Edit Ngọc Trúc
Tiết tử
Ban đêm bên bờ biển, bầu trời đầy sao lấp lánh, ánh sáng mơ màng tựa như kim cương rải trên tấm vải nhung đen huyền, khiến người ta say mê.
Văn Cảnh Huy chậm rãi dạo bước dọc theo bờ biển, lắng nghe tiếng gió đêm hòa cùng sóng biển cô tịch. Bóng dáng mảnh mai của hắn dường như có thể tan vào gió bất cứ lúc nào.
Khi đang tận hưởng sự tĩnh lặng, điện thoại bất ngờ vang lên.
“Ừm.” Vừa nghe máy, Văn Cảnh Huy chỉ khẽ đáp một tiếng.
“Tiên sinh, có một kiện chuyển phát nhanh cần ngài đích thân ký nhận.” Giọng của quản gia biệt thự vang lên.
“Ừm.” Hắn đáp gọn.
Cúp điện thoại, hắn chậm rãi quay về, từng bước đi nhẹ nhàng như bóng u linh, không một tiếng động.
Trước cửa biệt thự, trên bàn đặt một bưu kiện được đóng gói tinh xảo. Bên trên có tấm thiệp chúc mừng với dòng chữ Khải phồn thể thanh nhã: “Gửi người thiện lương nhất.”
Văn Cảnh Huy khẽ cười nhạo, thiện lương nhất sao?
Hắn chậm rãi kéo dây ruy băng, mở từng lớp giấy gói. Bên trong lại có thêm một tầng giấy bọc nữa.
Rất tinh xảo.
Hắn bĩu môi, tiếp tục mở ra.
Tận đến khi gỡ bỏ lớp giấy gói thứ mười, trước mắt mới hiện ra một chiếc hộp gỗ chạm khắc hoa văn tinh tế. Nhìn dáng vẻ, đây có lẽ là đồ cổ từ cuối Minh đầu Thanh, khoảng thời Hồng Vũ – Vĩnh Lạc.
Trên hộp còn vương một vệt đỏ sẫm, tựa như máu tươi.
Hắn khẽ nhíu mày.
Mở nắp hộp ra, nhìn thấy thứ bên trong, Văn Cảnh Huy chỉ kịp thấy trước mắt lóe lên, rồi hoàn toàn mất đi ý thức…
—
Tiếng nổ kinh thiên động địa xé toang màn đêm. Một cột khói hình nấm nhỏ bốc lên không trung. Cả biệt thự, cùng khu vực xung quanh tâm vụ nổ, hóa thành tro bụi.
Linh hồn Văn Cảnh Huy trôi lơ lửng giữa không trung, trơ mắt nhìn mọi thứ trước mặt, không thể tin nổi.
Hắn… chết rồi sao?
Không gian của hắn… còn đó không?
Hắn… Thôi bỏ đi.
Một người, không vướng bận, cũng không tệ lắm.
—
“Lục soát kỹ chưa? Không có? Cái gì cũng không có?!”
Một người đàn ông trẻ tuổi gào lên, vẻ mặt dữ tợn.
“Không thể nào!” Người phụ nữ xinh đẹp thất thần, giọng đầy hoảng loạn. “Rõ ràng là chỗ này! Chính là nơi này! Mỗi lần hắn đến đây đều mang về rất nhiều thứ! Đều là bảo vật vô giá!”
“Chát!”
Người đàn ông giáng cho ả một cái tát mạnh.
“Đồ ngu! Ngươi chắc chắn chứ?! Ngươi tuyệt đối chắc chắn chứ?! Loại bom hóa học mạnh như vậy, đừng nói đến đồ vật, cả biệt thự còn chẳng còn lấy một viên gạch! Ngươi tưởng đây là hầm trú ẩn chống bom chắc?!”
—
Tích tích tích!
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Một đội đặc cảnh tinh nhuệ xuất hiện, trang bị đầy đủ, đèn laser từ súng quét khắp hiện trường.
“Văn tiên sinh? Văn tiên sinh?!”
Hai bác sĩ và hai cán bộ lao xuống xe, vội vàng tìm kiếm.
“Các người… đã làm gì Văn tiên sinh?!” Không tìm thấy hắn, hai bác sĩ gần như phát điên, túm cổ áo người đàn ông mà lay mạnh.
“… Hắn chết rồi… tro bụi chẳng còn.”
Người phụ nữ nhìn đống đổ nát hoang tàn trước mặt, lần đầu tiên trong đời nhận ra rằng chỉ số thông minh của mình có lẽ thật sự… âm.
—
Linh hồn Văn Cảnh Huy lặng lẽ quan sát. Hắn thấy họ đau thương, thấy họ thất vọng, thấy họ bị bắt giam.
Hắn thấy di chúc mình lập từ trước được công bố, thấy tài sản của hắn nuôi lớn những đứa trẻ mồ côi, giúp chúng trưởng thành, được học hành…
Tựa như đang xem một bộ phim.
Không biết bao lâu trôi qua, có lẽ chỉ là một giấc ngủ, hoặc đã ngàn năm.
Chỉ biết rằng… hắn rất mệt.
Chương 1
Văn Cảnh Huy có chút đau đầu, trong đầu quá nhiều ký ức, hắn cảm thấy hỗn loạn, dường như ngoài ký ức của chính mình, còn có trải nghiệm của một người khác!
“Văn Cảnh Huy, Văn Cảnh Huy có ở đây không? Nhà ngươi có tin tức, nói rằng thúc thúc ngươi bị bệnh, muốn ngươi mau chóng trở về!”
“A? Thúc thúc bị bệnh sao?”
“Đúng vậy!”
“Kia, văn mỗ xin cáo từ trước!”
Văn Cảnh Huy một đường phong trần mệt mỏi, chạy về nhà, vừa bước vào cửa liền bị thúc thúc và thẩm thẩm trách cứ bất hiếu, không lo khoa cử, ngược lại chạy về nhà!
Văn Cảnh Huy mở miệng giải thích rằng vì nghe tin thúc thúc bệnh nặng nên mới vội vàng trở về ngay khi vừa thi xong.
“Thi xong rồi?” Thúc thúc ngây người, nhìn sang thẩm thẩm, trong mắt lộ vẻ dò hỏi.
“Thành tích thế nào?” Thẩm thẩm hỏi thẳng vào vấn đề.
“Chưa yết bảng.” Văn Cảnh Huy thành thật trả lời.
Thẩm thẩm đảo mắt một vòng, làm ra vẻ hiền lành: “Một khi đã như vậy, ngươi cứ về nghỉ ngơi đi, lát nữa ta làm chút đồ ăn đưa qua cho ngươi lót dạ.”
“Không cần, nếu thúc thúc không sao, chất nhi xin cáo từ.” Văn Cảnh Huy giữ lễ mười phần chu đáo, không để ai bắt bẻ được.
Vừa trở về nhà mình, còn chưa kịp ổn định xong, thẩm thẩm đã mang hộp đồ ăn tới, bên trong có một chén canh trứng gà, hai cái bánh bao trắng, thêm một đĩa tóp mỡ xào cải trắng.
Vào thời điểm giáp hạt đầu xuân, đây đã là món ăn rất tốt rồi.
“Thẩm thẩm không cần phải làm vậy.” Văn Cảnh Huy vốn không có ấn tượng tốt với vị thẩm thẩm này, đương nhiên cũng không vì chút đồ ăn mà nịnh bợ.
Trong mắt hắn, có thể nhìn ra một câu: "Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó chung sống!"
“Khách sáo gì chứ? Không phải đã nói rồi sao? Ngươi bây giờ là hy vọng của Văn gia, cứ ăn ngon đi!” Thẩm thẩm như không nghe thấy gì, đặt hộp đồ ăn lên bàn.
Văn Cảnh Huy quả thực đã đói bụng, thẩm thẩm lại là bậc trưởng bối, hắn liền cảm tạ rồi ngồi xuống dùng bữa.
"Cháu trai lớn à, nếu muốn thay đổi thủ tục thì phải làm sao?”
“Còn phải xem là muốn thay đổi cái gì.”
“Nếu là hộ tịch thì sao?”
“Lý trưởng, hương lão, còn có bản thân người đó và ấn tín đều phải có mặt, mới có thể đến nha môn lập hồ sơ sửa đổi hộ tịch.”
“Phiền phức vậy sao?” Thẩm thẩm lộ vẻ kinh ngạc.
“Không phiền phức thì chỉ có nô tịch.”
Thẩm thẩm đảo mắt suy tính…
Vừa ăn xong, Văn Cảnh Huy liền gục xuống bàn, bất động, rõ ràng là đã ngất đi.
Thẩm thẩm bước ra ngoài mở cửa, để thúc thúc vào.
“Giờ phải làm sao? Hắn không tỉnh lại, chúng ta làm sao biết tư chương, ấn tín ở đâu? Còn cần hắn có mặt, lại phải có Lý trưởng, hương lão làm chứng.”
“Chẳng phải vẫn còn một cách sao?”
“Nô tịch?” Thúc thúc bỗng nhiên lắc đầu: “Không được, không được! Dù gì nó cũng là con cháu Văn gia, sao có thể bán mình làm nô?”
“Vậy thì ném xuống sông! Nước sông đầu xuân lạnh lắm, cháu trai lớn trượt chân ngã xuống sông, cũng không phải không có khả năng…”
Thúc thúc Văn gia hạ quyết tâm, trực tiếp vác cháu trai bất tỉnh lên, hai phu thê hợp lực, ném thẳng xuống nước.
Nhưng mệnh Văn Cảnh Huy chưa dứt!
“Có người rơi xuống nước!” Vừa định rời đi, bên kia đã có người chạy tới, còn lớn tiếng gọi.
Một tiếng hô đã kéo đến không ít người, ba chân bốn cẳng chạy tới vớt người lên!
Tìm người thỉnh đại phu, đi tìm Văn Đức Quý, ai bảo hắn là thúc thúc của Văn Cảnh Huy chứ? Văn Cảnh Huy xảy ra chuyện, không tìm hắn thì tìm ai?
Văn Đức Quý cùng Văn Lương thị quay lại, đưa Văn Cảnh Huy về nhà.
Hai phu thê tức muốn chết!
Tưởng buổi sáng không có ai ra bờ sông, ai ngờ lại có người dậy sớm giặt quần áo. Kết quả, Văn Cảnh Huy đã trôi một vòng trong nước, vậy mà vẫn trở về!
Chỉ là hơi sốt một chút, đại phu cũng nói chỉ cần dưỡng hai ngày sẽ khỏi, không cần lo lắng.
Nhưng hai người bọn họ lại càng lo lắng hơn!
“Bán hắn đi? Bán thật xa, ai biết hắn là người của Văn gia chúng ta chứ? Dù hắn có tỉnh lại, cũng chưa chắc tìm được đường về!”
“Cái này…?” Văn Đức Quý do dự.
“Nếu ngươi không bán hắn, chẳng phải ép ta vào đường chết sao? Vì cái nhà này, ta đã hạ mông hãn dược với hắn, hắn tỉnh lại không tìm ta tính sổ mới là lạ! Ngươi muốn để ta chết hay để hắn chết? Ta biết ngươi chán ghét ta, muốn tìm đứa trẻ trung, xinh đẹp, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho Diệu Nhi nhà chúng ta. Nó cũng hơn hai mươi tuổi, bây giờ chính là lúc tìm người mai mối, chẳng lẽ ngươi không muốn có cháu bế sao? Nó nợ bạc sòng bài, nếu không còn cách nào trả, người ta sẽ chặt tay nó để gán nợ đó!” Văn Lương thị vừa khóc lóc kể lể, từng câu từng chữ như mưa rơi, nước mắt lã chã.
Văn Đức Quý mặt mày cau có.
“Ngươi nghĩ lại xem, bà bà vẫn luôn do chúng ta chăm sóc, bà thương Diệu Nhi đến mức nào, ngươi không phải không biết. Lỡ như Diệu Nhi xảy ra chuyện, bà bà phải làm sao?” Văn Lương thị cúi đầu không ngừng lau nước mắt.
“Vậy ngươi nói xem, phải làm sao?” Văn Đức Quý đã một lần nhẫn tâm, thì lần thứ hai cũng không cần suy nghĩ lâu.
“Bán hắn đi thật xa, tìm một nơi sâu trong núi rừng, cùng lắm thì cũng chỉ là làm việc nặng. Hắn biết chữ, cũng không đến nỗi chịu quá nhiều khổ sở.” Văn Lương thị lải nhải, nhưng trong lòng đã có tính toán.
Bán Văn Cảnh Huy, lấy hết tài sản của hắn, nếu hắn thi đậu tú tài, còn có thể để Diệu Nhi nhà bà thế thân!
Cả đời này, bà cái gì cũng hơn đại tẩu, ngay cả bà bà cũng luôn chê bai đại tẩu, chỉ có bà biết làm người, biết nói chuyện, nên lão thái thái đương nhiên thiên vị bà. Lúc trước khi chia nhà, đại phòng không có con nối dõi, ai ngờ sau khi chia nhà, năm sau đại tẩu lại sinh ra Văn Cảnh Huy.
Từ nhỏ, Văn Cảnh Huy đã thông minh, đọc sách tiến bộ, đại ca đại tẩu lại phát đạt, chỉ chu cấp tiền dưỡng lão cho bà bà, ngoài ra không hề nhắc đến chuyện khác.
Vất vả lắm đại ca đại tẩu mới gặp chuyện ngoài ý muốn qua đời, Văn Cảnh Huy giữ đạo hiếu ba năm, bà không ít lần moi bạc từ hắn. Ai ngờ càng moi, hắn lại càng tiền đồ rộng mở!
Nếu Văn Cảnh Huy thật sự thành tú tài, vậy chẳng phải cả đời này Diệu Nhi nhà bà đều không thể bằng hắn sao?
Khẩu khí này bà làm sao nuốt trôi được?
Thừa dịp hắn còn chưa tỉnh, mau chóng xử lý đi, như vậy tòa nhà này, đồng ruộng này đều sẽ là của bọn họ. Lão thái thái chắc chắn cũng không phản đối, chỉ cần được hầu hạ chu đáo thì chẳng có vấn đề gì.
“Vậy nhất định phải tìm một nơi hắn không thể quay về!” Văn Đức Quý là người trọng thể diện, nếu để người ta biết hắn có một đứa cháu trai bán thân làm nô, chẳng phải hắn sẽ mất sạch danh dự sao?
“Đương nhiên rồi!”
Văn Lương thị hành động rất nhanh, tìm một tên buôn người, rót cho Văn Cảnh Huy đang bệnh một bát mông hãn dược, rồi bán hắn đi.
Nhưng bọn buôn người vừa thấy Văn Cảnh Huy hôn mê bất tỉnh thì lập tức toát mồ hôi lạnh!
“Người này ta không mua! Trừ khi hắn tỉnh lại, tự mình nói muốn bán thân, bằng không ta không dám nhận. Mua bán lương dân làm nô bộc, đó là tội bị lưu đày!” Tên buôn người vung tay áo bỏ đi ngay.
Hắn không phải người tốt, nhưng cũng không thể cố tình phạm pháp được!
Đại Minh tuy mới lập triều chưa đầy 20 năm, nhưng luật pháp vô cùng nghiêm khắc. Triều đình đã thanh trừng sạch sẽ sự hủ bại và vô pháp của Nguyên triều do người Mông Cổ lập nên, đặt trọng hình, trọng pháp để khôi phục trật tự cho người Hán.
Những điều này, Văn Đức Quý và Văn Lương thị nào hiểu rõ? Bọn họ chỉ là tiểu dân, trong mắt chỉ nghĩ đến mảnh đất và ba gian nhà ngói khang trang của cháu trai, còn quan tâm được gì khác?
Thấy bọn buôn người bỏ đi, Văn Lương thị sốt ruột. Những lời vừa rồi nàng chẳng buồn để vào tai. Văn Cảnh Huy không bị bán đi, thì bọn họ làm sao chiếm được gia sản đây?
Đúng lúc đang nóng ruột, nàng lại nhìn thấy trên bàn có khế ước thư mà bọn buôn người để lại, lập tức nghĩ ra kế!
Ở chợ, nàng tìm một kẻ lười biếng từ thôn hẻo lánh, dùng một tờ khế ước vô giá trị để bán Văn Cảnh Huy với giá một lượng bạc!
Người mua là một gã họ Võ, tên Võ Quý Hữu, là người làng Tắc Phong sau núi Cương Tử Sơn.
Cương Tử Sơn tuy không cao nhưng lại hoang vắng, cây cối rậm rạp, trên núi có suối cá nhưng không ai dám đến bắt, vì người dân nơi đó vẫn truyền tai nhau rằng bên kia Cương Tử Sơn có một toán mã phỉ.
Ở vùng Tuyên Phủ này, dân gian gọi bọn chúng là “Râu”.
Chỉ vào mùng Một và ngày Rằm hàng tháng, khi một nhóm dân làng tụ tập đi chợ ở trấn, bọn "Râu" mới tạm thời để họ qua lại an toàn.