CHƯƠNG: TỨ CỐ VÔ THÂN
Tiêu Thanh Minh cảnh giác quan sát bốn phía. Trong tẩm điện, ngoài tiểu thái giám có tên Thư Thịnh và con vẹt nghịch ngợm kia, không còn ai khác.
"Thiên Cổ Quân Vương Lục"—chẳng phải đây chính là trò chơi nuôi dưỡng hoàng đế đã khiến hắn xuyên không hay sao?
Vừa xác nhận lại cái tên này, trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một giao diện hệ thống, nhưng tất cả nội dung đều bị làm mờ.
[Đang trong trạng thái nguy hiểm, không thể thao tác. Vui lòng giải trừ trạng thái nguy hiểm trước.]
Giọng nói máy móc vang lên một lần nữa.
Tiêu Thanh Minh cau mày.
Suốt những năm sống ở thế giới hiện đại, hắn đã đọc vô số sách về xuyên không, nhưng chưa từng thấy cuốn nào có thể lý giải tình cảnh kỳ quái hắn đang gặp phải.
So với việc suy đoán lung tung, việc cấp bách hơn chính là làm rõ cái gọi là "trạng thái nguy hiểm" mà hệ thống vừa cảnh báo.
Bên ngoài, âm thanh huyên náo ngày một lớn. Tiêu Thanh Minh bước đến cửa điện, ngay khi vừa mở ra, những âm thanh ồn ào đổ ập vào tai.
Hai tên thị vệ xa lạ đang đứng canh giữ bên ngoài.
Thấy Hoàng đế bất ngờ xuất hiện, hai người nọ liếc nhìn nhau, lập tức chắn trước mặt hắn.
"Bệ hạ, Thanh Cung và bên ngoài đang hỗn loạn. Đốc công đã lệnh cho bọn nô tài trấn giữ nơi này. Xin Bệ hạ ở yên trong điện, tránh gặp phải bất trắc."
Theo quy tắc, tẩm điện của thiên tử đáng lẽ phải do thái giám trông coi, nhưng hiện tại lại bị thay bằng thị vệ.
Càng kỳ lạ hơn, cả Thanh Cung rộng lớn như vậy nhưng xung quanh vẫn không có bất kỳ cung nhân nào khác.
Tiêu Thanh Minh không biểu lộ cảm xúc, bước thẳng ra ngoài điện.
"Trẫm muốn ra ngoài nhìn xem."
"Bệ hạ!" Hai thị vệ vẫn không nhúc nhích, tiếp tục chặn đường.
Tiêu Thanh Minh nhếch môi cười lạnh: "Các ngươi thật to gan, dám cãi lệnh trẫm?"
"Tất cả cũng vì sự an nguy của Bệ hạ. Mong ngài đừng làm khó bọn nô tài."
Hai tên dù cúi đầu nhưng giọng điệu lại vô cùng cứng rắn, chẳng những không để Hoàng đế vào mắt mà ngược lại, lời nói còn tràn đầy ám chỉ bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đốc công.
Tiêu Thanh Minh hướng mắt nhìn ra phía ngoài điện. Xa xa qua khoảng sân tĩnh mịch, cổng cung bằng đồng đang đóng chặt, những bức tường son cao lớn sừng sững hai bên. Bên ngoài cung, tiếng huyên náo vẫn tiếp tục vang lên.
Rốt cuộc, hệ thống cảnh báo "trạng thái nguy hiểm" là vì thứ gì? Là những kẻ trong cung? Hay là những kẻ bên ngoài kia? Hoặc có thể... cả hai?
Tình cảnh của hắn hiện tại có thể nói là tứ cố vô thân. Tiêu Thanh Minh giờ đây đã hoàn toàn nhận thức được thế nào là mở màn độ khó cấp địa ngục.
Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó đổi sang một yêu cầu khác:
"Trẫm không ra ngoài nữa. Nhưng trẫm muốn biết kẻ nào đang làm loạn ngoài kia."
Hai thị vệ thoáng chần chừ.
Tiêu Thanh Minh lạnh mặt quát lớn: "Còn không mau đi!"
Sự sợ hãi nguyên thủy của bậc tôi tớ đối với bậc Đế vương cuối cùng cũng lấn át, một tên thị vệ lập tức theo hướng cửa cung chạy đi, tên còn lại vẫn canh giữ tại chỗ.
Tiêu Thanh Minh không để ý đến gac, quay trở lại nội điện.
Hắn thấy con vẹt đang rúc bên cạnh bàn, dùng chiếc mỏ sắc nhọn mổ liên tục vào nửa chung trà còn sót lại.
Thái giám Thư Thịnh vội vàng chạy đến, ôm lấy con vẹt:
"Tiểu tổ tông, đừng nghịch nữa! Thứ này không thể uống!"
Không ngờ con vẹt khẽ run lên, rồi mềm nhũn nằm bẹp trong lòng tiểu thái giám. Mí mắt khép hờ, cánh không còn sức vỗ, miệng phát ra những tiếng kêu yếu ớt.
Thư Thịnh sợ hãi, quay đầu nhìn Tiêu Thanh Minh. Vừa chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế, trán toát mồ hôi lạnh.
"Bệ hạ..."
Tiêu Thanh Minh chậm rãi ngồi xuống bên bàn, cầm lên chung trà, khẽ lắc nhẹ, giọng nói thong thả:
"Sủng vật của trẫm, chiếu cố không chu toàn, ngươi thấy đáng phải lãnh tội gì?"
Tiểu thái giám lập tức quỳ sụp xuống giọng sợ hãi: "Nô tài đáng chết!"
Tiêu Thanh Minh lạnh lùng nhìn nó.
Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả câu khiển trách trước đó. Thư Thịnh không hiểu chuyện gì xảy ra. Trước đây, chỉ cần đôi ba lời nịnh nọt là có thể dễ dàng dỗ dành Hoàng thượng. Nhưng hôm nay, tại sao khí thế Hoàng thượng lại trở nên sắc nhọn như vậy?
Nó cẩn trọng liếc ra ngoài một chút, rồi hạ giọng nói nhỏ:
"Nội xưởng Đề đốc Đồng Thuận khi quân phạm thượng, đối Bệ hạ nổi dị tâm. Nô tài biết chuyện nhưng không thể kịp thời bẩm báo. Nô tài có tội!"
Ánh mắt Tiêu Thanh Minh tối sầm.
Khi còn ở Đông Cung của Thái tử, Đồng Thuận bất quá là một tên gia nô của hoàng thất, lúc nào cũng cúi đầu nịnh bợ, đối hắn vâng vâng dạ dạ. Vậy mà giờ đây, gã lại có gan dám làm phản?
Quả nhiên, trên thế gian này, lòng người là thứ không đáng tin cậy nhất. Đứng trước quyền lực và dục vọng, chẳng ai giữ được lòng trung thành.
Tiêu Thanh Minh bình thản nói: "Nói tiếp."
Thư Thịnh nuốt khan, hạ giọng thấp hơn:
"Sáng nay, Đề đốc... À không, Đồng Thuận đã điều hết cung nhân trong Thanh Cung đi nơi khác. Hiện tại, toàn bộ xung quanh đều là người của hắn, bí mật phong tỏa toàn bộ Thanh Cung, hẳn là hôm nay sẽ có biến lớn."
"Buổi chiều vốn không phải nô tài trực ban. Người trực ban đột nhiên ngã bệnh, nô tài bị gọi đến thay thế, vì vậy mới có thể ở lại. Còn lại, nô tài cũng không biết gì thêm ạ"
Tiêu Thanh Minh miết nhẹ chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay, hỏi: "Ngươi hiện tại mật báo cho trẫm, chẳng lẽ không sợ Đồng Thuận?"
Thư Thịnh cắn môi nhỏ giọng đáp:
"Bẩm Bệ hạ, Đồng Thuận vốn thích nam đồng trẻ tuổi, động một chút là lăng nhục mắng chửi. Năm năm trước nô tài mới được điều đến Đông Cung Thái Tử, suýt chút nữa bị hắn làm khó dễ, nhưng năm đó may mắn được Bệ hạ vốn vẫn đang là Thái tử đi ngang qua cứu giúp, nô tài mới tránh được một kiếp"
Tiêu Thanh Minh hơi bất ngờ "Có chuyện này sao? Trẫm không ấn tượng."
Thư Thịnh cúi đầu, giọng kiên định:
"Đại ân này của Bệ hạ, nô tài không có gì báo đáp. Bất luận thế nào, nô tài cũng không thể đứng yên nhìn Bệ hạ bị kẻ tiểu nhân mưu hại!"
Tiêu Thanh Minh không hoàn toàn tin tưởng, nhưng trong tình cảnh này, có thêm một người giúp đỡ vẫn tốt hơn.
Hắn tùy ý cầm lấy ấm trà tử sa trên bàn, đứng dậy đi hai bước rồi hung hăng hướng cửa điện ném mạnh xuống đất , cất giọng giận dữ:
"Đám nô tài các ngươi làm ăn kiểu gì thế này?!"
Tiếng vỡ vang lên, mảnh vỡ và cặn trà bắn tung tóe khắp nơi.
Tên thị vệ ngoài cửa nghe thấy động tĩnh lập tức đẩy cửa tiến vào, quỳ một gối xuống: "Bệ hạ có chuyện gì?"
Tiêu Thanh Minh vẻ mặt chưa nguôi cơn giận, cầm nửa chén trà còn sót lại giáng mạnh đặt xuống bàn, âm thanh vang dội khắp điện.
"Đồng Thuận đâu? Mau lăn tới đây gặp trẫm! Dám đem thứ trà nguội lạnh không ra gì này dâng lên cho trẫm?"
Tên thị vệ dần lộ vẻ bực bội. Gã đã sớm chán ghét phải hầu hạ cái tên hôn quân này. Đội quân Yến Nhiên đã gần kề, Kinh thành sắp thất thủ, hoàng thành nguy cơ tứ bề, vậy mà tên Hoàng đế này vẫn còn rảnh rỗi bắt bẻ chuyện trà nước, thảo nào khó giữ được giang sơn.
"Đốc công hiện còn đang bận việc không ở, nếu Bệ hạ ngại nước trà nguội lạnh, vậy cũng không cần miễn cưỡng uống."
"Lớn mật! Ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy?" Tiêu Thanh Minh nheo mắt, lạnh giọng nói.
"Ngươi đem chén trà lạnh này uống hết, rồi cút ra ngoài vả miệng, quỳ một canh giờ cho trẫm!"
Thư Thịnh lập tức bưng chén trà đưa tới.
Gã thị vệ khẽ hừ một tiếng, căn bản không để vào tai, thầm nghĩ đợi Đốc công quay lại, xem tên hôn quân này có quả ngọt mà ăn không.
Gã vừa định đứng dây, không ngờ tiểu thái giám trước mặt không nói không rằng vươn tay bắt chặt lấy cằm gã đổ hết trà trong chén vào miệng.
Nước trà sặc vào cổ họng, gã thị vệ ho sặc sụa, theo bản năng đẩy người ra. "Choang" một tiếng, chén trà rơi xuống đất vỡ tan.
"Ngươi—" Gã kinh ngạc phẫn nộ, nhưng cơ thể bỗng như tiêu tán hết sức lực, chân tay mềm nhũn, ngã quỵ xuống sàn.
Nhìn gã thị vệ vẫn chưa ngất hẳn, thậm chí còn giãy giụa định kêu cứu, Tiêu Thanh Minh liếc nhìn Thư Thịnh. Tiểu thái giám quả quyết tiến lên điểm một huyệt trên cổ thị vệ, rồi kéo gã vào phòng trong giấu đi.
Toàn bộ quá trình Tiêu Thanh Minh đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, thấy Thư Thịnh tay nhân nhanh nhẹn lại can đảm thận trọng, nhịn không được kinh ngạc.
Xem ra cũng không phải là người đơn giản.
Ngoài cung, tiếng ồn ào hỗn loạn cũng dần dần im bặt, không khí trong điện như chìm vào sự tĩnh lặng quỷ dị trước cơn bão.
Thư Thịnh đem gã thị vệ giấu kỹ, lau mồ hôi, nói khẽ: "Tên thị vệ bị Bệ hạ sai đi nghe ngóng tình hình vẫn chưa trở lại, Đồng Thuận không có ở đây, ngoài cung lại im ắng, có lẽ bọn họ đã rời đi. Xin Bệ hạ mau chóng rời khỏi đây!"
Tiêu Thanh Minh gật đầu, hai người vừa định bước ra cửa điện thì Thư Thịnh bất chợt dừng lại, một tay đẩy mạnh hoàng đế trở vào trong.
Nhanh tay đóng lại cửa, Thư Thịnh hạ giọng gấp gáp: "Bệ hạ! Đồng Thuận đã trở về, còn mang theo rất nhiều người!"
Trên hành lang, tiếng bước chân dồn dập vang lên, mỗi lúc một gần.
Không xong rồi! Làm sao giờ!
Thư Thịnh hoảng hốt, nếu để Đồng Thuận phát hiện, bọn họ nhất định phải chết!
Tiêu Thanh Minh ánh mắt bình tĩnh, ung dung bình thản nói: "Chớ hoảng sợ."
Nói đoạn hắn thư thái tựa lưng vào ghế gỗ nạm tơ vàng, khẽ ngả đầu, nhắm mắt dưỡng thần như thể không hề bận tâm đến nguy cơ đang cận kề.
Tiểu thái giám gấp đến đầy đầu mồ hôi: "Bệ hạ, lúc này mà ngài còn..."
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Đồng Thuận dẫn theo bốn tên thái giám mà bốn tên thị vệ, đoàn người nghênh ngang nối đuôi tiến vào.
Theo cùng còn có gã Thám Hoa mang theo một chén trà nóng thơm nồng, cung kính tiến vào.
Vị đề đốc nội xưởng đầu đội mũ tam sơn phi phượng màu đen, dáng hai dải tua dài rũ xuống hai bên, lắc lư qua lại theo từng bước đi. Dáng người gã không cao, một tay chắp sau lưng, cứ thế liền miễn bẩm báo và đi thẳng vào điện.
Đồng Thuận tỏ vẻ nghi hoặc: "Thị vệ gác cửa đâu hết cả rồi?"
Thư Thịnh cái khó ló cái khôn, cúi đầu vội nói: "Mới vừa rồi Bê hạ nói nước trà lạnh, làm hắn một lần nữa đi pha trà rồi ạ."
Thám Hoa thoáng liếc mắt nhìn chén trà rơi vỡ trên thảm, cùng Đồng Thuận liếc nhìn nhau, rồi nói:
"Bệ hạ, ngài đem nửa chung trà còn sót lại uống sao? Như thế nào không đợi tiểu thần pha lại chung trà nóng khác đâu?"
Gã đem chén trà mới đem tới tùy ý đặt một bên, sớm biết đã đạt được mục đích, hà tất kêu hắn uổng phí thời gian đi pha lại.
Đồng Thuận ngẩng đầu bước đến trước mặt Tiêu Thanh Minh, cẩn trọng quan sát hoàng đế, thấy hắn mềm oặt tựa vào ghế, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng.
"Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Không khỏe ở đâu ư?"
Tiêu Thanh Minh chậm rãi mở mắt, thở dốc: "Trẫm... choáng váng, vô lực... Mau truyền thái y..."
Đồng Thuận càng tỏ vẻ lo lắng, trầm trọng: "Bệ hạ, e rằng lúc này không mời được thái y."
"Việc lớn rồi ạ. Ngoài cung hiện có một nhóm văn thần võ tướng, cấu kết với đám cấm vệ quân tiến vào Tuyên Võ Môn, hiện đang tụ tập bên ngoài Thanh Cung, khoảng hơn trăm người, trận thế này... rõ ràng muốn bức vua thoái vị, thậm chí có ý mưu phản!"
"Lão nô đã lệnh cho thị vệ phong chặt cửa cung, tạm thời ngăn cản lũ phản tặc kia xông vào gây bất lợi cho bệ hạ."
Lời này của Đồng Thuận thập phần khẩn thiết, giọng điệu và tình cảm phong phú, thần thái không khác gì một gia thần tận tuỵ trung thành.
"Bệ hạ, thỉnh xin Bệ hạ mau chóng hạ chỉ xử tử gian thần Lê Xương và Dụ Hành Chu. Chỉ cần hai người này chết, như rắn mất đầu, đám ô hợp bức vua thoái vị ngoài kia tự động tan rã!"
Tiêu Thanh Minh gian nan mà lắc đầu, giọng yếu ớt: "Giết chết bọn họ... Ai tới chống lại đại quân Yến Nhiên?"
Đồng Thuận giơ tay lên, lập tức có tiểu thái giám trình lên một cuộn quốc thư bằng lụa gấm.
"Bệ hạ không cần lo lắng, thỉnh Bệ hạ xem qua," lão mở ra, cung kính dâng lên, "Đây là quốc thư do Thái tử Yến Nhiên đưa tới. Chỉ cần triều đình đồng ý những điều kiện này, bọn họ sẽ lui binh, nghị hòa cùng ta."
Tiêu Thanh Minh hơi hơi nheo lại mắt: "Điều kiện?"
"Chỉ cần giao nộp đầu của hai kẻ đứng đầu phe chủ chiến Lê Xương và Dụ Hành Chu, kèm theo một trăm vạn lượng hoàng kim, một vạn cuộn lụa gấm, cùng với..."
Tiêu Thanh Minh áp xuống lửa giận, trán nổi gân xanh, gằn giọng: "Cùng với cái gì?"
Đồng Thuận thoáng chần chừ, rồi nói: "Cùng với ...một vạn nữ quyến trẻ tuổi trong kinh thành, đưa đến Yến Nhiên làm nô tỳ..."
Bên trong tay áo hoàng bào, bàn tay Tiêu Thanh Minh siết chặt tay vịn, sợi dây lý trí căng lên bởi nỗi nhục nhã và tức giận dâng trào.
Đồng Thuận vẫn tiếp tục thuyết phục: "Bệ hạ, đây đã là cái giá thấp nhất rồi! Nếu không chấp nhận, chúng còn đòi thê nữ của triều thần, thậm chí hoàng thất quý nữ và phi tần sung vào quân doanh!"
"Trước mắt bất quá chỉ là dân nữ nhà tiện dân mà thôi, vì Bệ hạ cùng triều đình mà cống hiến, vốn là nghĩa vụ của bá tánh, nếu lấy này có thể đổi lấy bình an của kinh thành cùng giang sơn xã tắc, đó cũng là một vinh hạnh..."
Vinh hạnh?
Hay lắm.
Hay cho một hôn quân ngu muội. Hay cho một Thái tử Yến Nhiên tham tàn. Hay cho một Đốc công đê tiện!
Tự huỷ lá chắn, không chiến mà hàng, bán đứng con dân, ... thật không gì nhục nhã hơn!