CHƯƠNG: MỘT KIẾM BÊU ĐẦU
Tiêu Thanh Minh nhớ rất rõ những nhật ký lịch sử trò chơi. Người xuyên việt kia vì cầu an mà chọn con đường cầu hòa, đáp ứng điều kiện hoang đường của Thái tử Yến Nhiên.
Lệnh xử tử vị đại tướng quân duy nhất dám chống lại địch, lấy đầu Lê Xương dâng lên choThái tử địch quốc, treo trên cổng thành thị chúng.
Hành động này khiến toàn quân Ung Châu trên dưới tột cùng phẫn nộ. Cũng kể từ đây, quân Ung Châu không còn nghe theo mệnh lệnh triều đình, cứ thế chôn vùi cả một đội quân tinh nhuệ.
Tên hôn quân và đám quan lại phe chủ hòa chỉ bo bo giữ mình, tìm đường tháo chạy về phương nam, bỏ mặc Kinh Châu rơi vào tay quân địch. Quân Yến cướp phá, tàn sát bừa bãi dân chúng trong thành, bắt bớ dân nữ làm nô lệ, vơ vét vô số tài bảo và thiêu hủy cả trăm vạn gia viên, cứ thế không cần tổn hao gì mà chiến thắng, mang theo chiến lợi phẩm hiên ngang trở về thảo nguyên phương Bắc.
Năm năm sau, Yến Nhiên xé bỏ hiệp ước hòa bình, lần nữa dẫn quân đánh xuống phía nam.
Lần này, hôn quân không còn đường lui, bị chính binh sĩ phẫn nộ mà giết chết ngay trong hành cung.
Bây giờ, đến lượt Tiêu Thanh Minh đối mặt với bước ngoặt lịch sử này.
Trước mặt hắn, hai kiện chiếu thư được đặt song song. một là chiếu thư ban lệnh xử tử, một là thư chiêu hàng.
Đồng Thuận đỡ lấy chiếc bụng to phệ mà quỳ rạp xuống đất, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má: “Vì con đường về sau của Khải Quốc, vì sự an nguy của hoàng thất, thỉnh xin Bệ hạ ngàn vạn lần không nên do dự nữa!”
Tiêu Thanh Minh bật cười giận dữ, giọng nói chậm rãi nhưng nguy hiểm:
“Nếu…trẫm không đáp ứng… thì sao?”
“Bệ hạ!” Đồng Thuận cao giọng nói, “Trước có đại quân Yến Nhiên gần kề, sau có loạn đảng trong thành phản nghịch, quân Ung Châu thì án binh bất động! Tình thế hiện tại nguy cấp vô cùng, Bệ hạ thật sự không thể tùy hứng lúc này được!”
Tiêu Thanh Minh ánh mắt u tối, im lặng không đáp.
Đồng Thuận tròng mắt xoay chuyển, từ dưới đất bò dậy, từ ngước nhìn chuyển thành từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu cũng dần mất đi sự cung kính:
“Theo ý chỉ của Thái hậu, Bệ hạ trước rời cung, khởi hành về hành cung phương nam. Hoài Vương cùng Thái hậu sẽ theo đuổi theo sau.”
“Nếu ngài hiện không thể hạ quyết tâm, vậy cứ giao Ngọc tỷ và Thiên tử kiếm cho lão nô. Lão nô sẽ chỉ huy cấm quân cản lại loạn đảng bên ngoài. Bệ hạ chỉ cần lo nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.”
Đến tận lúc này, cháy nhà mới ra mặt chuột.
Tiêu Thanh Minh chuyển mắt nhìn sang Thám Hoa, giọng vô lực mà chất vấn:
“Ngươi… bỏ thuốc vào trà của trẫm?”
Thám Hoa tỏ vẻ bất đắc dĩ chỉ vì muốn tốt cho hắn mà thôi: “Không phải độc, chỉ là nhuyễn cân tán thôi. Cũng là Đốc công đại nhân sợ Bệ hạ tùy hứng làm hỏng việc, đành bất đắc dĩ sai thần làm.”
Đồng Thuận mất kiên nhẫn: “Đừng dài dòng nữa. Bệ hạ người nhanh giao ra Ngọc tỷ và Thiên tử kiếm đi! Nếu còn chần chừ, không cần đợi quân Yến đến, loạn quân trong thành đã phá cửa xông vào rồi!”
Lão sớm đã sai người lục soát khắp nơi nhưng vẫn không thấy, chắc chắn là đã được cất giữ ở ngăn giữ bí mật của Thiên tử rồi.
Nói xong, Đồng Thuận ra hiệu cho đám thái giám và thị vệ, lập tức, cả bọn ùa lên, bao vây lấy Tiêu Thanh Minh đang “xụi lơ vô lực”.
Tiêu Thanh Minh vẫn lặng lẽ dựa vào ghế, ánh mắt lạnh băng nhìn đám người trước mặt:
“Các ngươi dám tạo phản?”
Đám thị vệ và thái giám thoáng chần chừ khi nghe hai chữ “tạo phản”.
Nhưng Đồng Thuận nhanh chóng đanh giọng: “Lão nô chỉ tuân theo ý chỉ Thái hậu, giúp Bệ hạ rời khỏi hoàng cung! Triều đình ta lấy nhân hiếu trị thiên hạ, Bệ hạ cũng không nên cô phụ một mảnh khổ tâm này của Thái hậu.”
“Bệ hạ ngài nên thức thời một chút, đường về phương nam xa xôi, tránh để chịu khổ dọc đường đi.”
Cách đó không xa, tiểu thái giám Thư Thịnh—kẻ vừa mới quy thuận Hoàng đế—lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng. Nếu Hoàng đế ngã xuống, e rằng mình cũng khó bảo toàn tính mạng.
Nhớ lại dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của Hoàng đế bấy lâu nay, trong lòng bỗng dấy lên tuyệt vọng.
Vừa rồi khí thế oai nghiêm quả quyết kia… chẳng lẽ chỉ là ảo giác như đóa quỳnh thoáng nở rồi vụt tắt sao?
Tiêu Thanh Minh tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, như thể đã chấp nhận số phận. Một lúc sau, hắn khẽ thở dài bất đắc dĩ:
“Được thôi, trẫm sẽ dẫn các ngươi lấy Ngọc tỷ và Thiên tử kiếm… Nhưng các ngươi đảm bảo trẫm sẽ an toàn đến hành cung chứ?”
Đồng Thuận mừng rỡ:
“Đương nhiên! Người đâu, mau đỡ Bệ hạ dậy!”
Tiêu Thanh Minh chậm rãi nói: “Ngọc tỷ và Thiên tử kiếm đều ở nội điện, cơ quan chỉ có trẫm mới mở được, đỡ trẫm qua đó đi.”
Đồng Thuận không chút nghi ngờ. Trong mắt hắn, hoàng đế vẫn như cũ đối mình nói gì nghe nấy, là đứa trẻ miệng còn hôi sữa ngu xuẩn, căn bản không có gì đáng lo.
Hai tiểu thái giám dìu Tiêu Thanh Minh vào nội điện, đỡ hắn ngồi xuống long sàng.
Tiêu Thanh Minh lạnh lùng liếc nhìn hai người nọ: "Lui xuống."
Tiểu thái giám bị khí thế hoàng quyền áp chế, sợ hãi cúi đầu, lập tức cùng mấy thị vệ lùi về sau vài bước.
Đồng Thuận lạnh lùng tiến lên một bước, đứng ngay trước mặt Hoàng đế, hoàn toàn không để kẻ ngoài mạnh trong yếu như hắn vào mắt.
Tiêu Thanh Minh chậm rãi vén lên đệm chăn, dùng chìa khóa mật khẩu bí truyền của hoàng thất để kích hoạt cơ quan, mở ra một ngăn bí mật. Quả nhiên, bên trong chứa Ngọc tỷ truyền quốc và tín vật hoàng tộc Tiêu thị – thanh Thiên Tử Kiếm.
Đồng Thuận mừng rỡ, đưa tay muốn chụp lấy Ngọc tỷ.
Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Thanh Minh vững chắc nắm chuôi Thiên tử kiếm, rút ra khỏi vỏ, một nhát vung xuống!
Lưỡi kiếm sáng như tuyết phản chiếu ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Chỉ trong chớp mắt, máu tươi văng tung tóe, một cánh tay đứt lìa rơi xuống đất.
Đồng Thuận bị ánh sáng phản chiếu chói mắt, chỉ kịp cảm thấy cánh tay phải lạnh buốt, sau đó là cơn đau xé thịt khiến hắn gào lên thảm thiết.
Mọi người bị biến cố trước mắt làm cho hoảng hốt, nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng một bóng người đã nhanh chóng hành động. Thư Thịnh, kẻ vẫn luôn cảnh giác, xem chuẩn thời cơ, nhắm vào đùi Đồng Thuận mà tung một cước mạnh mẽ!
Đồng Thuận, vốn cũng từng học qua một chút võ nghệ, xét theo phản ứng của lão, chưa chắc không thể dựa vào người đông thế mạnh, dẫn dắt đám thái giám thị vệ xung quanh chống trả lại. Nhưng cú đá chí mạng ấy đã chặt đứt toàn bộ cơ hội của lão.
Tiêu Thanh Minh trở tay vung kiếm, mũi kiếm sắc bén cắt ngang cổ Đồng Thuận, máu tươi nháy mắt phun ra, nhuộm đỏ cả long bào.
Một cái đầu lăn xuống đất, cuối cùng dừng lại là hình ảnh khuôn mặt chết không nhắm mắt.
Từ lúc Tiêu Thanh Minh rút kiếm đến khi Đồng Thuận đầu lìa khỏi cổ, chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, mọi người đều kinh hãi đến trợn tròn mắt.
Vị Hoàng đế trẻ tuổi, với một nhát kiếm mà bêu đầu kẻ phản nghịch, khí thế bùng nổ đến cực điểm. Hắn chậm rãi đứng dậy, tay cầm Thiên tử kiếm, dọc theo lưỡi kiếm, máu đỏ sẫm uốn lượn nhỏ giọt xuống nền đất.
Tiêu Thanh Minh mỗi bước một tiến, cả đám thái giám và thị vệ run rẩy lùi về phía sau một bước. Thám Hoa mặt cắt không còn giọt máu, đôi chân mềm nhũn.
"Bệ... Bệ hạ..."
Tiêu Thanh Minh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi kiếm trên tay hắn, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười ôn hòa: "Các ngươi là tự nguyện theo Đồng Thuận mưu phản, hay là bị lão ép buộc?"
Đám người Thám Hoa như bắt được cọng rơm cứu mạng, òa khóc xin tha: "Chúng nô tài đều là bị ép buộc! Thỉnh cầu Bệ hạ minh xét!"
Tiêu Thanh Minh gật nhẹ: "Vậy hãy chứng minh cho trẫm xem. Đem chung trà Thám Hoa đại nhân tự tay pha bưng tới đây"
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Thư Thịnh. Người sau lập tức hiểu ý, nhanh chóng đem trà bưng qua.
“Này….” Thám Hoa hối hận đến mức ruột đều muốn xanh, nguyên lai chung trà thứ hai này chính là Hoàng đế kêu gã tự cấp chính mình mà pha!
Trà này một khi uống vào, tuy không chết, nhưng sẽ lập tức mất hết sức lực, trở thành cá nằm trên thớt mặc người xâu xé, vài người xung quanh bắt đầu do dự.
Tiêu Thanh Minh cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm ổn mà thong dong: "Không uống cũng được. Nhưng bên ngoài ám vệ của trẫm sớm đã mai phục. Chờ xử lý xong phản tặc dư nghiệt, các ngươi cùng gia quyến cả nhà liền cũng theo Đồng Thuận mà xuống hoàng tuyền đi thôi."
Hoàng thượng thế nhưng đã sớm dự đoán được một màn hôm nay, còn sẵn cho ám vệ mai phục trước rồi?!
Người trong phòng hồn phi phách tán. Thám Hoa phản ứng đầu tiên, tay chân luống cuống chụp lấy chén trà, lập tức dốc vào miệng: "Thần uống! Cầu Bệ hạ tha tiểu thần một mạng!"
Hắn xụi lơ gục xuống đất. Đám thái giám và thị vệ còn lại hoảng loạn cướp lấy chén trà hạ nhuyễn cốt tán, như thể đây là món cao lương mỹ vị, chỉ sợ bản thân uống chậm một ngụm.
Nhìn đám phản tặc chủ động cướp độc dược mà uống, còn suýt vì tranh phần trước mà đánh nhau, Thư Thịnh hả giận vô cùng.
Hắn nhanh chóng đem đám người trói gô lại, lúc này mới nhẹ thở phào một hơi, mặt mày không giấu được khâm phục và hưng phấn chạy đến trước mặt Hoàng
"Bệ hạ! Toàn bộ đều đã được giải quyết! Bệ hạ đúng là anh minh thần võ!"
"Lúc này vỗ mông ngựa hẳn còn sớm lắm” Tiêu Thanh Minh cầm lấy mũ của Đồng Thuận, nhấc lên cái đầu đầy máu, nhíu nhíu mũi đầy vẻ chán ghét.
Mùi máu tanh nồng xộc lên, khứu giác nhạy bén khiến hắn cảm nhận mùi máu tanh rõ rệt hơn người thường gấp nhiều lần.
Như ứng nghiệm lời ban nãy hắn nói, nguyên bản bên ngoài vốn yên tĩnh, nay lại vang lên tiếng ồn ào và hỗn loạn.
Vừa rồi, Đồng Thuận có nói qua, hôm nay đại thần văn võ tập hợp hơn trăm người kéo đến bức vua thoái vị, thậm chí còn có cấm vệ tham gia, nếu dựa vào thị vệ tại Thanh Cung cũng chỉ cầm cự được trong chốc lát mà thôi
Đồng Thuận vội vội vàng vàng dẫn người đến để đoạt lấy Ngọc tỷ và Thiên tử kiếm, không chỉ nhằm “lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu” mà còn để điều động cấm quân ngoại thành đến trấn áp.
Hiện tại, Đồng Thuận đã chết, e rằng dù có thị vệ trong cung lẫn ngoài cung cũng khó mà ngăn được trọng thần triều đình đang phẫn nộ ngoài kia.
Tiêu Thanh Minh nhíu mày, vừa giải quyết xong một con sói, lại kéo đến cả bầy lang, ngay cả một chút thời gian để thở cũng không có.
Thư Thịnh mở cửa điện, cảnh giác nhìn quanh: “Bệ hạ, hiện tại bọn thị vệ đều đang ở ngoài cung ngăn cản loạn đảng, trước mắt không có ai bảo vệ. Không bằng để ám vệ hộ tống ngài rời cung trước?”
Tiêu Thanh Minh cười nhạo: “Làm gì có ám vệ nào.”
Thư Thịnh sững người: “Nhưng vừa rồi ngài nói đã bố trí ám vệ mai phục bên ngoài…”
Đến lúc này, hắn mới nhận ra rằng những lời đó chỉ là Hoàng đế cố ý dọa người mà thôi. Nếu thực sự có ám vệ, tại sao Đồng Thuận lại không đề phòng?
Thư Thịnh vừa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, giờ phút này lại căng thẳng trở lại.
Mặt mày méo xệch, than thầm: Xong rồi! Đây chẳng phải là bắt ba ba trong rọ, trốn cũng không thoát sao?!
Tiêu Thanh Minh chẳng buồn để ý đến, hắn lặng lẽ quan sát giao diện hệ thống trò chơi.
Sau khi giải quyết Đồng Thuận và những kẻ liên quan, trạng thái nguy hiểm tạm thời được giải trừ. Một phần giao diện vốn bị khóa đã sáng lên, có thể sử dụng được.
Trước khi xuyên đến triều đại này, Tiêu Thanh Minh đã nghiên cứu hệ thống trò chơi. Hai chỉ số quan trọng nhất là hạnh phúc của dân chúng và trật tự triều chính.
Nếu hạnh phúc của dân giảm xuống dưới 20%, rất có thể sẽ bùng nổ các cuộc khởi nghĩa nông dân.
Nếu trật tự triều chính thấp hơn 20%, sẽ xuất hiện gian thần mưu phản hoặc ám sát. Kẻ phản loạn là ai thì tùy vào dã tâm của các đại thần.
Nếu hai chỉ số này quá thấp, nguy cơ mất nước lúc nào cũng có thể xảy ra!
Đáng tiếc hiện tại hệ thống chỉ có một giao diện chính, không thể xem xét thuộc tính dã tâm của triều thần.
Tiêu Thanh Minh nhìn vào bảng trạng thái chỉ số, chỉ thấy hai cảnh báo đỏ chói đang lập lòe:
[Quần thần bức vua thoái vị, chỉ số trật tự giảm 10%]
[Chiến tranh cận kề, chỉ số hạnh phúc và trật tự đều giảm 10%]
Chỉ số Hạnh phúc của dân chúng (tổng thể): 20%. Trong đó, Kinh Châu chỉ còn 19%.
Chỉ số Trật tự triều chính: 15%.
Nhìn vào những con số cận kề ngưỡng mất nước, Tiêu Thanh Minh chợt cảm thấy việc mình chưa bị lật đổ thật đúng là kỳ tích.
Hắn dời ánh mắt đến phần thẻ bài kỹ năng.
Hiện tại, hắn còn 10 lượt rút thưởng, đây là phần quà tân thủ. Hơn nữa, vì chọn mở màn mức độ khó cấp địa ngục, lần đầu tiên rút mười thẻ một lúc đảm bảo sẽ có một thẻ SSR.
Hệ thống thẻ bài bao gồm: Thẻ nhân vật anh linh, Thẻ kỹ năng, Thẻ công thức chế tạo, Thẻ vật phẩm, không có quy luật gì cả, hoàn toàn dựa vào vận may!
Lượt rút thưởng chỉ có thể nhận được thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay lúc này, âm thanh máy móc vang lên:
[Lượt rút thưởng vô cùng quý giá và hiếm có, xin hãy cân nhắc trước khi sử dụng. Người chơi muốn rút một lần hay rút liên tục mười lần?]
Tiêu Thanh Minh không chút do dự chọn mười lần liên tục.