Edit Ngọc Trúc
Nàng cũng không nói gì khác, đối với chuyện người ta nói là Văn Cảnh Huy tự nguyện đưa tiền cơm, nàng nấu cơm mang cho Văn Cảnh Huy một phần cũng không phải chuyện to tát gì.
Nguyên chủ là người không quan tâm thế sự, đối với thẩm thẩm lâu lâu đến lải nhải chuyện sinh kế khó khăn, liền sẽ cho một ít bạc, không cầu gì khác, chỉ mong phần thân tình này có thể lâu dài một chút, kết quả không nói cũng biết.
“Người ấy, chỉ khi bị bức đến đường cùng, mới nghĩ đến chuyện tự lập! Biết nấu cơm cũng được, sau này có tức phụ nhi, sinh oa ở cữ, ngươi chẳng phải nên chăm sóc nàng cho thật tốt sao!” Cữu mẫu ba câu không rời khỏi đề tài “tức phụ nhi”.
“Cữu mẫu, ta đời này vốn không tính toán tìm tức phụ.” Văn Cảnh Huy cảm thấy có lẽ cữu mẫu muốn làm mai cho hắn, nếu không thì sẽ không luôn nhắc đến chuyện này.
Vì muốn sau này tai được yên ổn, Văn Cảnh Huy đành phải trước tiên nói rõ với vị cữu mẫu này, để tránh sau này lại xảy ra chuyện gì phiền toái.
“A? Như vậy sao được?” Quả nhiên, cữu mẫu không vui, đem thịt trụng nước sôi, gạt bỏ huyết bọt, cho vào chậu: “Không thành gia lập nghiệp, ngươi định tuyệt hậu à? Ngươi không sợ phụ lòng cha nương đã mất sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play