CHƯƠNG: THẺ SSR THẦN BÍ

Mọi người lại một lần nữa sửng sốt. Chuyện này chẳng khác gì mặt trời mọc từ hướng Tây! Từ khi Hoàng đế dẫn theo Đồng Thuận rời khỏi Thanh Cung, các đại thần đã ba lần chấn kinh chỉ trong một ngày. Tâm tư bậc đế vương lúc này, bọn họ hoàn toàn không thể nắm bắt.

"Thư Thịnh, từ hôm nay trở đi, ngươi tiếp nhận chức Đề đốc Nội Xưởng."

Tiêu Thanh Minh khẽ nâng tay, tiểu thái giám đứng bên cạnh hắn lập tức cúi mình hành lễ, cung kính tuân mệnh.

"Truyền khẩu dụ của trẫm, tất cả trong cung vẫn như cũ, không được phép rời cung tự tiện, kẻ nào dám lén vận chuyển tài vật trong cung ra ngoài, lập tức xử lý theo cung quy. Còn lại, tất cả phải bảo vệ nghiêm ngặt tẩm cung của Thái hậu, phòng ngừa kẻ gian nhân cơ hội gây loạn."

"Thêm nữa, từ ngày mai khôi phục lâm triều."

Nghe thấy hai chữ "khôi phục lâm triều", đám đại thần vừa mừng vừa sợ. Đã hơn nửa tháng nay Hoàng đế không hề thượng triều, nay lại đột nhiên thay đổi, thực khiến người ta khó đoán.

Vài vị thượng thư vẫn ôm đầy nghi hoặc, nhất là hai người thuộc phái chủ hòa – Thôi Lễ và Tiền Vân Sinh. Hoàng đế lại đột nhiên đổi tính?

Nếu hắn không đồng ý việc dời đô về hành cung phía Nam, thì kế hoạch của bọn họ hoàn toàn thất bại. Huống hồ, nếu đại quân Yến Nhiên đánh tới, những kẻ còn lại trong hoàng thành chỉ có con đường chết.

Ngoại trừ những kẻ cố chấp hiếu chiến, ai lại muốn mang theo cả gia đình chôn vùi ở nơi này?

Quyết định của Tiêu Thanh Minh lập tức làm dậy lên làn sóng bất mãn từ phía tông thất huân quý, những kẻ vốn im lặng xem kịch cũng bắt đầu nhốn nháo.

Trong đám người ấy, có một kẻ liên tục ngóng nhìn về hướng ngoài cung, tựa như đang đợi ai đó.

Người này chính là Cẩn Thân Vương Tiêu Cẩn, đứng đầu hàng ngũ tông thất, đồng thời cũng là huynh đệ còn sót lại của tiên đế. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, y trông chẳng khác nào thanh niên. Cái tên "Cẩn" được ban cho y từ khi còn nhỏ bởi dung mạo quá mức mỹ lệ.

Tướng mạo đồng dạng di truyền huyết thống ưu tú của hoàng tộc Tiêu thị—làn da trắng nõn, gương mặt diễm lệ đến mức ngay cả công chúa so ra cũng phải thua kém. Đuôi mắt hơi xếch lên, ẩn chứa phong tình khó phân được chính tà.

Y thong thả chỉnh lại vạt áo, ung dung cất giọng:

"Bệ hạ, không biết quyết định hôm nay của người đã bàn bạc với Thái hậu chưa?"

Cẩn Thân Vương xưa nay vốn chán ghét vị hoàng chất tầm thường này. Khi còn ở Đông Cung Thái Tử, hai người hầu như không qua lại, vẫn còn giữ chút quy củ. Nhưng không ngờ vừa lên ngôi, hắn liền bộc lộ bản tính, cả ngày dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm vào y. Nếu không phải có Thái Hậu đè nén, ai biết được hắn sẽ làm ra chuyện hoang đường gì.

Hiếm thấy, Tiêu Thanh Minh lần này chỉ liếc nhìn hắn, không còn như trước kia thèm thuồng đến mức chảy nước dãi ba thước, chỉ chờ có cơ hội liền dây dưa không buông.

Hắn thản nhiên nói: “Chuyện triều chính, trẫm tự có quyết định, không cần phiền đến Thái Hậu.”

Cẩn Thân Vương hơi kinh ngạc trước sự thay đổi thái độ của đối phương, khẽ nhíu mày, nói: “Vậy nghĩa là Thái Hậu không đồng ý?

Vừa nghe đến điều này, sắc mặt chúng thần bỗng trở nên vi diệu.

Ai cũng biết, Hoàng đế không phải con ruột của Trần Thái hậu. Kể từ khi đăng cơ, hắn chỉ biết hoang phí thời gian, bỏ bê triều chính, tạo cơ hội cho Thái hậu thâu tóm quyền hành. Lại thêm sự ủng hộ từ đám tông thất và huân quý, thế lực của Thái hậu chẳng khác nào ngọn núi không thể lay chuyển trong triều.

Triều đình hiện nay chia làm ba phe: phe chủ hòa, phe chủ chiến, cùng Thái hậu đảng. Ba thế lực này không ngừng tranh đấu lẫn nhau, mà Hoàng đế—người vốn nên là kẻ tôn quý nhất—ngược lại chỉ như một quân cờ mặc người bài bố, ngay cả thái giám cũng có thể tùy thời sai khiến vài câu.

Chưa từng có vị hoàng đế nào của Khải Quốc lại hèn nhát đến mức này!

Lệ Thu Vũ sắc mặt trầm xuống, mắt thấy tông thất đang bắt tay với phe chủ hòa, dù trong lòng vẫn còn hoài nghi Hoàng đế, nhưng cũng không thể không đứng ra bảo vệ lập trường:

“Bệ hạ, Cẩn Thân Vương, khai quốc Hoàng đế tung hoành thiên hạ nửa đời mới đánh hạ được giang sơn này, chúng ta há có thể vì sợ chết mà dễ dàng từ bỏ?”

Binh Bộ Thượng Thư giữ vẻ mặt lạnh như băng, lời ít mà ý nhiều: "Ta tán thành."

Y nhìn chằm chằm Hoàng đế, sợ hắn lại đột ngột đổi ý.

Giữa lúc các phe lại sắp sửa tranh cãi, một nam nhân có khuôn mặt giống Tiêu Thanh Minh đến năm phần vội vã tiến vào, phía sau là đám thái giám và thị vệ.

"Hoàng huynh, thần đệ nghe nói có loạn đảng phản nghịch, lập tức tới hộ giá. Chẳng qua, trên đường bị Thái hậu triệu kiến nên trễ nải một chút. Mong hoàng huynh thứ tội."

Nam nhân khoác trên mình y phục hoa lệ, quý giá, nửa quỳ hành lễ, trên trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng vừa vội vã chạy đến. Hắn chính là con trai ruột của Trần Thái Hậu, em trai cùng cha khác mẹ của Tiêu Thanh Minh - Hoài Vương Tiêu Thanh Vũ.

Tiên đế từng khen ngợi rằng hoàng tam tử Tiêu Thanh Vũ hiếu thuận, khiêm cung, lòng dạ rộng rãi, vì thế ban phong hào “Hoài”.

Khác với sự lạnh nhạt giữa Hoàng đế và Thái hậu, hai huynh đệ họ lại vô cùng thân thiết. Khi còn nhỏ, Tiêu Thanh Vũ luôn bám theo hoàng huynh như cái đuôi nhỏ. Mãi đến năm mười bốn tuổi khi Tiêu Thanh Minh được sắc phong Thái tử, dọn vào Đông Cung, huynh đệ hai người mới tách ra.

Tân đế mười bảy tuổi đăng cơ về sau, tuy hành sự hoang đường, tính tình thất thường khó đoán, nhưng Hoài Vương trước sau vẫn mù quáng phục tùng, hắn chỉ đông không dám đi tây, lại còn ra sức vơ vét kỳ trân dị bảo cùng mỹ nhân khắp nơi để dỗ Hoàng đế vui vẻ.

Tiêu Thanh Minh chăm chú quan sát người em trai cùng cha khác mẹ này. Trước kia, hắn từng sống ở Đông Cung, sau đó lại bị linh hồn khác xuyên vào thân xác. Với hắn mà nói, đã rất nhiều năm rồi mới lại gặp người này.

Nếu không phải vì hai người là huynh đệ ruột thịt, có lẽ hắn cũng đã quên mất Tiêu Thanh Vũ trông ra sao.

Tiêu Thanh Minh chậm rãi hồi tưởng về những ngày thơ ấu, khi hai huynh đệ còn vui đùa bên nhau. Ánh mắt hắn cuối cùng cũng thoáng lộ ra chút ấm áp: “Hoàng đệ, ngươi đứng lên đi.”

Tiêu Thanh Vũ không hề nghi ngờ gì, như thường ngày thân mật nắm lấy cánh tay hoàng huynh, mỉm cười nói: “Xem ra hoàng huynh vẫn khỏe mạnh, thần đệ liền yên tâm rồi. Những việc hoàng huynh phân phó, thần đệ đều đã xử lý thỏa đáng.”

Tiêu Thanh Minh trong lòng chợt lạnh. Một hôn quân như hắn có thể phân phó Hoài Vương làm “đại sự”, thì sao có thể là chuyện tốt đẹp gì?

Quả nhiên, Hoài Vương vừa quay đầu đã khoát tay ra lệnh. Những thị vệ cung đình mà hắn mang đến, hung hãn như lang sói, lập tức bao vây chặt lấy đám văn võ đại thần.

Đối mặt với đám "loạn đảng" dám phạm thượng bức vua thoái vị này, Hoài Vương không hề nể mặt: "Các ngươi, lũ loạn thần tặc tử này, lá gan không nhỏ, dám phạm thượng, khinh nhục bức ép hoàng huynh của ta?!"

“Hoàng huynh đã bí mật hạ chỉ, giờ phút này thánh chỉ sớm đã đưa tới ngục giam. Một khi loạn đảng dám sinh sự, thái giám truyền chỉ sẽ lập tức tuyên đọc, ngay tức khắc tru sát hai kẻ đứng đầu loạn đảng - Lê Xương và Dụ Hành Chu!”

Lời vừa dứt, cả đại điện lập tức xôn xao.

Tiêu Thanh Minh vừa mới bất chấp nguy hiểm, một mình trấn an đám văn thần, võ tướng đang kích động phẫn nộ, vậy mà trong nháy mắt, cục diện liền triệt để nổ tung.

"Đại tướng quân và Nhiếp Chính đã bị giết?!"

"Thì ra tên cẩu hoàng đế kia vừa rồi chỉ đang diễn kịch, cố tình câu giờ để chờ Hoài Vương mang quân tới hộ giá!"

"Thật hồ đồ! Rõ ràng sớm biết hắn là kẻ tiểu nhân tráo trở, vậy mà vẫn mắc mưu!"

Vừa nhận được Thiên Tử Kiếm, Lăng Đào kinh hoảng lẫn căm phẫn. Nếu không nhờ Trương Thúc Ngăn giữ chặt và bản thân còn một chút lý trí, e rằng hắn đã không kiềm chế được mà lập tức nổi loạn, dùng chính thanh kiếm hoàng đế ban tặng để hành thích vua!

Hiển nhiên, nguy cơ lần này còn nghiêm trọng hơn so với lúc mọi người chỉ đơn thuần kêu gọi "Thanh quân sườn".

Đám võ tướng cùng thân vệ phía sau bọn họ tựa như một thùng thuốc súng sắp nổ, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể bùng lên, kéo theo những hậu quả khôn lường.

"Hoài Vương!" Tiêu Thanh Minh trầm giọng, sắc mặt u ám như nước. "Trẫm vừa rồi đã ra lệnh phóng thích Lê Xương và Dụ Hành Chu, cũng không có chuyện rời cung nam thú."

Đối với những gì hôn quân “phân phó”, hắn lập tức phủ nhận hết thảy:

"Trẫm chưa từng truyền mật chỉ nào, đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ!"

Hoài Vương sửng sốt, tròn mắt kinh ngạc: "Hoàng huynh, tại sao?"

Sao đột nhiên lại trở thành con người khác thế này?

Hắn suy nghĩ rồi chợt bừng tỉnh. Nhất định hoàng huynh đã bị đám loạn thần tặc tử này ép buộc, chịu không ít kinh hãi. Hơn nữa, thị vệ trong cung lại đột nhiên biến mất hơn phân nửa, mất đi sự bảo hộ, nên hoàng huynh mới phải tạm thời thuận theo, che giấu ý định thực sự.

"Hoàng huynh chớ lo, thần đệ đã nhận được ý chỉ của Thái hậu, cung đình thị vệ đã được điều động đầy đủ. Thần đệ cam đoan, dù chỉ là một con ruồi cũng không thể thoát ra ngoài, bọn họ không thể làm hại người!"

Hoài Vương vừa trấn an vị hoàng đế “kinh hãi lo lắng”, vừa lạnh lùng buông lời đầy tàn nhẫn:

"Hôm nay, kẻ nào dám làm tổn thương hoàng huynh ta dù chỉ một sợi tóc, bất kể là ai, bổn vương cũng sẽ khiến hắn bầm thây vạn đoạn!"

Nhìn đệ đệ ngửa đầu, bày ra bộ dáng chó con chờ chủ nhân khen ngợi, Tiêu Thanh Minh chỉ thấy vô cùng cạn lời.

"Bệ hạ!" Từ trong đám đông, Hữu thừa tướng Mai Như Hải lớn tiếng kêu. "Xin bệ hạ minh giám! Chúng thần tuyệt đối không có ý làm loạn! Tất cả đều do đám võ phu này ép buộc bệ hạ! Chúng chắc chắn đã bị Lê Xương và Dụ Hành Chu sai khiến!"

"Bệ hạ sớm đã nhìn thấu âm mưu của loạn đảng, âm thầm ra lệnh cho Hoài Vương hộ giá! Thật sự là mưu sâu kế xa! Thần nguyện trung thành tuyệt đối với bệ hạ! Vi thần đã chuẩn bị sẵn mọi việc cho chuyến nam dời, bệ hạ muốn đi hay ở, chỉ cần một câu lệnh, vi thần xin thề sống chết theo hầu!"

Thừa tướng vội vàng phủi sạch quan hệ, bày tỏ lòng trung thành, nhưng hành động này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, khiến cục diện vốn sắp mất kiểm soát lại càng hỗn loạn hơn.

Lệ Thu Vũ tức đến mức muốn nổ tung phổi: "Mai thừa tướng! Giờ phút này rồi mà ngươi còn nói những lời như vậy?!"

Đám võ tướng càng ồn ào không dứt, thậm chí cả một số quan văn nhát gan cũng bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.

Tông thất thì cảm thấy mình vô cùng oan ức. Rõ ràng bọn họ cũng đứng về phía Hoàng đế và Thái hậu, ủng hộ nam dời. Dựa vào đâu mà lại bị xếp chung với đám loạn thần tặc tử kia?

Chỉ có Cẩn Thân Vương Tiêu Cẩn vẫn vô cùng bình tĩnh. Không chỉ vì thân phận y cao quý, mà quan trọng hơn, y tin chắc rằng bản thân có vị trí đặc biệt trong lòng Hoàng đế.

Giữa lúc mọi người cãi cọ ầm ĩ, bỗng vang lên một tiếng quát giận dữ:

"Lũ hôn quân gian thần các ngươi! Đặc xá cái gì? Tất cả đều là lừa đảo!"

Lăng Đào hất tay áo xám của viên tướng lãnh đang cản mình, đôi mắt đỏ rực, hoàn toàn mất đi lý trí vì phẫn nộ.

Binh Bộ Thượng thư tức giận quát: "Lăng Đào, dừng tay!"

"Đại tướng quân một lòng vì nước, ngu trung với tên hôn quân này, cuối cùng lại rơi vào kết cục thảm khốc trong lao ngục! Vậy mà còn bị các ngươi nhục mạ nhân cách! Nếu ngay cả chuyện này cũng có thể nhịn, thì còn gì mà không thể nhịn nữa?!"

Lăng Đào siết chặt chuôi Thiên Tử Kiếm sắc bén đến cực điểm, giơ mũi kiếm nhắm thẳng vào vị Hoàng đế chỉ cách vài bước chân.

"Đại tướng quân có ơn tái sinh với ta! Hôm nay ta sẽ báo thù cho ngài! Kẻ nào không sợ chết, hãy cùng ta xông lên!"

Ngay lập tức, đám thân vệ phía sau hắn đồng loạt gào lên hưởng ứng.

Trương Thúc Ngăn chỉ biết thở dài một hơi, trong lòng chìm hẳn xuống.

Cuối cùng, ngọn lửa đã bùng cháy.

Tiêu Thanh Minh hiểu rõ, giờ phút này, dù hắn có hứa hẹn điều gì cũng không thể xoay chuyển tình thế.

Hắn đứng thẳng, ánh mắt như điện, chắp tay sau lưng, trong tay áo siết chặt một tấm thẻ bài ánh kim.

"Người đâu, hộ giá!" Hoài Vương trầm giọng quát lớn.

Đám thị vệ lập tức rút đao, chuẩn bị nghênh chiến.

Ngay tại khoảnh khắc hỗn loạn sắp bùng nổ, Trương Thúc Ngăn đột nhiên lao tới, một chưởng vỗ mạnh vào cổ tay Lăng Đào. Hắn chưa kịp đề phòng, năm ngón tay tê dại, thanh Thiên Tử Kiếm liền bị đoạt mất.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lăng Đào, Trương Thúc Ngăn chỉ khẽ thở dài: "Lăng Đào huynh, xin lỗi."

Hai người giằng co chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Đột nhiên, một âm thanh xé gió sắc bén vang lên! Một mũi ám khí xuyên qua hàng thị vệ, lao thẳng đến ngực Tiêu Thanh Minh!

Mũi tên ám sát bất ngờ bắn ra khiến mọi người không kịp trở tay. Ngay cả Trương Thúc Ngăn cũng chỉ kịp nhìn thấy một tia hàn quang lóe lên trước mắt.

Quá nhanh!

Chưa ai kịp phản ứng, mũi tên sắc bén đã như sao băng lao thẳng đến trước mặt Tiêu Thanh Minh!

Xong rồi!

Gần như tất cả mọi người theo bản năng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

“Keng——!”

Một âm thanh chói tai vang lên!

Ngay khoảnh khắc nguy hiểm ấy, mũi tên vốn chí mạng lại bị chặn đứng - đúng lúc va vào lưỡi kiếm đen nhánh vừa vung ra!

Một bóng đen trong bộ hắc y đột ngột xuất hiện, tựa như quỷ mị, không chệch một ly mà chắn trước Tiêu Thanh Minh, chặn đứng mũi tên chí mạng.

Thanh trường kiếm trong tay hắc y nhân không rõ được rèn từ kim loại gì, toàn thân đen nhánh như mực, không hề phản xạ ánh sáng. Một khi vào đêm, thanh kiếm này như hòa vào bóng tối, tựa hồ không tồn tại. Kiếm tích hai mặt đều khắc rãnh máu, hiển nhiên là một vũ khí giết người sắc bén vô cùng.

Hắc y nhân mũi chân điểm nhẹ xuống đất, thân ảnh nhẹ như yến, vút lên không trung. Theo hướng mũi tên bắn tới, hắn nhanh chóng đáp xuống giữa đám đông, thân ảnh nhanh như chớp.

Lưỡi kiếm vừa vung lên, trong nháy mắt đã chém đứt cánh tay kẻ cầm nỏ!

“Lưu người sống!”

Tiêu Thanh Minh vừa mở miệng, nhưng chung quy vẫn chậm một bước.

Lưỡi kiếm thứ hai của hắc y nhân đã hóa thành một bóng mờ, nhanh như tia chớp. Giọng nói còn chưa dứt, mũi kiếm nhuốm máu đã xuyên thẳng từ lưng thích khách đâm ra trước ngực, kết liễu hắn ngay tại chỗ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh!

Hắc y nhân ra tay như lôi đình, không cho đối phương một cơ hội phản kháng. Đám đông còn chưa kịp hoàn hồn, thích khách đã ngã xuống, không còn sinh khí.

Lúc này, trong tay Tiêu Thanh Minh hiện lên một tấm thẻ bài kim sắc lấp lánh—SSR duy nhất mà hắn sở hữu đã được kích hoạt.

Nhân vật Anh Linh: Minh Vương Kiếm · Thu Lãng

-----------

Tác giả có chuyện nói:

 Hoài Vương: Gian thần thật đáng sợ, chỉ có ta đau lòng ca ca! ( vẫy đuôi )

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play