CHƯƠNG: DẬP TẮT BẠO LOẠN
Khoảnh khắc cửa Thanh Cung rộng mở, dường như có một bàn tay vô hình khiến thời gian ngừng lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức dừng lại trên bóng dáng vị Hoàng đế trẻ tuổi trên thềm điện, hoàn toàn quên mất động tác trên tay mình.
Hoàng tộc Tiêu thị, ngoài việc nổi danh khắp thiên hạ về kỳ tích của vị Hoàng đế khai quốc đã từng dẫn mười kỵ tinh nhuệ sát phạt tứ phương, mất mười năm để hoàn thành đại nghiệp nhất thống, thì phải kể đến dung mạo xuất chúng của con cháu hoàng tộc, bất kể nam nữ, không ai là không sở hữu dung mạo xuất chúng, phong thái bất phàm.
Đến đời Tiêu Thanh Minh, huyết mạch hoàng tộc lại càng hiển lộ rực rỡ.
Mẫu thân của hắn, Lê hoàng hậu, là trưởng nữ của Ung Châu Vương, được người người ca tụng là “Khuynh Quốc Mẫu Đơn”. Năm xưa nhập cung làm hậu, vẻ đẹp của nàng thậm chí còn lấn át Trần phi, người từng mệnh danh "Giang Nam đệ nhất mỹ nhân". Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, Lê hoàng hậu chỉ tại vị mười năm đã hương tiêu ngọc vẫn.
Sau khi nàng qua đời, Trần phi, xuất thân từ danh môn thế gia Trần thị ở Hoài Châu, được Tiên đế sắc phong Hoàng hậu, cũng chính là Trần Thái hậu bây giờ.
Tiêu Thanh Minh có vóc dáng cao ráo, gương mặt càng thêm rõ nét dưới ánh mặt trời, chân mày kiếm thâm thúy, sống mũi cao thẳng, anh tuấn đến cực hạn. Ánh nắng vàng nhạt lại càng tôn lên phong thái đế vương uy nghiêm, long chương phượng tư của hắn, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Đôi đồng tử sâu thăm thẳm lạnh lùng quét qua từng người phía dưới. Chỉ một tia nhìn lạnh lẽo ấy đã như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đám người đang hô hào "thanh quân sườn", dập tắt toàn bộ tiếng huyên náo. Bầu không khí trước cửa cung bỗng chốc yên tĩnh quỷ dị.
Chỉ có nhóm thị vệ và thái giám canh giữ bên ngoài Thanh Cung là nhanh chóng hoàn hồn khôi phục phản ứng, bọn họ hoảng hốt quỳ rạp xuống, đồng thanh hô lớn:
“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Tiêu Thanh Minh thản nhiên bước xuống bậc thang, đi ngang qua đám nội thị đang quỳ rạp dưới chân, cuối cùng đứng lại ở bậc thang phía cuối.
Hắn hờ hững ném vật đang cầm trên tay xuống đất. Một cái đầu người nhuốm đầy máu lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại trên thềm đá, để lộ gương mặt dữ tợn và kinh sợ đến tột cùng của Đồng Thuận trước khi chết.
“Là Đồng Thuận! Tên cẩu thái giám này!”
“Đồng Thuận như thế nào đã chết?!”
Nhóm võ quan vừa phẫn nộ xông lên trước đó, bị một màn xuất hiện đột ngột của Hoàng đế, lại còn cầm một cái đầu đẫm máu trong tay làm cho kinh sợ, vội vàng lùi về sau.
Ngay cả Lăng Đào – vị tướng quân có khuôn mặt đen sạm, người lúc nãy còn giận dữ nhất, khi chạm phải ánh nhìn lạnh lẽo của Tiêu Thanh Minh cũng bất giác cảm thấy nghẹt thở, chấn động trong lòng.
Bấy giờ, văn thần võ tướng xung quanh mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lập tức quỳ xuống hành lễ:
"Tham kiến Hoàng thượng!"
Lăng Đào trong lòng vô cùng mâu thuẫn, vừa kính sợ thiên tử, lại vừa căm hận hôn quân, vẫn đang giãy giụa đấu tranh tư tưởng thì bị vị tướng lĩnh áo xám bên cạnh nhanh chóng giữ chặt lại. Bất đắc dĩ, hắn cắn răng, không cam lòng mà quỳ xuống.
Tiêu Thanh Minh nhìn xuống đám đông, lạnh nhạt cất giọng:
“Đề đốc Nội Xưởng Đồng Thuận khi quân phạm thượng, mưu đồ gây rối, đã bị trẫm tự tay chém chết, lấy đó làm gương răn đe.” Hắn nghiêng nhẹ mũi kiếm, giọng nói tuy bình thản nhưng lại ẩn giấu sát khí bén nhọn.
Tên thái giám vừa nãy còn đối võ tướng hống hách lên mặt, vừa nghe đến lời này lập tức hoảng sợ, mặt xám như tro tàn, sợ hãi đến mức không còn sức lực để quỳ, trực tiếp ngã rạp xuống đất.
Bọn thị vệ và thái giám còn lại ngơ ngác nhìn nhau, mặt đầy kinh hãi.
Hoàng đế ngày thường chẳng phải rất sủng tín Đồng Thuận, đối với lão nói gì nghe nấy sao? Thế nhưng nói giết liền giết? Hay là hôm nay trúng phải thứ tà gì rồi?
Hữu thừa tướng Mai Như Hải vội vàng bước lên hành lễ: “Bệ hạ anh minh! Tên gian nịnh Đồng Thuận trong ngoài gây chia rẽ, che mắt Bệ hạ, âm mưu thao túng triều chính, suýt chút nữa gây nên đại họa! May nhờ bệ hạ sát phạt quyết đoán, giết gian thần trừ hậu họa.”
"Sát phạt quyết đoán"? "Anh minh"?
Vài vị Thượng thư đứng bên cạnh vừa nghe Hữu Thừa tướng mặt không đỏ tim không loạn mà hót lời nịnh nọt, suýt trợn trắng mắt.
Rõ ràng mới sáng nay thôi Hoàng thượng còn triệu vũ cơ và nhạc sư, cùng vị Thám Hoa anh tú kia say sưa vui đùa trong tẩm cung.
Kẻ sắm vai hôn quân này ngoại trừ ham mê xa hoa hưởng lạc, thì thứ yêu nhất chính là mỹ sắc, ngay cả việc đề bạt quan viên trong triều cũng là dựa vào nhan sắc.
Hệ thống trò chơi thậm chí còn cung cấp đạo cụ dịch dung chuyên dụng, giúp người chơi tùy ý thay đổi diện mạo các nhân vật.
Lục bộ trọng thần trong triều, ngoại trừ Hộ bộ Thượng thư Tiền Vân Sinh – một lão quan trắng mập với hai hàng râu mép, giữ vững vị trí nhờ có hậu thuẫn vững mạnh, thì phần lớn quan viên đều là những nam tử đường đường tuấn tú.
Lại Bộ Thượng Thư Lệ Thu Vũ xuất thân thế gia, khi còn trẻ từng cùng Lễ Bộ thượng thư Thôi Lễ là hai trong "Kinh thành tứ quân tử", người trước cao gầy anh tuấn, người sau âm nhu thanh lệ. Binh bộ thượng thư Quan Băng, năm nay gần bốn mươi tuổi, bởi vì tính tình lạnh lùng xa cách, đến nay vẫn chưa thành thân, nhưng lại là đối tượng theo đuổi của không ít nữ nhân trung niên.
Còn như Hữu thừa tướng Mai Như Hải, hắn vốn xuất thân nghèo khó, sau ở rể vào gia đình thế gia ở Hoài Châu Mai thị, từ đó đổi họ rồi dựa vào miệng lưỡi khéo léo đưa đẩy, từng bước từng bước lấy được sủng tín của hôn quân mà leo đến chức Thừa tướng như hôm nay.
Không đợi Thừa tướng lần nữa mở miệng , Tiêu Thanh Minh trầm giọng quát:
"Các ngươi tụ tập ở đây, rốt cuộc có ý gì? Là muốn tạo phản sao?"
Lại Bộ Thượng Thư Lệ Thu Vũ dẫn đầu bước lên, chắp tay nói:
“Khởi bẩm Bệ hạ, hôm nay thần liều chết tiến cung, chỉ vì muốn can gián Bệ hạ chớ tin lời gian thần gièm pha! Lê Xương Đại Tướng Quân chính là thân cữu của Bệ hạ, trung thành tận tâm. Nhiếp chính vương Dụ Hành Chu lại là đế sư do tiên đế thân phong. Nếu Bệ hạ nhất ý cô hành, khăng khăng xử tử hai người họ, ắt bị thiên hạ phỉ nhổ, hậu thế chê cười!”
Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Lễ, tay cầm quạt xếp chỉ vào Lệ Thu Vũ, giọng nói cũng như diện mạo, mềm mại nhu hòa, nhưng lời lẽ lại là tiếu lí tang đao, thập phần sắc bén, giờ phút này ngoài cười nhưng trong không cười, tràn đầy âm dương quái khí:
"Xin hỏi Lệ Thượng Thư, Lê Xương thân là thân cữu của Bệ hạ, vậy Ung Châu quân của hắn vì sao đến giờ vẫn không vào kinh tiếp viện?"
"Nhiếp chính vương Dụ Hành Chu thân là đế sư, vốn phải vì Bệ hạ giảng kinh luận đạo, vậy mà hôm nay lại sai sử các ngươi dẫn theo một đám võ phu, xông thẳng vào cấm cung? Như vậy thân cữu, như vậy đế sư… cũng thật đáng khen a …"
Lần này, Trần Thái hậu đề xuất “Nam thú”, Hữu thừa tướng Mai Như Hải, Hộ bộ thượng thư Tiền Vân Sinh, Lễ bộ thượng thư Thôi Lễ – vốn đều xuất thân từ phương nam là những người quyết đoán ủng hộ. Lại bộ thượng thư Lệ Thu Vũ xuất thân kinh thành, Binh bộ thượng thư Quan Băng đến từ Ung Châu – cả hai lại cực lực phản đối.
Còn Công Bộ và Hình Bộ Thượng thư, vì xuất thân thấp kém, quan trọng hơn là diện mạo không đủ đoan chính, từ trước đến nay, hôn quân thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt đến bọn họ, thì nói gì đến chuyện có quyền lên tiếng tỏ thái độ hay không, nay thấy phe chủ hòa chiếm ưu thế, cũng lặng lẽ ngả về phía đó.
Võ tướng Lăng Đào tức giận quát lớn: “Ung Châu quân là quân trấn giữ biên cương! Vừa phải phòng bị Khương Nô phía tây sa mạc, vừa phải canh chừng Yến Nhiên ở thảo nguyên phương bắc. Nếu như trước kia, khi còn quân U Châu, chúng ta liền có thể tương trợ mà đối phó quân Yến Nhiên, đâu như hiện tại đơn phương độc mã, lấy trứng chọi với đá?!”
“Huống hồ, triều đình đã nợ quân lương hơn nửa năm nay, lần trước chỉ miễn cưỡng phát được một tháng. Binh sĩ cũng là người, bụng đói thì lấy gì đánh giặc?!”
Hộ Bộ Thượng thư Tiền Vân Sinh tay đỡ lấy cái bụng to phệ của mình, đôi mắt ti hí nheo lại đầy khinh miệt: “Ngươi còn mặt mũi nhắc đến quân U Châu? Hừ! Quân Ung, U hai châu mỗi năm tiêu tốn bao nhiêu bạc của quốc khố, toàn là con số thiên văn, nhưng kết quả đâu? Còn không phải là bỏ lại U Châu, giờ các ngươi lại hướng triều đình đòi bạc, bàn tính này gõ đến là vang đấy!”
“Hiện nay quốc sự gian nan, các ngươi—Ung Châu quân—không những không thông cảm cho triều đình, lại vì cảm thấy quân lương quá ít mà khoanh tay đứng nhìn kinh thành lâm nguy. Nói trắng ra, đây chẳng phải là lấy chuyện này để uy hiếp triều đình, uy hiếp Thánh Thượng hay sao? Quả là một đám bụng dạ khó lường!”
“Ngươi!” Lăng Đào vốn vụng lời, càng tức giận lại càng không biết lựa lời, quát thẳng: “Quốc khố cạn kiệt, chẳng phải do ai đó xa hoa hưởng lạc hay sao?! Lê Đại Tướng Quân vì tỏ lòng trung thành, chỉ dẫn theo 50 thân vệ tiến kinh, vậy mà lại bị chính cháu ngoại ruột thịt của mình bắt giam!”
“Đám hôn quân, gian thần các ngươi, sớm muộn cũng gặp báo ứng!” Lời vừa thốt ra, đừng nói đám văn thần phe chủ hòa, ngay cả Lại Bộ, Binh Bộ Thượng thư, còn có đám người bên vị tướng lĩnh áo xám, đều biến sắc.
“Lăng Đào, ngươi điên rồi?”
Lệ Thu Vũ và Quan Băng nghiến răng, trong lòng thầm mắng hắn hành động lỗ mãng, phá hỏng đại cục. Này giáp mặt đắc tội Hoàng Thượng, càng khiến Hoàng Thượng tức giận mà nghiêng về phe chủ hòa, lúc đó mọi lời can gián đều trở thành vô ích.
Thôi Lễ cười lạnh, giọng điệu âm trầm: “Chỉ là một tên Vân Huy Tướng quân tam phẩm, lại dám tự tiện xông vào cấm cung, mưu đồ làm loạn, trước mặt mọi người nhục mạ Thánh Thượng. Ngươi tội này đáng tru di tam tộc.”
Chúng văn thần nhìn nhau, không ai dám mở miệng cầu tình thay cho Lăng Đào. Bọn họ vốn dĩ đã bài xích đám võ tướng thô kệch này, không đọc sách thánh hiền, suốt ngày chỉ biết vung đao múa kiếm.
Nếu không phải do hôn quân trong lúc giận dữ đem cả Nhiếp chính vương Dụ Hành Chu giam vào ngục chờ xử trảm, thì chưa chắc đã đồng thời chọc giận cả hai phe văn võ như hiện giờ.
Tiêu Thanh Minh nhớ rõ nhật ký lịch sử trò chơi có ghi: hôn quân không cách nào chống lại đòn phản công của đông đảo văn thần, bị ép đến đường cùng đành phải phóng thích Nhiếp chính vương Dụ Hành Chu, nhưng Đại Tướng quân Lê Xương thì bị hắn hạ lệnh xử trảm, đem thủ cấp dâng cho Thái Tử Yến Nhiên. Sau đó, hắn cũng cho xử tử những võ tướng liên quan đến việc bức vua thoái vị lần này.
Sau sự kiện bức vua thoái vị, đám văn thần phe chủ hòa hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Hoàng đế mất hết thực quyền, trở thành con rối bị thao túng. Nhưng lần nữa khi đại quân Yến Nhiên thực sự tiến đánh, theo thói quen đã ăn sâu vào máu thịt, đám chủ hòa kia chỉ biết co đầu rụt cổ mà lùi bước, sau năm năm níu chút hơi tàn, rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi kết cục diệt vong.
Tiêu Thanh Minh lặng lẽ quan sát thần sắc của đám các triều thần xung quanh, một tên Thừa tướng chỉ biết a dua nịnh nọt, một đám văn thần thế gia mải mê tranh quyền đấu đá, một lũ thái giám chỉ biết cáo mượn oai hùm, tranh quyền đoạt lợi, còn có những võ tướng đầy oán hận với Hoàng đế và triều đình.
Một đất nước như thế này… nếu không vong, thì ai vong đây?
“Bệ hạ!” Vị tướng lĩnh áo xám quỳ một gối tiến lên, trầm giọng thưa:
“Lăng Đào tướng quân chỉ vì xúc động nhất thời mà lỡ lời, tuyệt không có ý bất kính với Bệ hạ! Xin Bệ hạ niệm tình hắn đã chinh chiến nửa đời, dù không có công lao thì cũng có khổ lao, mà giơ cao đánh khẽ!
Huống hồ, vừa rồi hắn cũng đã chịu roi trượng trừng phạt, sớm đã nhận đủ giáo huấn…”
Lăng Đào lòng đầy căm phẫn, không màng đến vết thương trên đùi vẫn đang rỉ máu, ánh mắt đỏ ngầu, một bộ liều mạng bộ dáng:“Trương Thúc Ngăn! Ngài quỳ cái gì mà quỳ?! Ngài quên rồi sao? Năm xưa, ngài từng ở biên giới U Châu và Kinh Châu mà tử thủ Đồng Quan suốt bảy ngày bảy đêm, liều chết ngăn chặn đại quân Yến Nhiên, không để chúng tiến thẳng vào kinh thành!”
“Nhưng ngài nhận lại được gì?! Một thân thương tích, một đạo giáng chức! Từ đường đường Phi Vân Tướng Quân, lại bị giáng xuống Giáo Úy nhất đẳng!”
Hắn càng nói càng tức giận, ngay cả mấy võ tướng thân vệ theo sau cũng bất bình phẫn nộ theo.
“Chết thì chết, ta không sợ! Nhưng hôm nay dù thế nào đi nữa ta cũng phải cứu Lê Đại tướng quân ra!”
Mắt thấy cục diện lại bắt đầu vượt tầm kiểm soát, Lệ Thu Vũ và Quan Băng gần như tuyệt vọng, không dám nhìn sắc mặt Hoàng đế. Chẳng lẽ, hôm nay chỉ còn con đường duy nhất là dùng vũ lực phản kháng sao?
Tiểu thái giám Thư Thịnh thấy tình thế chuyển xấu, lập tức chỉ huy một nhóm thị vệ bảo vệ trước mặt Hoàng thượng, chuẩn bị bắt giữ Lăng Đào – kẻ dám phạm thượng làm loạn.
Không khí giữa hai bên lập tức trở nên căng thẳng, như cung đã giương, chỉ chờ phát tên.
Ngay lúc này, Tiêu Thanh Minh, người vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, rốt cuộc cũng động thủ. Hắn vươn tay đẩy ra đám thị vệ đang căng thẳng trước mặt, tay cầm Thiên tử kiếm, một mình bước đến trước mặt Lăng Đào và Trương Thúc Ngăn cùng các vị võ tướng đang mất kiểm soát.
Đám nội thị và văn thần lập tức hít vào một hơi lạnh.
Hoàng thượng đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ lại định chém đầu hai vị võ tướng dám khi quân phạm thượng như giết chết Đồng Thuận lúc trước?
Thư Thịnh gắt gao theo sát bên người Hoàng đế, tim như treo ngược:
“Bệ hạ, nguy hiểm…”
Kia là những chiến tướng quanh năm dày dạn sa trường, nào phải vô dụng như đám thái giám Đồng Thuận trói gà không chặt.
Không chỉ hắn, mà Lăng Đào cùng Trương Thúc Ngăn cũng căng thẳng đến cực điểm. Cả hai gắt gao siết chặt nắm tay, Trương Thúc Ngăn nhắm mắt chấp nhận số phận.
Lăng Đào không ngừng hít sâu, trong đầu không ngừng xoay quanh giữa hai lựa chọn – hoặc là lao tới bắt lấy Hoàng đế, hoặc là chờ chết. Cuối cùng, hắn chỉ cười thảm một tiếng, từ bỏ giãy giụa.
Thiên tử kiếm toàn thân sáng bạc, từ tinh cương mà rèn nên, mỏng như cánh ve, trên thân kiếm khắc hoa văn gợn sóng uyển chuyển, chuôi kiếm chạm trổ song long phi thiên, là báu vật tuyệt thế trải qua ngàn rèn vạn đúc mà tôi luyện thành.
Thanh hàn kiếm bức người vô cùng quý giá này được Tiêu Thanh Minh cầm ngang trong tay, chậm rãi đưa đến trước hai vị võ tướng.
Lăng Đào và Trương Thúc Ngăn vốn đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, giây phút này, lại thấy cực kỳ nhục nhã.
Là sao đây? Bảo bọn họ... tự sát ư?
Tiêu Thanh Minh ánh mắt thâm trầm như vực sâu không đáy, nhàn nhạt nói:
“Cầm lấy tín vật của trẫm, đến ngục giam phóng thích Lê Xương và Dụ Hành Chu.”“!!!”
Không chỉ hai vị võ tướng, mà toàn trường triều thần đều chết lặng, cằm suýt rơi xuống đất.
Lăng Đào và Trương Thúc Ngăn nghi hoặc nhìn nhau. Các văn thần võ tướng phía sau cũng đầy mặt là vẻ khó tin. Lại bộ và Binh bộ thượng thư không vội vui mừng mà một bụng hoài nghi –
Hoàng đế đây là có ý gì?
Dù sao, hôn quân này cũng nổi tiếng tính khí thất thường, trở mặt nhanh hơn lật sách.
Trước đó không lâu, khi Lê Xương vừa bị triệu về kinh, Hoàng thượng còn niềm nở hỏi han, ai ngờ chỉ một lời không hợp đã lập tức trở mặt, nửa đêm sai người bắt nhốt vào ngục giam.
Huống chi hôm nay, mắt thấy quần thần bức vua thoái vị, uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế cùng tính mạng, nói không chừng ngoài mặt đáp ứng thả người, tạm thời xoa dịu các võ tướng, sau lưng lại trở mặt mà khởi binh vấn tội?
Trước để hai người này cầm kiếm xông vào ngục giam thả người, sau lại vu cho tội lấy trộm Thiên tử kiếm, hạ lệnh xử tử, nghĩ thôi cũng thấy này đây hoàn toàn là việc mà hôn quân này có thể làm được.
Không thấy tấm gương Đồng Thuận trước mắt sao, sáng nay thôi còn được Hoàng đế sủng tín, chiều đã đầu lìa khỏi cổ?
Hoàng đế tính khí thất thường thế này, sớm đã mất đi tín nhiệm của quần thần trong triều. Huống chi đám võ tướng này ngang nhiên giữa chốn đông người mà nhục mạ hắn, sao có thể dễ dàng tha thứ?
Lăng Đào cùng Trương Thúc Ngăn do dự, không dám tiếp nhận kiếm.
Tiêu Thanh Minh thừa biết lòng quân thần sớm đã rạn nứt, nhưng hắn cũng chẳng có nhẫn nại cùng lý do thích hợp để giải thích trong hoàn cảnh này. Hắn nhíu mày: “Nếu các ngươi không muốn thả Lê Xương và Dụ Hành Chu, vậy cứ để họ tiếp tục nằm trong ngục đi.”
Hai vị võ tướng không còn thời gian suy xét Hoàng đế rốt cuộc có âm mưu gì, lập tức quỳ xuống nhận kiếm:
“Tạ Bê hạ khai ân!”
Mặc kệ Hoàng Thượng là thật lòng hay vì tình thế bất buộc, chỉ cần đạt được mục đích cứu người của phe chủ chiến, Lệ Thu Vũ và Quan Băng cũng không tiện mà phản đối Hoàng thượng "nam thú" nữa, lỡ lại chọc giận đối phương thì cái mất nhiều hơn được.
Từ xưa đến nay, bản chất chính trị vốn là duy trì sự cân bằng và thỏa hiệp lẫn nhau.
Hiểu rõ điều này, Thừa tướng Mai Như Hải lập tức bước ra nịnh nọt:
“Bệ hạ khoan dung độ lượng, nguyện ý lắng nghe lời can gián, quả thực là một bậc minh quân, là tấm gương sáng cho chúng thần.”
“Chỉ là, hiện tại quân Yến Nhiên thế mạnh người đông, cấm quân không đủ để chống cự, việc triệu tập đại quân trong thời gian ngắn lại càng thêm khó. Thần xin Bệ hạ và Thái hậu mau chóng rời cung, xuôi nam lánh nạn.”
“Kinh thành chi bằng giao lại cho Đại tướng quân Lê Xương trấn giữ. Với tài năng của tướng quân, lại thêm đại ân đặc xá của Bệ hạ, thầm nghĩ hắn nhất định tận trung mà chống lại quân địch.”
Lời của Thừa tướng vừa có tình, vừa có lý, khiến Thôi Lễ và Tiền Vân Sinh trong lòng tán thưởng không thôi, thậm chí còn muốn vỗ tay khen ngợi. Lệ Thu Vũ cùng các văn thần do Quan Băng dẫn đầu cũng phải gật gù đồng ý, cảm thấy đây là điều tất nhiên.
Võ tướng sinh ra là để bảo vệ giang sơn xã tắc, đây vốn là chức trách của họ. Nay Hoàng thượng đã khoan hồng khai ân, các võ tướng tất lại càng phải xả thân vì vua, đặng mới phù hợp với đạo lý quân thần cương thường cùng tiêu chuẩn đạo đức của nho gia. Chỉ có Lăng Đào và những võ tướng liên quan là giận mà không dám nói.
Hoàng đế cùng Thái hậu bỏ chạy xuống phương Nam, để lại kinh thành bị bao vây tứ phía. Giờ thả Đại tướng quân ra, chẳng phải là muốn tìm người chịu chết thay sao?
Khó trách Hoàng đế đột nhiên “lương tâm trỗi dậy” mà thả người, nguyên lai đánh cái này chủ ý. Nhưng bọn họ một câu cũng không dám oán hận, nếu trước sau gì đều phải chết, thì chết trên chiến trận cùng quân Yến Nhiên vẫn tốt hơn là chết oan uổng trong ngục giam .
Trương Thúc Ngăn âm thầm thở dài, chuẩn bị lãnh chỉ tạ ơn. Không ngờ, Tiêu Thanh Minh đột nhiên lên tiếng:
“Là ai nói với các ngươi, trẫm muốn rời cung nam thú?”