Edit Ngọc Trúc
Nói đến đây, Võ Đại hiểu rõ tính toán của Văn Cảnh Huy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Văn Cảnh Huy và Kỷ Hưng Ngôn.
“Trong thôn chỉ có bảy khẩu người à! Nhỏ quá.” Kỷ Cương nhỏ giọng lẩm bẩm, liền bị nương mình cho một bạt tai, lập tức ngậm miệng không nói thêm.
Khóe miệng Văn Cảnh Huy co giật, kỷ cữu mẫu đúng là phá hỏng ấn tượng ôn nhu “tam tòng tứ đức” của hắn về nữ tử thời đại này.
“Mà ngài cũng khẳng định không yên tâm Võ Đại. Võ Đại nếu đi theo các ngươi, cũng chỉ miễn cưỡng no ấm. Không bằng các ngươi dọn tới đây luôn đi, sống cùng thôn với Võ Đại. Ngày sau nếu nhà họ Võ còn dám tới, chẳng phải có cữu mẫu che chở cho Võ Đại sao?” Văn Cảnh Huy sốt sắng kéo người nhập thôn Cương Tử, chức lý trưởng của hắn làm quá thất bại rồi.
Cả thôn chỉ có bảy hộ dân, hai đứa nhỏ thì còn quá bé, ngày thường hắn nỡ không nặng lời một câu, lại càng miễn bàn đến chuyện quản lý, chỉ cần không quá nuông chiều là tốt lắm rồi.
Lão Phạm, Tiểu Phạm với Tiểu Đinh căn bản chẳng cần hắn nói gì!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play