Edit Ngọc Trúc
Bởi vậy, hắn cũng không nhìn thấy được dáng vẻ ngây thơ mà vui vẻ trên gương mặt của tiểu oa nhi…
Sau khi cho uống sữa xong, dỗ nãi oa oa ợ hơi rồi đặt ổn định, lại cho tiểu oa nhi uống một bình sữa. Tiểu oa nhi uống xong, Văn Cảnh Huy sờ sờ bụng nhỏ của hắn, rồi đặt cả hai đứa trẻ lại với nhau, dùng chăn bông bao quanh, phía trên phủ một lớp lụa mỏng để che nắng, vẫn còn ấm áp.
Đi chưa được mười dặm rời khỏi Tam Hợp thôn, trước mắt đã xuất hiện một con đường đất có giao thông khá thuận lợi, Văn Cảnh Huy nghĩ thầm, có lẽ đây mới thực sự là “đường”.
Võ đại cứ đi như vậy suốt cả buổi sáng, đến trưa, ngay cả Văn Cảnh Huy cũng đói bụng, nhưng võ đại vẫn chưa nghỉ ngơi lấy một chút, cứ thế mà đi thẳng một mạch!
Dù đã lên đoạn đường đất, võ đại vẫn tiếp tục đi, không có ý định dừng xe, chỉ là leo lên xe ngồi phía sau càng xe mà thôi.
“Dừng xe!” Văn Cảnh Huy không chịu nổi nữa.
“……?” Võ đại quay đầu lại, không nói gì.
“Đã trưa rồi, phải ăn cơm, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút. Đi suốt cả buổi sáng, chẳng lẽ ngươi không thấy mệt, chân cũng không đau sao?” Văn Cảnh Huy vội vàng nhảy xuống xe lừa, tìm một chỗ đất bằng phẳng, lấy từ trong bao ra hai chiếc giường gấp, một lớn một nhỏ, mở ra đặt ổn định, rồi quay lại chỉ huy võ đại: “Tới đây, ta ôm hai đứa nhỏ xuống, ngươi trải đệm giường ra, đặt chúng lên, rồi ngươi cũng nằm xuống nghỉ một chút. Hài tử ở trên xe ngươi cũng để mắt đến, ta đi hâm nóng ít đồ ăn.”
Thật ra võ đại nghĩ rằng, chỉ cần một ngày có thể ăn hai bữa đã là tốt lắm rồi. Nếu theo cách của Văn Cảnh Huy, một ngày chỉ ăn một bữa hắn cũng có thể chịu được. Nhưng vấn đề là, Văn Cảnh Huy thì không chịu nổi!
Không cho võ đại cơ hội phản đối, Văn Cảnh Huy vội vàng thu xếp mọi thứ, chuẩn bị đi nhặt củi nhóm lửa. Nhưng võ đại đã nhanh chóng nhìn thấu ý đồ của hắn, lập tức chặn lại: “Ta đi cho!”
Nói xong liền nhanh chân chạy mất!
Không hiểu nổi!
Văn Cảnh Huy trợn trắng mắt nhìn lên trời, rồi nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ ra khỏi đống chăn bông. Giữa trưa nắng ấm áp, đầu tiên là thay tã cho nãi oa oa, rồi đặt bé vào trong ổ chăn tạm thời để chơi. Sau đó đến lượt tiểu oa nhi, sau khi thay tã, Văn Cảnh Huy đỡ hắn bước vài bước trên mặt đất, ngạc nhiên phát hiện ra rằng, thật ra tiểu oa nhi biết đi, chỉ là vì thân thể quá gầy yếu, chân tay không có đủ sức lực, nên trông giống như chưa biết đi mà thôi.
Phát hiện này khiến Văn Cảnh Huy vui sướng không thôi, ôm tiểu oa nhi lên hôn mấy cái: “Bảo bối, thì ra con biết đi rồi! Là ba ba sơ suất, con đã ba tuổi, sao lại không biết đi được chứ? Thật là! Ba ba sai rồi, tha thứ cho ba ba có được không? Ân?”
Tiểu oa nhi không biết “ba ba” nghĩa là gì, cũng chẳng hiểu người lớn đang nói gì. Nhưng chỉ cần người này nói mình sai, hắn liền gật đầu, nghĩa là “được”, còn sợ đối phương không hiểu, bèn đưa tay nhỏ sờ lên mặt Văn Cảnh Huy.
“Bảo bối tha thứ cho ba ba sao? Thật ngoan!” Lại hôn thêm mấy cái. Tiểu oa nhi được Văn Cảnh Huy chăm sóc cả ngày nay, tuy chưa thể béo lên ngay lập tức, nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt, dù chưa hồng hào. Làn da mềm mại sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, trên người có mùi sữa thoang thoảng.
Văn Cảnh Huy hài lòng đặt nãi oa oa lại vào trong chăn, dặn dò: “Trông chừng muội muội nhé. Ba ba và cha con đi ăn chút gì lót dạ, rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường.”
Vừa dứt lời, võ đại đã quay lại, ôm theo một bó củi lớn!
Văn Cảnh Huy không chịu nổi việc võ đại không biết tự thương bản thân, sợ hắn làm việc quá sức đến kiệt quệ, sau này tìm không ra ai đáng tin cậy để giúp đỡ. Vì thế, hắn lập tức kéo võ đại ấn ngồi xuống đống cỏ: “Ngươi ngồi yên nghỉ một lát, ta đi làm đồ ăn!”
Nói xong liền quay lưng đi nhóm lửa bận rộn. Thực ra, đa phần đồ ăn trong bao đều chỉ là ngụy trang, hắn lấy trực tiếp từ không gian của mình, rồi dùng tay nải vải che mắt người khác.
Võ đại cũng không thực sự mệt, nhưng đã bị Văn Cảnh Huy ép ngồi nghỉ thì hắn không dám không nghe theo.
Chỉ chớp mắt, Văn Cảnh Huy đã nấu xong thức ăn, còn có một bát canh đơn giản. Thật ra đó chỉ là canh trứng.
Không có thời gian làm riêng canh trứng cho tiểu oa nhi, nên tạm thời để bé ăn như bình thường.
Thức ăn gồm màn thầu, canh và một bát dưa muối. Dù đơn giản như vậy, nhưng với võ đại, đây đã là một bữa cơm rất đầy đủ. Thậm chí tiểu oa nhi cũng có thể uống một ít canh nóng. Dĩ nhiên, phần ăn của bé con là những chiếc màn thầu nhỏ có vị sữa. Nhìn chiếc màn thầu nhỏ vàng nhạt, chỉ bằng lòng bàn tay, tỏa ra hương sữa thơm ngậy, võ đại lặng lẽ rũ mi mắt xuống.
Sau khi ăn trưa xong, cả nhà bốn người lại tiếp tục lên đường.
Suốt cả buổi trưa, lần này võ đại ngồi trên xe lừa.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, bọn họ mới trông thấy cổng thành huyện!
Lần đầu tiên Văn Cảnh Huy thực sự cảm nhận được sự bất tiện của giao thông thời cổ đại!
May mà hắn đã chuẩn bị nhiều thứ lót dưới xe cho bọn nhỏ, bằng không, hài tử chắc đã bị xóc đến mức rã rời rồi! Ngay cả hắn, một người trưởng thành, cũng cảm thấy khó mà chịu nổi!
Chờ đến khi chiếc xe lừa của bọn họ lắc lư tiến vào cổng thành, thì cũng là nhóm người cuối cùng vào thành. Theo quy củ thời cổ, khi mặt trời sắp lặn, cổng thành sẽ phải đóng lại, đó là luật lệ.
Từ trấn đến đây mất nửa ngày, lên đến huyện lại phải mất cả ngày.
Có lẽ một phần cũng là vì chiếc xe lừa của bọn họ vốn đã đi chậm.
Võ đại tìm một khách điếm, không quá xa hoa, nhưng sạch sẽ, tiểu nhị trong điếm cũng không có dáng vẻ ham mê tiền bạc.
“Một gian thượng phòng.” Văn Cảnh Huy ra hiệu cho võ đại trả tiền.
“Trả tiền cọc trước.” Võ đại đưa cho đối phương một thỏi vàng nhỏ.
Mắt chưởng quầy sáng rực lên!
Đây chính là khách đại gia a!
“Ngài, xin mời lên lầu!” Chưởng quầy vội vàng muốn đích thân dẫn đường.
“Chưởng quầy, có tiểu viện nào không? Một cái sân yên tĩnh chút ấy?” Văn Cảnh Huy chỉ chớp mắt đã nhìn thấu vấn đề, không muốn ở lầu trên. Dù lầu không cao, nhưng chắc chắn không cách âm, hắn ở dưới lầu còn có thể nghe rõ động tĩnh phía trên.
Như vậy mà ồn ào, buổi tối sao mà ngủ được?
“Có! Có!” Chưởng quầy cười tươi rói: “Thật trùng hợp, có một tiểu viện độc lập, nằm phía sau bếp của điếm chúng ta, an tĩnh, thanh nhã.”
“Nếu chúng ta muốn mua luôn, có bán không?” Văn Cảnh Huy đột nhiên hỏi.
Võ đại liếc mắt nhìn hắn.
“Bán!” Chưởng quầy càng phấn khởi!
“Ân?” Văn Cảnh Huy hoài nghi nhìn chưởng quầy.
“Khách quan, ngài không biết đó thôi. Cái viện này vốn không phải của khách điếm chúng ta, mà là mấy năm trước chủ cũ sốt ruột rời đi nên bán rẻ lại. Lão bản của ta có chút giao tình với người đó nên mua về, nhưng cuối cùng lại mua hơi đắt! Mấy năm nay chưa thu lại được vốn, còn phải bỏ tiền tu sửa. Dù bên trong không tệ, nhưng vị trí không tốt lắm, hơi heo hút, khó bán giá cao, cũng ít người chịu ở, mỗi ngày bỏ trống cũng là một phiền toái……”
Văn Cảnh Huy đã hiểu.
Hiện tại Hoài Nhu huyện nửa binh nửa dân, ngay cả thương nhân cũng ít đến trú ngụ. Dù sao nơi này cũng gần biên giới, Bắc Nguyên thỉnh thoảng vẫn còn đánh nhau ở biên quan, dân chúng sống không yên ổn, lúc nào cũng lo lắng phòng bị.
Chỉ là mấy năm gần đây có vẻ khá hơn, vì Yến Vương không phải kẻ vô dụng.
Nhưng hắn biết, sau này nơi này sẽ trở thành vùng đất vàng!
Vĩnh Nhạc Hoàng Đế sau này chính là muốn dời đô đến Bắc Bình!
Nhưng trước mắt, quan trọng nhất vẫn là tìm một chỗ an ổn trước đã.
“Cái tiểu viện đó chúng ta mua, chỉ là ngươi có thể quyết định được không?”
“Có thể! Có thể!” Chưởng quầy gật đầu lia lịa!
Tìm được người mua thật không dễ dàng! Tiểu viện này mắc kẹt trong tay nhiều năm, mỗi năm tiền thuê còn chưa đủ phí bảo trì, thậm chí còn phải bỏ thêm tiền vào.
Nơi này lại không phải khu phồn hoa, muốn tìm người mua cũng khó!
“Vậy được, ngày mai đến nha môn làm thủ tục sang tên. Bao nhiêu bạc?” Lúc này Văn Cảnh Huy mới nhớ hỏi giá, nhưng hắn cảm thấy chắc không đắt lắm.
“120 lượng.” Chưởng quầy báo giá hơi cao, tiện thể tính luôn hai mươi lượng tiền tu sửa vào.
“Được, chốt giá này đi.” Văn Cảnh Huy thấy cũng hợp lý, vàng hắn đưa cho võ đại chắc chắn đủ.
“Dẫn chúng ta qua đó trước, rồi chuẩn bị ít thức ăn thanh đạm, một phần canh trứng cho hài tử, nước tắm cũng chuẩn bị sẵn. Ăn xong rồi tắm rửa.” Văn Cảnh Huy dù sao cũng từng là một a phiêu, lúc này khí chất ung dung tao nhã ra lệnh, chưởng quầy chỉ có thể cung kính tuân theo.
Nhìn sơ qua, Văn Cảnh Huy giống hệt một công tử nhà nghèo, còn võ đại chính là gia phó của hắn, mang theo hai hài tử không có nương……
“Vâng, vâng! Mời ngài vào trong!” Chưởng quầy kính cẩn đưa họ đến tiểu viện.
Đúng thật là một “tiểu viện tử”.
Nơi gần cổng thành thì diện tích không lớn, cửa nách lại càng nhỏ, võ đại phải vòng xe lừa nửa vòng rồi mới quay lại, đánh xe vào sân từ cổng chính.
Đây là một tam hợp viện theo lối bố cục truyền thống.
Một dãy chính phòng gồm năm gian, gian giữa là thính đường, hai bên là phòng ở. Bên trái cửa là chuồng ngựa kiêm kho xe cùng nhà xí, bên phải là nhà bếp và kho chứa, trước kho có một giếng nước, bên cạnh bếp là một cái lán rậm rạp nửa kín nửa hở.
Nhà cửa thời Minh phần lớn có kết cấu thổ mộc, vì thế nếu không thường xuyên bảo trì thì tường đất dễ bị nước mưa bào mòn, còn vật liệu gỗ không được chống mục sẽ nhanh chóng thu hút mối mọt.
Tuy nhiên, tiểu viện này do khách điếm dùng để đón khách thuê trọ nên được quét dọn thường xuyên, lại có người định kỳ tu sửa, thậm chí còn đốt lửa sưởi ấm, khiến bên trong lúc nào cũng ấm áp.
Nhờ vậy mà không có cảm giác ẩm mốc, bừa bộn hay hoang phế.
Đây cũng là lý do chưởng quầy dám đưa ra mức giá cao. Nhưng trong mắt Văn Cảnh Huy, nơi này thực sự chỉ cần xách hành lý vào là ở được ngay!
“Ngài xem muốn dùng món gì?” Chưởng quầy không vội rời đi, còn hỏi thực đơn.
“Làm một con gà quay, một chén giò thịt, một chồng bánh rán hành, một bát canh xương hầm, vậy là được rồi.” Nếu có thể, Văn Cảnh Huy cũng không muốn gọi món, tay nghề nấu nướng của hắn không tệ, hoàn toàn có thể tự mình nấu. Nhưng vừa mới đến, lập tức nhóm bếp nấu ăn thì không hay, dù sao nơi này vẫn chưa phải nhà hắn.
“Được rồi! Ngài cứ nghỉ ngơi trước, ta sẽ chuẩn bị ngay đây!” Chưởng quầy vui vẻ, thậm chí còn đích thân đi truyền món, như thể trở lại thời trẻ còn làm tiểu nhị.
Văn Cảnh Huy bật cười lắc đầu, rồi bắt đầu cởi tã lót của nãi oa oa. Quả nhiên là ướt, không trách sao nhóc cứ rầm rì mãi. Hắn vội vàng thay tã sạch sẽ, lại dùng nước ấm từ trong không gian lau rửa, sau đó thoa phấn cho bé.
Hầu hạ xong nãi oa oa, hắn lại cởi áo khoác cho tiểu oa nhi, để hài tử chơi trên giường sưởi, tiện thể trông chừng muội muội. Sau đó, hắn lấy toàn bộ gối đầu xếp xung quanh mép giường đất, vây thành một vòng, như vậy sẽ không lo hài tử bò ra ngoài.
Dù chưa từng thấy tiểu oa nhi bò bao giờ, nhưng bản thân hắn còn biết đi rồi, thì chuyện bò chắc chắn cũng không thành vấn đề!
Sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ, Văn Cảnh Huy mới bắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo. Tuy trông bên ngoài có vẻ nhiều, nhưng thực ra phần lớn bên trong chỉ nhồi bông cho đầy, nếu không thì con lừa đã sớm kiệt sức rồi!
Nhân lúc võ đại còn đang dỡ hàng bên ngoài, hắn tranh thủ chạy về trước.
Đến khi võ đại bước vào phòng, Văn Cảnh Huy đã sớm chuẩn bị xong xuôi!
“Khách quan, đồ ăn của ngài đây!” Cùng với võ đại đi vào còn có tiểu nhị của khách điếm.
“Ừ.” Lúc này Văn Cảnh Huy đành tự mình bưng đồ ăn, vì hắn không quen thân với tiểu nhị.
Tiểu nhị cẩn thận sắp xếp thức ăn lên bàn: “Mời hai vị dùng bữa, nước ấm sẽ có ngay lập tức.”
“Ừ.” Văn Cảnh Huy khẽ gật đầu, tiểu nhị thấy vậy liền thức thời rời đi.
Chờ tiểu nhị đi rồi, Văn Cảnh Huy lập tức thay đổi thái độ, nhiệt tình gọi võ đại: “Mau tới, ăn cơm ăn cơm! Hôm nay chắc ngươi mệt chết rồi phải không? Mau ngồi xuống nghỉ một chút! Ăn no rồi tắm nước nóng, ngày mai còn phải nhờ ngươi làm việc nữa đó!”
Võ đại: “……!”
Văn Cảnh Huy nhanh tay xới canh đặt trước mặt võ đại, lại cười hì hì nói: “Mau ăn chút đi, hôm nay ngươi vất vả rồi!”
Võ đại cảm thấy ấm lòng.
Hai người lặng lẽ nhưng ấm áp cùng nhau dùng bữa tối. Vừa buông đũa xuống, nước tắm liền được đưa đến.
Chờ người phục vụ rời đi, mỗi người một gian phòng—người tắm bên đông, người tắm bên tây. Thực ra lần này chủ yếu là để võ đại tắm, bởi vì lúc này Văn Cảnh Huy mới sực nhớ ra, hôm qua võ đại chắc hẳn phải tắm ngoài con sông gần đó.