CHƯƠNG: ÉP CUNG BINH GIÁN
Trước mắt hắn lóe lên một mảnh kim quang chói mắt, sau một lát, trong túi hành trang xuất hiện thêm mười tấm thẻ bài chưa sử dụng.
Một tấm SSR màu vàng, ba tấm SR màu bạc, còn lại sáu tấm R màu trắng – trong đó, có ba tấm là thẻ nhân vật.
Tiêu Thanh Minh nhanh chóng kiểm tra tác dụng của từng thẻ, âm thầm tính toán trong lòng. Cuối cùng, hắn cũng có chút năng lực để tự bảo vệ mình trước tình thế nguy hiểm sắp tới.
“Bệ hạ! Bệ hạ?”
Bên cạnh, Thư Thịnh ở một bên lo lắng không yên. Trong mắt hắn, Hoàng đế hai mắt vô hồn như đang thất thần.
Bên kia, cánh cổng Thanh Cung không ngừng vang lên tiếng đập mạnh, âm thanh trầm đục và chói tai liên tiếp vọng đến, từng tiếng như gõ thẳng vào lòng người, khiến người ta lạnh sống lưng. Dường như bất cứ lúc nào, một đám loạn đảng cũng có thể xông vào chém giết.
Tiêu Thanh Minh cuối cùng cũng hoàn hồn. Hắn bình tĩnh quan sát Thư Thịnh, trầm giọng nói:
“Hiện tại ngươi một người rời đi đi. Một tiểu thái giám như ngươi, sẽ không ai chú ý đến.”
Thư Thịnh sững sốt, vội vàng quỳ xuống: “Nô tài nguyện một lòng trung thành với Bệ hạ!”
Tiêu Thanh Minh không bảo nó đứng lên, trầm giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là muốn gì?”
Thư Thịnh nhìn sắc mặt hoàng đế, cẩn thận đáp: “Phục vụ bệ hạ là bổn phận của nô tài, không dám mong cầu ban thưởng.”
Tiêu Thanh Minh rũ mắt liếc nó: “Nói thật.”
Thư Thịnh quỳ dưới đất, lòng chợt lạnh, theo bản năng sờ lên đầu gối – năm đó, vì phản kháng mà suýt bị đánh gãy chân. Khi ấy, Đồng Thuận quyền thế ngập trời, còn mình thì không nơi nương tựa. Nhưng hiện giờ thì sao?
Thư Thịnh nghiến răng, níu lấy vạt áo Tiêu Thanh Minh, một cơn xúc động mãnh liệt, buột miệng thốt ra: “Quyền thế! Nô tài không muốn bị người khác tùy ý làm nhục, khi dễ nữa!”
Vừa dứt lời, Thư Thịnh lập tức hối hận. Sao mình có thể nói ra những lời này trước mặt bệ hạ?! Nếu hoàng đế cho rằng mình có dã tâm, vậy chẳng phải là…
Tiêu Thanh Minh đột nhiên bật cười:
“Được, trẫm ban cho ngươi quyền thế và địa vị, ngươi bán mạng vì trẫm, coi như một cuộc trao đổi ngang giá.”
Thư Thịnh ngẩng đầu kinh ngạc, vui mừng khôn xiết: “Nô tài tạ ơn Bệ hạ ân điển!”
Tiêu Thanh Minh dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Sau đêm nay, ngươi không cần tự xưng ‘nô tài’ nữa. Hãy gọi mình là ‘ta’ là được. Ngươi không phải kẻ nô bộc, mà cùng các thần tử khác giống nhau, đều là thuộc hạ của trẫm.”
Thư Thịnh giật mình, những lời cảm tạ vốn dĩ tràn ngập trong lòng bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, cúi đầu thật sâu, trán chạm vào nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, cuối cùng không nói gì thêm.
“Đứng lên đi. Đừng cao hứng vội, trước mắt còn có cửa ải khó khăn lớn hơn đang chờ đợi.”
Tiêu Thanh Minh đi trước dẫn đầu, thẳng hướng bên ngoài Thanh Cung mà đi.
Thư Thịnh lau vội nước mắt, lập tức theo sát phía sau.
※※※
Giờ khắc này, trên bậc thềm bên ngoài Thanh Cung, hàng trăm người đang giằng co với thị vệ trong cung.
Thị vệ và thái giám đã rút lui đến sát cửa cung, không thể lùi thêm được nữa. Bọn họ ai nấy đều căng thẳng, tay cầm đao run rẩy.
Bọn họ không dám ra tay với các đại thần, nhưng nếu để đám người này xông vào Thanh Cung, kết cục đồng dạng đều là chết cả.
Trước mặt họ, tụ tập vô số trọng thần triều đình, chỉ riêng quan viên từ tam phẩm trở lên đã hơn mười người.
Trong đó có một nhóm người, dẫn đầu là Lại Bộ Thượng thư, Binh Bộ Thượng thư và các võ tướng, theo sau là đông đảo thân binh, nhân số lớn nhất ở đây, tập hợp gần như toàn bộ quan viên phe chủ chiến trong triều đình.
Dưới triều Khải, võ tướng địa vị thấp kém, dù đều thuộc phe chủ chiến, nhưng quan văn lại khinh thường đứng chung với bọn họ, hai bên phân chia ranh giới rõ ràng.
Mà ở một bên khác phe chủ hòa chỉ có lác đác vài quan viên, đứng đầu là tông thất huân quý và các đại thần quan văn, bao gồm Hữu Thừa tướng Mai Như Hải, cùng Hộ Bộ, Lễ Bộ Thượng thư.
Những văn thần và võ tướng này trừng mắt giận dữ nhìn nhau, cùng với đám thái giám do Đồng Thuận sắp xếp để bảo vệ cửa cung, ai nấy đều không ngừng tranh cãi la hét, tiếng huyên náo tưởng chừng có thể chọc thủng trời.
Lại Bộ Thượng thư Lệ Thu Vũ trầm giọng nói:
“Các vị công công, hiện giờ là thời khắc sinh tử tồn vong của triều đình, sao Bệ hạ có thể ẩn trốn trong nội cung? Bệ hạ khăng khăng xử tử Lê Xương tướng quân và Nhiếp chính vương Dụ Hành Chu, chẳng khác nào tự tay phá hủy tuyến phòng thủ cuối cùng của quân ta! Chúng thần kiên quyết phản đối!”
“Hôm nay, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải diện kiến Bệ hạ để ngăn chặn mệnh lệnh sai lầm này!”
Tên thái giám cầm đầu đối mặt với văn thần thì vô cùng cung kính, khổ sở khuyên can:
“Thượng thư đại nhân, nơi này là hoàng cung! Các ngươi tùy tiện xông vào thế này, chẳng khác nào có ý tạo phản hay sao?”
Binh Bộ Thượng thư Quan Băng bước lên trước, lạnh lùng nói: “Chúng ta đây không hề mưu nghịch tạo phản.” “Ta nghe nói bệ hạ có ý định rời cung, chuyển đến Hành Cung phía Nam. Hành động này chẳng khác nào lâm trận bỏ trốn? Bỏ lại kinh thành lại khác nào mất nước? Chuyện này tuyệt đối không thể!”
“Quan đại nhân, lời ấy ngài nói sai rồi. Yến Nhiên cường thế đã lâu, Thái tử của họ còn nắm trong tay hai mươi vạn tinh binh thiện chiến, trong khi kinh thành phòng thủ lỏng lẻo, căn bản không phải đối thủ. Tạm thời rời kinh, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ ngày phản công, có gì là không thể?”
Một giọng nói phản bác vang lên, chính là Lễ Bộ Thượng thư Thôi Lễ, bên người là cây quạt xếp ông ta luôn mang theo, từ trước đến nay vẫn là người kiên trung với phe chủ hòa.
Đứng bên cạnh, Hộ Bộ Thượng thư Tiền Vân Sinh vuốt hai phiến ria mép, gật gù đồng tình:
“Huống hồ, quốc khố đã gần cạn kiệt, căn bản không thể duy trì quân phí.”
Một võ tướng da đen đứng bên cạnh vốn nhẫn nhịn rất lâu, nhác thấy đám quan văn hai phe chủ chiến và chủ hòa lại sắp lao vào tranh cãi, rốt cuộc không nhịn được nữa:
“Bớt lắm lời! Mau mở cửa cung cho chúng ta vào gặp Hoàng thượng !”
Gã thái giám đứng canh cửa cung cất giọng the thé, chua ngoa nói: “To gan! Thánh Thượng há có phải người ngươi nói muốn gặp là được gặp! Bệ hạ đang nghỉ ngơi, bất cứ ai cũng không được tiến vào! Nếu quấy nhiễu long nhan, các ngươi có chết vạn lần cũng không đền được tội!”
Đối mặt với đám võ tướng, dù là quan tam phẩm đi chăng nữa, thì bọn nội thị trong cung vẫn chẳng hề để vào mắt.
Lăng tướng quân – vị võ tướng da đen ban nãy, bừng bừng lửa giận định xông lên tranh luận thì bị một vị tướng lĩnh mặc áo xám bên cạnh giữ chặt lại.
Vị tướng áo xám này dáng người cao lớn, hai bàn tay từng quen với việc chém giết trên chiến trường, giờ phút này lại trống trơn không tấc sắt, nhất thời cảm thấy bó tay bó chân.
Hắn quét mắt nhìn đám quan văn cao cao tại thượng cùng bọn nội thị, rồi đành phải nén giận, trầm giọng nói:
“Lăng tướng quân, đây là hoàng cung! Ngươi quên Nhiếp chính vương đại nhân đã căn dặn bao nhiêu lần rằng không được manh động hay sao? Hôm nay chúng ta chỉ đến để khuyên Bệ hạ đặc xá cho Lê đại tướng quân và Nhiếp chính đại nhân, đừng để mọi chuyện đi quá xa.”
Lăng tướng quân mặt đen hừ lạnh một tiếng đầy căm tức:
“Khuyên? Khuyên cái gì mà khuyên? Hiện tại ngay cả mặt hoàng đế cũng không gặp được! Đám cẩu thái giám này lại dám cáo mượn oai hùm!!”
Tên thái giám cầm đầu vừa nghe câu này liền trợn tròn mắt, giọng the thé chỉ thẳng vào mặt Lăng tướng quân mà chửi mắng:
“Phản rồi! Chỉ là một tên võ phu hèn mọn, dám nhục mạ bọn ta sao? Người đâu, mang côn gậy ra đây! Đánh chết tên tặc tử này cho ta!”
Bọn thị vệ không dám động đến đám văn thần sĩ phu, nhưng đối với những võ tướng có địa vị thấp kém thì không hề kiêng nể, lập tức xông lên bắt giữ.
Mấy võ quan tuy có võ nghệ nhưng không mang binh khí theo người, hơn nữa lại đang trong hoàng cung, bị đám quan văn và nội thị nhìn chằm chằm, các võ quan không dám trực tiếp động thủ.
Lăng tướng quân lập tức bị mấy tên thị vệ to khỏe đè xuống đất, đánh mạnh mấy trượng.
Đám quan văn đứng xung quanh lạnh lùng quan sát, không một ai lên tiếng cầu tình. Chỉ có Binh Bộ Thượng thư Quan Băng khẽ cau mày.
Tiếng roi gậy vút xuống, âm thanh “bạch bạch” vang vọng khắp tiền điện cửa Thanh Cung, hòa lẫn với tiếng cười đắc ý của tên thái giám cầm đầu.
Đám thị vệ không hề nương tay, sau mười mấy trượng, máu thấm đỏ cả nền gạch.
“Ngươi… ngươi là đồ thái giám chó má ——” Lăng tướng quân bị hành hình giữa chốn đông người, nhục nhã đến mức gân xanh trên trán nổi lên, mắt hằn đầy tơ máu.
Vị tướng lĩnh áo xám quỳ xuống đất, vội vàng cầu xin:
“Xin công công nương tay! Vị Lăng tướng quân này chính là Vân Huy tướng quân của Ung Châu - Lăng Đào, từng lập chiến công hiển hách cho triều đình. Khi chiến đấu ở U Châu, hắn là một trong số ít người dám đối mặt với đại quân Yến Nhiên mà không rơi vào thế hạ phong!”
Tên thái giám cầm đầu cười lạnh đầy khinh miệt: “Không rơi vào thế hạ phong? Chẳng phải cuối cùng vẫn phải bỏ mặc U Vân phủ, chật vật chạy về Ung Châu đấy sao? Một kẻ bại trận mà cũng dám la hét trong hoàng cung, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Lăng tướng quân nghiến chặt răng, gầm lên:
“Trận chiến U Châu thất bại, chẳng lẽ chỉ là lỗi của võ tướng chúng ta sao? Chúng ta liều chết chiến đấu trên chiến trường, không biết bao nhiêu huynh đệ đã chết trận!”
“Còn các ngươi sao? Chỉ biết trốn trong cung điện xa hoa mà hưởng lạc, giết hại trung lương!”
“Tự tiện xông vào cấm cung vốn là trọng tội! Nhưng chúng ta võ tướng chẳng qua chỉ là kẻ thấp cổ bé họng. Hôm nay, cho dù có chết, chúng ta cũng phải bảo vệ đại tướng quân! Nếu cần dùng vũ lực phản kháng, cũng phải ép hôn quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Lời nói khẳng khái hào hùng của Lăng Đào làm cả đám người chấn động.
“Thu hồi mệnh lệnh! Đặc xá đại tướng quân!”
Đám võ tướng phía sau hắn đồng loạt hô vang. Nhất là những tướng lĩnh xuất thân từ Ung Châu, ai nấy mặt mày âm trầm, sát khí đằng đằng, cơn giận đã lên đến cực điểm. Chỉ cần có một tia lửa, nơi này lập tức sẽ biến thành chiến trường.
Một nhóm người lập tức xông lên, đẩy bọn thị vệ ra, nâng Lăng Đào dậy. Hai bên giằng co, thậm chí gần như lao vào ẩu đả.
Bọn thái giám và thị vệ kĩnh hãi biến sắc hô lên:
“Phản rồi! Các ngươi dám nhục mạ Thánh Thượng, còn dám ẩu đả trước cửa cung… Có phải muốn tạo phản không?!”
Hai vị thượng thư của Lại Bộ và Binh Bộ đồng loạt biến sắc.
Lại Bộ Thượng thư Lệ Thu Vũ cau mày, tỏ rõ vẻ khinh miệt: “Một lũ võ phu thô bỉ…”
Binh Bộ Thượng thư Quan Băng lại nghiêm mặt, trầm giọng nói:
“Đồng Thuận – tên hoạn quan này sớm đã cắt đứt liên lạc trong ngoài cung. Nhiếp chính vương nguy hiểm trong sớm chiều. Đến nước này, chúng ta chỉ có thể dựa vào những võ tướng này để phản kháng bằng vũ lực. Chỉ cần cẩn thận, đừng ngộ thương Bệ hạ là được.”
Lúc này, từ trong đám người, một lão Ngự sử đầu tóc hoa râm bước ra.
Lão hướng về cổng Thanh Cùng, quỳ xuống, lớn tiếng lên án:
“Năm trước, U Châu thất thủ, có kẻ xúi giục Bệ hạ cắt nhượng U Châu để cầu hòa. Khi đó, tri phủ U Vân phủ đã mười lần dâng sớ can ngăn, thỉnh cầu U Châu không thể bỏ, nhưng bệ hạ vẫn như cũ hạ chỉ cắt nhượng đất.”
“Quân dân U Vân phủ đã cầm cự suốt năm tháng! Không có viện quân, không có lương thảo. Cuối cùng, trong thành không còn gì để ăn, ngay cả vỏ cây và vải bố cũng bị nhai sạch. Tri phủ để lại một bức huyết thư, rồi treo cổ tự sát. Địch nhân phá thành, tàn sát suốt ba ngày ba đêm, giết chết hơn mười vạn quân dân!”
“Hôm nay, bệ hạ lại muốn từ bỏ Kinh Châu, chạy trốn về phương Nam. Chẳng lẽ người muốn trơ mắt nhìn Kinh Châu lặp lại bi kịch của U Châu hay sao?!”
“Bệ hạ! Kinh Châu không thể bỏ! Kinh thành không thể bỏ! Bách tính không thể bỏ!”
Vị Ngự sử tràn đầy nhiệt huyết hô lên ba tiếng, giọng nói rung động cả tiền điện. Cảm xúc dâng trào đến cực điểm, ông lão bất ngờ lao thẳng về phía cột đá trước cửa Thanh Cung.
“Rầm!”
Trán ông lão đập mạnh vào cột đá, vỡ toang một mảng, máu chảy đầm đìa. Lão gục xuống ngay tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người bàng hoàng khiếp sợ.
Vị võ tướng vừa bị đánh bằng trượng - Lăng Đào, cùng vị tướng lĩnh áo xám và nhóm võ quan Ung Châu, khi nghĩ đến nỗi nhục năm ngoái tại U Châu đều mắt đỏ ngầu, từng tia máu giăng đầy, ánh nhìn tràn ngập đau đớn và phẫn nộ. Một số người thậm chí nghẹn ngào rơi lệ.
Đám người càng ngày càng kích động. Đột nhiên, một người hô lớn:
“Hoàng Thượng bị gian thần bên cạnh mê hoặc! Mau xông vào đi! Trừ gian thần, thanh quân sườn!”
“Trừ gian thần, thanh quân sườn!”
“Trừ gian thần, thanh quân sườn!”
Ngọn lửa phẫn nộ cuối cùng cũng bùng lên, thiêu đốt lý trí của tất cả mọi người. Chỉ trong chớp mắt, tình hình dần mất kiểm soát.
Đám võ tướng cùng tùy tùng sau lưng đồng loạt tiến lên, mạnh mẽ từng bước áp sát bậc thềm cuối cùng.
Những tiếng hô hào danh chính ngôn thuận vang vọng khắp bốn phương tám hướng, cuối cùng tụ lại thành cơn đại hồng thủy chấn động trời đất, ầm ầm cuốn về phía Thanh Cung.
Những vị thượng thư và hữu thừa tướng còn giữ được lý trí đều bị cuốn vào cơn hỗn loạn. Sắc mặt bọn họ tái mét.
Hỏng rồi! Chuyện này không thể cứu vãn nữa!
Bọn họ chỉ muốn khuyên Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh, chứ không phải đến đây để tạo phản!
Thị vệ và thái giám canh giữ ở cửa cung đã sợ đến vỡ mật. Một khi bạo loạn xảy ra, tất yếu sẽ dẫn đến đổ máu. Trong tình thế hỗn loạn như thế này, bọn họ còn có đường sống nào để thoát thân?
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh cửa to lớn trước Thanh Cung đột nhiên mở rộng!
Ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên qua tầng mây, tỏa sáng rực rỡ.
Một bóng người cao lớn đứng ngược sáng, từ trong điện chậm rãi bước ra.
Từng cơn gió lạnh đầu xuân thổi qua, khiến long bào thấm đầy máu bay phấp phới.
Vị hoàng đế trẻ tuổi đứng trên bậc thềm cao nhất, ánh vàng từ chuỗi ngọc trên mũ miện phản chiếu dưới ánh mặt trời, lấp lánh chói mắt.
Khi chuỗi ngọc lắc nhẹ, gương mặt của vị thiếu niên Đế vương lộ ra. Giữa chân mày hắn bao phủ cơn thịnh nộ cùng khí thế uy nghiêm bức người, trong đôi mắt thâm trầm ánh lên sự sắc bén khó dò.
Tiêu Thanh Minh một tay cầm Thiên Tử Kiếm, tay còn lại xách theo một chiếc đầu người nhuốm đầy máu. Hắn đứng trên cao, ánh mắt lạnh lẽo quét xuống đám người phía dưới, bễ nghễ chúng sinh:
“Là ai yêu cầu gặp trẫm?”
“Là ai muốn tạo phản trước mặt trẫm?”
---------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu: Lúc nào cũng có gian thần muốn hại trẫm! (Hoàng đế nhỏ điên cuồng ghi hận trong lòng)