ thật.
Kết quả điều tra hiển nhiên không thể khiến hoàng đế hài lòng. Tiêu Thanh Minh khẽ nhíu mày. Thấy vậy, Thường Uy Vũ lập tức bổ sung:
“Nhưng vẫn có hai điểm đáng ngờ.
Thứ nhất, mũi tên của thích khách đã bị mài mòn quá mức, dù có gây thương tích nhưng lại không chí mạng.
Thứ hai, trong cung tên bắn từ khoảng cách xa lại không có dấu hiệu này.
Ngoài ra, cả hai thích khách đều ngậm độc dược có thể phong hầu ngay khi cắn vỡ viên thuốc. Loại độc này được bọc trong viên nang đặc biệt, vốn là độc dược độc quyền của Thái Y Viện.”
“Hơn nữa, tên ngục tốt ám sát Nhiếp Chính hôm qua cũng có điểm đáng ngờ. Hắn đã làm việc trong chiếu ngục nhiều năm, nhưng gần đây đột nhiên có một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc, cả nhà hắn đã dọn đi mấy ngày trước, giống như có người âm thầm sắp xếp.”
Càng điều tra, vụ việc càng trở nên mơ hồ khó đoán.
Tiêu Thanh Minh vốn cho rằng hai thích khách ám sát hắn là do cùng một thế lực sai sử, còn tên ngục tốt tấn công Dụ Hành Chu lại do một phe khác nhúng tay vào. Nhưng bây giờ xem ra, e rằng còn có một kẻ thứ ba đứng sau giật dây.
Nếu muốn câu được kẻ đó ra, chỉ sợ còn phải kéo dài thời gian và bày mưu sâu hơn.
Thường Uy Vũ nhạy bén nhận ra sắc mặt hoàng đế không mấy vui vẻ, vốn dĩ đã không được bệ hạ ưu ái, nay vụ án ám sát lại điều tra không ra đầu mối rõ ràng, nội tâm hắn càng thêm bất an.
“Bệ hạ, thần vô năng, chuyện này chỉ sợ…”
Hắn lén nhìn sắc mặt Hoàng đế, nhưng cơn thịnh nộ mà hắn dự đoán lại không hề ập đến.
Tiêu Thanh Minh thản nhiên gật đầu:
"Trẫm đã rõ. Nếu trẫm và lão sư đều bình an vô sự, Hoài Vương cũng không bị thương nặng, vậy tạm thời gác lại chuyện này."
"Chỉ là từ nay về sau phải cẩn thận hơn. Kho quân bị là nơi trọng yếu, sao có thể để lỏng phòng bị như vậy? Những kẻ liên quan phải bị xử lý nghiêm theo pháp luật."
Thường Uy Vũ không ngờ hoàng đế lại dễ nói chuyện như vậy, thoáng ngây người rồi vội vàng cúi đầu đáp vâng.
Dụ Hành Chu lại không mấy hài lòng, nhướn mày nói: "Bệ hạ định cứ thế mà cho qua?"
Tiêu Thanh Minh ngước mắt nhìn hắn: "Ý của lão sư là gì?"
Dụ Hành Chu chậm rãi lên tiếng, giọng điệu ôn hòa nhưng từng câu từng chữ lại sắc bén: "Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót."
Tiêu Thanh Minh im lặng.
Dụ Hành Chu hơi cúi người, ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu kiên quyết: "Mưu sát Hoàng đế là trọng tội tru di cửu tộc. Tất cả những kẻ có liên quan đều phải bị bắt lại, tra khảo nghiêm ngặt!"
"Nếu thích khách có thể trà trộn vào Cấm quân và thị vệ trong cung, vậy thì những kẻ chưởng quản Ngự tiền thị vệ và Cấm quân như Hoắc Lâm tất nhiên không thể vô can, cần lập tức tống vào ngục, nghiêm hình thẩm vấn."
Nhưng Tiêu Thanh Minh lại không nghĩ rằng vị lão sư này thật lòng muốn bảo vệ hắn.
Hắn nhớ rõ trong ký ức trò chơi, cấm quân thống lĩnh Hoắc Lâm từng được phân về phe của Dụ Hành Chu. Bây giờ con cờ này đã vô dụng, vừa quay lưng liền lập tức bị đem ra làm vật hy sinh?
Quả nhiên, Dụ Hành Chu tiếp tục nói: "Dù Hoắc Lâm không chết, hắn cũng không thể tiếp tục giữ chức cấm quân thống lĩnh. Bệ hạ, trong cung cũng nên thay đổi toàn bộ cung nhân và thị vệ một lần."
Thay người? Đổi thành ai?
Tiêu Thanh Minh nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát hắn: "Ý lão sư là đã có người thích hợp?"
Dụ Hành Chu ra hiệu cho một hán tử vạm vỡ, vòng eo to ngang thùng nước bước lên phía trước:
“Vị này chính là Ngụy Sơn, tham tướng của đội tuần phòng kinh thành. Người này hành sự cẩn trọng, trung thành tận tụy. Nhờ có Ngụy tham tướng ngày đêm vất vả mà tình hình trị an kinh thành suốt một năm qua mới dần khởi sắc.”
Người đàn ông cao lớn trầm giọng, nửa quỳ hành lễ: "Hạ quan Ngụy Sơn, bái kiến bệ hạ."
Tiêu Thanh Minh im lặng quan sát hắn một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Trẫm nhớ không lầm, trước đây chức tuần phòng Tham tướng không phải do ngươi đảm nhiệm thì phải?"
Ngụy Sơn chầm chậm nâng mắt, giọng điệu nặng nề: "Tiền nhiệm tuần phòng Tham tướng là Ngụy Hải, huynh trưởng của hạ quan. Năm ngoái, trong lễ mừng thọ của bệ hạ, huynh trưởng phụng lệnh giám sát việc vận chuyển hoa cương đến Kinh thành. Vì thúc ép tiến độ, suýt nữa đã kiệt sức trên đường, cuối cùng lâm bệnh không dậy nổi, đến nay vẫn chưa thể xuống giường."
"Nhiếp chính vương thấy hạ quan làm việc chăm chỉ trong Tuần phòng doanh, liền đề bạt hạ quan tạm thời thay thế."
Tốt lắm, lại thêm một kẻ có quan hệ với Dụ Hành Chu chen chân vào.
Hoa cương dùng cho đại lễ mừng thọ từ xưa đến nay vẫn luôn là một cái động nuốt bạc không đáy.
Thu Lãng thoáng liếc nhìn hắn, khóe môi cong lên một nụ cười châm chọc. Tiêu Thanh Minh khẽ híp mắt, ánh nhìn dừng lại trên người Dụ Hành Chu, không hổ là "lão sư tốt" của hắn - tìm một kẻ từng có oán với hắn đến bảo vệ hắn, thật đúng là dụng tâm sâu xa!
Tiêu Thanh Minh rất sợ nhất cử nhất động của mình đều không nằm trong sự kiểm soát.
Tuy nhiên, tính cách của Ngụy Sơn thực sự chất phác, lại dám thẳng thắn nhắc đến chuyện cũ ngay trước mặt hắn. Nếu không phải vì mối liên hệ này, thì đây cũng xem như một lựa chọn thích hợp.
Tiêu Thanh Minh không lập tức đồng ý hay từ chối, chỉ thản nhiên nói:
"Chuyện này rất quan trọng, ngày mai lâm triều bàn bạc thêm."
Dụ Hành Chu nhấc chén trà, khẽ thổi lớp hơi nóng bốc lên, sương trắng mỏng lượn lờ che khuất đôi mắt sâu thẳm như mực.
Trước đây, Hoàng đế chưa bao giờ dám công khai từ chối bất cứ yêu cầu nào của y, chỉ cần y tỏ ra cứng rắn một chút, nhất định sẽ nhận được sự nhượng bộ.
"Vậy còn đám vây cánh của Đồng Thuận, bệ hạ định xử trí thế nào?"
Tiêu Thanh Minh nhớ đến Thám Hoa từng hạ Nhuyễn Cốt Tán với hắn cùng đám thái giám và thị vệ kia, bất quá chỉ là một lũ tép riu.
Đồng Thuận luôn miệng nói mình phụng ý chỉ của Thái hậu. Giờ y đã chết, có lẽ từ miệng Thám Hoa còn có thể moi thêm manh mối gì đó.
"Chuyện nhỏ này, không cần phiền lão sư bận tâm."
Dụ Hành Chu chăm chú nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Bệ hạ, chẳng lẽ còn luyến tiếc tên Thám Hoa kia?"
Tiêu Thanh Minh thoáng sững lại, có chút bất ngờ, rồi lại cụp mắt cười khẽ: "Ừ, dù gì cũng đã hầu hạ trẫm lâu ngày…"
"Bệ hạ." Giọng nói ôn hòa của Dụ Hành Chu chợt trở nên lạnh lẽo. "Tưởng rằng sau lần ám sát này, bệ hạ có thể thay đổi, không ngờ vẫn cứ hồ đồ như thế."
"…Lão sư muốn thế nào?"
Dụ Hành Chu đặt chén trà xuống, giọng điệu chậm rãi nhưng sắc bén: "Đồng Thuận mưu đồ hãm hại bệ hạ, tất cả vây cánh của hắn đều phải bị xử tội mưu phản. Toàn bộ xử tử, tộc nhân bị lưu đày để răn đe."
Tiêu Thanh Minh chậm rãi cau mày, bỗng nhớ đến một chuyện cũ thuở nhỏ.
Năm đó, hắn và Dụ Hành Chu cùng nhau đi săn ở bãi săn hoàng gia, tình cờ gặp một con sói hoang phục trong bụi cỏ.
Khi con sói sắp lao tới, Tiêu Thanh Minh lập tức giương cung bắn một mũi tên trúng đích.
Hắn còn định bắn thêm mũi nữa, nhưng lại bị Dụ Hành Chu ngăn lại, y nói đó là một con sói cái đang mang thai.
Tiểu hoàng tử mất con mồi, giận dỗi không vui.
Dụ Hành Chu không biết từ đâu hái được một quả tùng, kiên nhẫn bóc từng hạt thông, dịu dàng đút cho hắn ăn.
Ngón tay vì bóc vỏ mà đỏ lên, phải dỗ dành rất lâu mới làm hắn nguôi giận.
Tiêu Thanh Minh rất khó để liên hệ hình ảnh Dụ Hành Chu năm ấy, người đã từng kiên nhẫn từng chút một đút hắn ăn hạt thông, với vị Nhiếp chính vương hiện tại, người vừa hời hợt nói ra câu "Toàn bộ xử tử, tộc nhân lưu đày."
Cuối cùng, Dụ Hành Chu vẫn không nhận được câu trả lời như mong muốn. Không nói thêm lời nào, y xoay người rời khỏi Ngự Thư Phòng, mang theo Thượng thư bộ Hình cùng Tham tướng rời đi.
Sau khi tiễn bọn họ, Dụ Hành Chu bước ra khỏi cung, ven đường dừng lại trước một chiếc xe ngựa khắc hoa văn Dụ gia.
Bên cạnh xe, một tướng lĩnh vận áo xám đứng thẳng, hiển nhiên đã chờ rất lâu.
Chính là Trương Thúc Ngăn, người từng đoạt lấy Thiên tử kiếm từ tay Lăng Đào trong ngày bức vua thoái vị.
Dụ Hành Chu liếc mắt nhìn hắn, khẽ nói:
"Lên xe rồi nói."
Bên trong xe ngựa rộng rãi, đủ chỗ cho hai nam nhân cao lớn mà không hề chật chội.
Trương Thúc Ngăn đặt hai tay lên đầu gối, có chút căng thẳng, muốn nói lại thôi.
Dụ Hành Chu ra lệnh cho xa phu đánh xe, đồng thời tùy ý mở một quyển tấu chương, từ trước đến nay, tất cả tấu chương từ các bộ đều phải qua tay y xem xét và phê duyệt trước khi trình lên vị hôn quân kia. Sau đó, hoàng đế lại sai người nguyên vẹn gửi trả về.
Y tùy tiện hỏi:
"Nhìn bộ dạng ngươi thế này, có chuyện muốn hỏi ta?"
Trương Thúc Ngăn hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói:
"Nhiếp chính đại nhân, trước đây ngài từng nói, chỉ cần chúng ta - võ tướng và văn thần cùng tiến cung gây áp lực, bệ hạ nhất định sẽ thả người. Nhưng ngài chưa từng nói… thật sự có thích khách muốn ám sát bệ hạ!"
Dụ Hành Chu khép tấu chương lại, cười như không cười:
"Trương giáo úy cho rằng ta muốn mưu hại bệ hạ sao?"
Trương Thúc Ngăn vội vàng xua tay:
"Đại nhân luôn bảo vệ Ung Châu quân, nếu không, biên quan đã sớm bị phá rồi."
“Mạt tướng chỉ là có chút nghi hoặc, làm sao mà những thích khách kia có thể trà trộn vào cung? Thống lĩnh Cấm quân Hoắc Lâm vì sao lại đến chậm? Hắn chẳng phải là người của ngài sao?”
“Hơn nữa... Nghe nói ngài còn bị ngục tốt trong lao hành thích?”
Trương Thúc Ngăn nhíu mày, vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn Dụ Hành Chu.
Dụ Hành Chu đưa tay day nhẹ huyệt thái dương, giọng điệu chậm rãi:
“Ngay cả ngươi cũng tin rằng Hoắc Lâm là người của ta sao? Bản quan một tay quản lý triều chính, lại còn cấu kết với các ngươi – một đám võ tướng – rồi còn muốn nắm cả Cấm quân?”
“Chẳng phải như vậy sẽ khiến thiên hạ ai ai cũng biết dã tâm của ta, rằng ta có ý mưu phản với Hoàng đế hay sao?”
Trương Thúc Ngăn thoáng sững lại: “Ách...”
Dụ Hành Chu cầm bút, thong thả chấm mực chu sa, rồi nhẹ nhàng phê vài chữ lên tấu chương. Gương mặt hắn ôn hòa, nụ cười thản nhiên, nhưng câu nói lại lạnh băng:
“Hắn là người của ai, bản quan không biết. Nhưng bản quan biết một điều – hắn nhất định phải chết.”
Trương Thúc Ngăn rùng mình, sống lưng bất giác lạnh toát.
“Còn về tên ngục tốt kia, đáng tiếc thật...” – Giọng Dụ Hành Chu thấp xuống, tựa như đang thở dài tiếc nuối – “Bản quan vốn không muốn hắn chết, càng không ngờ Hoàng đế lại đích thân đến chiếu ngục. Đành phải tìm cách thu xếp cho người nhà hắn.”
“Bởi vì ngục tốt đó... mới thực sự là người của ta.”
Trương Thúc Ngăn đờ đẫn, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hoàng không dám tin.
Hắn nhìn gương mặt tuấn mỹ ôn hòa của đối phương, nhưng cảm giác sau lưng như có từng luồng gió lạnh thổi qua, nổi da gà từ gáy lan xuống tận sống lưng.
Dù từng xông pha sa trường, kề cận sinh tử trên chiến trường, hắn cũng chưa từng cảm thấy đáng sợ như lúc này – khi ngồi trong cỗ xe ngựa tưởng chừng vô hại này.
Dụ Hành Chu lướt mắt nhìn hắn, thần thái ôn nhã như thể đang kiên nhẫn dạy bảo một tiểu bối chưa hiểu chuyện đời:
“Hoàng đế không đáng tin, bản quan đành phải chuẩn bị cả hai đường lui. Nếu các ngươi thành công tạo áp lực bằng vũ lực, khổ nhục kế này sẽ giúp ta thoát khỏi hiềm nghi.”
“Nhưng nếu các ngươi thất bại, hoặc Hoàng đế muốn ta chết, bản quan vẫn có thể giả chết để rời khỏi chiếu ngục.”
Trương Thúc Ngăn bỗng nhiên cảm thấy, chẳng trách từ trước đến nay quan văn luôn chèn ép võ tướng – những kẻ như Dụ Hành Chu, một lòng âm mưu tính toán, vòng vo hiểm độc như vậy, thật sự đáng sợ!
Dụ Hành Chu thấy hắn trầm mặc, liền khẽ thở dài: “Trương Giáo úy cảm thấy bản quan âm hiểm quỷ quyệt sao?”
“Chuyện của Lăng tướng quân, bản quan đã biết. Các ngươi và Lê Đại tướng quân đều là những kẻ quá trung thành, quá ngay thẳng. Nhưng hiện nay trong ngoài loạn lạc, mà Hoàng đế lại...”
Y thoáng dừng lại, không tiếp tục chủ đề này mà chỉ nhàn nhạt nói:
“Chỉ có sống sót, giữ được mạng thì mới có thể nắm giữ quyền lực trong tay. Chỉ có vậy mới đủ sức quét sạch đám gian thần trong triều, khôi phục lại giang sơn U Châu.”
Trương Thúc Ngăn mơ hồ cảm thấy lời này rất có lý, nhưng lại có gì đó sai sai.
Hắn không thể phản bác, đành gật đầu cho qua chuyện.
Khi xuống xe ngựa, trong lòng Trương Thúc Ngăn bỗng sinh ra một ý nghĩ - vị Nhiếp Chính Đại Nhân quyền khuynh triều dã này... thật sự không phải gian thần lớn nhất trong triều sao?
※※※
Ngự Thư Phòng.
Sau khi Dụ Hành Chu rời đi, Ngự Thư Phòng lập tức trở nên yên ắng.
Tiêu Thanh Minh lướt mắt nhìn Thu Lãng – kẻ chẳng màng thế sự, chỉ nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh. Không hiểu sao, trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi cô quạnh nhàn nhạt.
Một nam tử trẻ tuổi vận y phục trắng giản dị ôm một chồng mạch chứng bước ra từ sau rèm trướng, nét mặt rạng rỡ đầy phấn khởi.
“Chủ nhân! Ta đã kiểm tra lại mạch chứng của ngài trong suốt năm ngày qua, không hề có điều gì bất thường cả!”
Giọng nói của y tràn ngập sức sống và hứng khởi, đôi mắt cong lên như vầng trăng non, ánh hổ phách sáng rực.
Tiêu Thanh Minh cầm lên một tấm thẻ bài đã bạc màu, trên đó khắc dòng chữ:
【Vạn Dược Cốc – Kiệt xuất đệ tử Bạch Thuật. Hành y khắp bốn phương, đã xem qua là không quên.】
So với Thu Lãng luôn cao ngạo, lạnh lùng, Bạch Thuật lại đơn thuần đến mức ngốc nghếch.
Bạch Thuật đặt kết luận mạch chứng sang một góc án thư, thuần thục bắt mạch cho Tiêu Thanh Minh. Một lát sau, hắn mỉm cười nói: “Mạch tượng của ngài ổn định, long thể khang kiện.”
Tiêu Thanh Minh nhấp nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào đối phương: “Trở thành Thái y, cảm giác thế nào?”
Bạch Thuật ngẩn người, rồi theo bản năng gãi gãi đầu. Một lọn tóc trên đỉnh đầu theo đó dựng lên, rung rung như cọng cỏ nhỏ.
Y nghĩ hồi lâu, rồi hai má hơi đỏ lên, lúng túng nói:
“Thái Y Viện rất lớn! Người rất nhiều! Sách thuốc rất nhiều! Dược liệu quý báu càng nhiều hơn! Ta sống hơn hai mươi năm, nhưng đã chết mất mười lăm năm, có thể vào Thái Y Viện một lần cũng không uổng công cuộc đời này...”
Lời này nghe thật kỳ quặc,Tiêu Thanh Minh chống cằm, thoáng nheo mắt, như có điều suy nghĩ:
“Trước khi được ta triệu hồi, các ngươi có ý thức không?”
Bạch Thuật so với Thu Lãng thực sự đơn thuần hơn nhiều.
Hắn giống như hạt đậu nhỏ, ngoan ngoãn gật gù, rồi há miệng nói
“Ý thức mơ hồ bị mắc kẹt trong một không gian tối tăm, nơi sương mù dày đặc che lấp tất cả. Nó không thể rời đi, chỉ có thể chật vật tồn tại. Nhưng dường như, chỉ những người mang chấp niệm sâu nặng trước khi chết mới có thể lưu lại một tia ý thức, còn lại phần lớn đều tan biến vào hư vô.”
“Kiếp trước, quê hương ta bị ôn dịch hoành hành, vô số người chết. Ta còn chưa kịp tìm ra phương pháp chữa trị thì chính mình đã chết vì bệnh trước…” Bạch Thuật có chút áy náy, trên mặt hiện lên vẻ biết ơn: “May mắn được chủ nhân triệu hồi, ta mới có thể sống lại.”
“Hơn nữa, còn trở thành Thái y, cứ như một giấc mộng vậy.” Hai mắt hắn ánh lên tia sáng, rồi thành kính quỳ xuống hành đại lễ: “Chủ nhân có ân tái tạo với Bạch Thuật, chỉ cần có phân phó, ta nhất định dốc hết sức lực.”
Hắn một câu lại một câu gọi “chủ nhân”, khiến Thu Lãng không khỏi nhíu mày: “Ngươi vốn là đệ tử Vạn Dược Cốc, hà tất phải tự cam chịu làm nô bộc? Hắn cũng chỉ có thể hạ lệnh ba lần thôi.”
Tiêu Thanh Minh khẽ nâng kim bài trong tay, cười như không cười: “Anh linh như các ngươi, hệ thống chỉ cho ta ba lần mệnh lệnh cưỡng chế. Nhưng nếu ta lựa chọn phá hủy thẻ bài, các ngươi cũng sẽ lập tức hồn phi phách tán.”
“Cơ hội trọng sinh quý giá như vậy, chẳng lẽ không đáng trân trọng sao?”
Hôm qua, Tiêu Thanh Minh đã dùng một lần mệnh lệnh để ứng phó với thích khách.
May mà Bạch Thuật ngoan ngoãn nghe lời, không cần phải cưỡng chế.
Thu Lãng liếc hắn một cái, lạnh lùng đáp: “Ta không sợ chết. Thà rằng tan thành tro bụi, cũng không chịu khuất phục trước bất kỳ kẻ nào.”
Bạch Thuật nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: “Ngươi không biết ơn chủ nhân vì đã giúp ngươi tái sinh thì thôi, sao còn tỏ thái độ như vậy?”
Thu Lãng cười nhạt: “Triều đình mục nát, bách tính lầm than, trung thần lương tướng bị hạ ngục, hoàng đế vì sinh nhật mà bắt người dùng đá hoa cương mài đến kiệt sức. Một kẻ như thế, còn có thể mong đợi điều gì?”
“Ba mươi năm trước, dưới thời hoàng đế tiền triều, quốc gia này đã sớm không thể cứu vãn. Dù trong tay hắn có nắm giữ chút năng lực quái dị đi nữa, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Sớm muộn gì cũng diệt vong.”
“Theo một hôn quân mất nước nhận chủ, danh lợi hưởng được mấy ngày? Đến khi không còn giá trị lợi dụng, kết cục cũng chỉ hồn phi phách tán. Ngươi muốn trọng sinh sống lại? Chỉ là công dã tràng.”
Tiêu Thanh Minh không tỏ ý kiến.
Xem ra, anh linh trong thẻ bài cũng không hiểu rõ về hệ thống trò chơi, càng không biết bí mật mình đã xuyên qua hai lần.
Họ chỉ cho rằng hắn nắm giữ vu thuật nào đó, có thể mạnh mẽ triệu hồi linh hồn người chết từ âm phủ.
Nhưng có một điều khiến hắn tò mò, Thu Lãng dường như có địch ý rất lớn với mình, nhất là sau khi nghe về những hành vi hôn quân của bản thân trước đây.
Rõ ràng người này sống vào ba mươi năm trước, khi ấy hắn còn chưa ra đời, sao có thể đắc tội được?
Bạch Thuật khẽ lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc hơn: “Ta không cầu công danh lợi lộc, ta chỉ có một tâm nguyện, tìm ra phương pháp chữa trị ôn dịch, cứu giúp tất cả những ai mắc bệnh.”
“Nếu chỉ có thể sống lại một ngày, đọc thêm một quyển y thư, cứu thêm một người bệnh, vậy cũng đã là quá tốt rồi.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Thu Lãng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Tiêu Thanh Minh mỉm cười, chậm rãi nói: “Trẫm không cần nô bộc, ngươi cũng không cần gọi trẫm là chủ nhân. Miệng vàng lời ngọc của trẫm, nhất định sẽ giúp ngươi đạt được tâm nguyện.”
Nghe vậy, Thu Lãng mới liếc hắn một cái, rồi xoay người sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, trong tay Tiêu Thanh Minh vẫn còn ba thẻ bài chưa sử dụng—một thẻ R cấp anh linh thấp, một thẻ SR công thức phối phương và một thẻ R đạo cụ. Hiện tại chưa phải lúc cần dùng đến, hắn liền thu lại.
Nhưng hôm nay, Dụ Hành Chu đã đến, nhắc nhở hắn về một việc,đã đến lúc phải thanh lọc lại cung nhân và thị vệ trong cung.
※※※
Sáng sớm hôm sau, Nội thị chính đích thân hầu hạ Tiêu Thanh Minh thay triều phục, chuẩn bị lâm triều.
Tân nhiệm Đề đốc Nội xưởng Thư Thịnh, vội vã chạy vào điện, dâng lên một phong mật hàm tám trăm dặm cấp báo.
“Bệ hạ, Thái tử Yến Nhiên sau khi biết chúng ta từ chối quốc thư đầu hàng, đã vô cùng tức giận. Hắn đích thân dẫn một vạn quân tiên phong, ngày đêm bôn tập, hiện giờ đã vượt lên trước đại quân một bước, chỉ còn cách kinh thành chưa đầy trăm dặm!”
Tiêu Thanh Minh lập tức kiểm tra hệ thống, chỉ thấy trạng thái xấu 【 Chiến Tranh Bóng Ma 】 đỏ như máu đang điên cuồng nhấp nháy.
Hạnh phúc độ và trật tự độ của Kinh Châu bắt đầu giảm mạnh, ngày hôm qua vẫn còn hơn 80%, giờ chỉ còn lại chưa đến 60%.
Trong trò chơi di động, một khi bất kỳ chỉ số nào rớt xuống dưới 50%, hệ thống sẽ trực tiếp phán định quốc gia mất nước.
Tiêu Thanh Minh không biết liệu sau khi xuyên qua, hệ thống có còn trừng phạt hắn hay không, nhưng kết cục của hắn chắc chắn sẽ không tốt hơn những người chơi trước đó.
Hắn nhíu mày, lẩm bẩm: “Thật sự không để ta có lấy một chút thời gian thở dốc…”
Cung nhân xung quanh sợ đến nỗi run rẩy, một nội thị thậm chí suýt làm rơi mũ miện của hắn.
Tiêu Thanh Minh nhanh tay bắt lấy, rồi phất tay bảo lui, tự mình chỉnh sửa lại ngọc trâm cố định.
Không khí trong cung tràn ngập lo âu và sợ hãi.
Duy chỉ có Thu Lãng vẫn bình thản ôm kiếm, lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi ra lệnh, ta có thể đưa ngươi rời khỏi nơi này. Hiện tại đi vẫn còn kịp, sẽ không ai có thể làm tổn thương ngươi.”
Một khi ba lần mệnh lệnh sử dụng hết, Tiêu Thanh Minh sẽ không còn cách nào cưỡng chế Thu Lãng ở lại.
Nhìn gương đồng phản chiếu bóng hình mình trong triều phục, hắn khẽ cười, xoay người phất tay áo: “Thượng triều.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch: Không gọi chủ nhân thì gọi gì?
Tiêu: Tùy ngươi.
Bạch: Cha! (Vui vẻ)
Tiêu: ………
Thu: ?
Hoài: ?
Dụ: ?