Edit Ngọc Trúc

Văn Cảnh Huy hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn dậm chân chửi má nó, vừa rồi ánh mắt Võ đại nhìn hắn cứ như đang nhìn kẻ đần vậy!

Thật sự khó chịu!

Nhưng thôi, ít ra cũng có chút biểu cảm.

“Ngươi đi nhặt thêm chút củi lửa về đây, ta nấu cơm, hiểu chưa?”

Võ đại im lặng gật đầu, xoay người không nói một lời đi thẳng ra ngoài.

Đợi Võ đại đi rồi, Văn Cảnh Huy liền xoay người chui vào không gian. Vừa rồi chỉ lo cho hai đứa nhỏ, quên luôn chuyện lấy ít đồ ăn ra cho hai người lớn dùng.

Không gian này vốn chuẩn bị đồ cho từ tế viện, vật phẩm không thiếu, gạo trắng, bột mì, dầu đậu nành toàn là mấy trăm bao, kiểu bán sỉ số lượng lớn. Lúc đó Văn Cảnh Huy đúng là hung hăng chơi lớn, lấy hẳn số lượng gần như thiên văn.

Ít nhất đủ cho từ tế viện cộng thêm cô nhi viện vài trăm người ăn suốt cả năm.

Mà bây giờ chỉ còn hai người lớn và hai đứa nhỏ, chắc ăn mười năm tám năm cũng không thành vấn đề!

Đồ bên trong không gian đều được bảo quản tươi mới, ngay cả thịt heo, lạp xưởng, rau xanh bán sỉ về cũng giữ được trong trạng thái yên lặng ổn định, không lo bị hỏng. Có điều Văn Cảnh Huy cũng không dám lấy thứ gì ra một cách quá lộ liễu, vẫn luôn nghĩ cách để kín đáo một chút, ví dụ như đựng vào hũ sứ lớn.

Mà những hũ sứ đó vốn là hàng mỹ nghệ giả cổ, nhìn qua còn giống hệt đồ sứ thanh hoa thật.

Hắn chọn hai hũ sứ đựng gạo trắng, một hũ gạo kê, lấy thêm nửa tảng thịt heo. Không rõ vùng này có khoai tây không nên cũng không dám lấy ra, nhưng nơi này đang là rét tháng ba, chắc là địa giới phương Bắc, mà rau củ khô vùng Bắc cũng đa dạng. Củ cải khô, cà tím khô, đậu đũa khô… thứ gì cũng có, mà trong không gian của hắn cũng chẳng thiếu những thứ đó, đặc biệt còn có cả một đống cải muối khô!

Là do mấy cụ già trong từ tế viện tay cầm tay dạy hắn làm đấy!

Loại cải muối khô này không cầu kỳ, chỉ cần dùng cải bẹ xanh, rửa sạch, phơi khô, thái nhỏ, ướp muối cho vàng lên, sau đó đem ra phơi lại lần nữa là được. Không hóa chất, không ô nhiễm, vệ sinh sạch sẽ, dùng để hầm thịt heo vừa ngon vừa không ngấy, lại tiện lợi.

Hắn lấy ít cải muối khô, củ cải khô, cà tím khô, rồi lục thêm vài thỏi vàng trong kho, chọn hai thỏi nhỏ. Dù sao cũng phải làm người to khỏe trong nhà này có chút tiền tiêu dùng, bất kể triều đại nào, vàng đều là tiền mạnh cả!

Lại nghĩ tới chăn đệm, gối đầu, áo gối…, cần dùng đồ càng ngày càng nhiều, thế là dứt khoát lấy ra thêm một đống lớn đồ.

Vừa lấy ra xong thì đụng ngay một ánh mắt.

Văn Cảnh Huy giật bắn mình!

Không thể bị lộ thân đâu!

Ít nhất không phải lúc này!

Một đôi mắt đen nhánh tròn xoe, trong trẻo mà ngây thơ.

Là tiểu oa nhi!

Văn Cảnh Huy chớp chớp mắt, ngượng ngùng đặt đồ xuống, nghiêng người nhìn tiểu oa nhi, xoa tay, rồi cúi đầu thương lượng với đứa nhỏ chưa đến ba tuổi:
“Bảo bối à, ngươi xem này, ngươi giúp thúc thúc giữ bí mật có được không? Thúc thúc cho ngươi kẹo ăn nhé?”

Tiểu oa nhi còn quá nhỏ, tuy rằng đã qua sinh nhật tròn ba tuổi, nhưng nhìn qua còn chưa lớn bằng đứa bé một tuổi. Chỉ biết cười hì hì với Văn Cảnh Huy, chứ chẳng nói câu nào!

Văn Cảnh Huy ngồi đó trò chuyện với tiểu gia hỏa một lúc, mới đột nhiên phát hiện — tiểu gia hỏa này còn chưa học nói!

Thật tốt quá!

Văn Cảnh Huy suýt chút nữa mừng đến phát khóc!

Không dễ gì mà!

Hú vía một phen a!

Vận may tới rồi!

Thấy tiểu oa nhi đang cắn ngón tay, cười toe toét với mình, khiến tim Văn Cảnh Huy mềm nhũn, bất chợt bế thốc đứa nhỏ lên, hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ mềm mềm kia, làm tiểu oa nhi cười khanh khách.

Hắn lục lọi lấy ra một chiếc bánh quy mùi sữa chuyên dùng để hài tử mọc răng cắn chơi, không dám cho nhiều, sợ đứa nhỏ ăn không hết, chỉ đưa cho một cái dài tầm một tấc:
“Đây, cắn chơi trước, lát nữa thúc thúc nấu canh trứng cho con ăn!”

Hài tử chưa đến ba tuổi, chắc cũng có thể ăn chút đồ mềm được rồi.

Tiểu oa nhi cầm lấy bánh quy mọc răng, lại không ăn, mà đưa tới bên miệng muội muội, ý là muốn cho muội muội ăn!

Ai u trời ơi!

Làm lòng Văn Cảnh Huy như tan chảy thành nước!

“Ngoan nào, muội muội tạm thời chưa ăn được cái này, cái này là để bảo bối ăn đó nha!” Tiểu oa nhi này đúng là hiểu chuyện quá đáng yêu.

Không biết có phải nghe hiểu không, mà tiểu oa nhi không nhét bánh cho muội muội nữa, nhưng vẫn ngồi cạnh muội muội, một đầu bánh quy cắn trong miệng, mắt nhìn muội muội đang ngủ.

Ngoan thật sự a!

Văn Cảnh Huy vừa nghĩ vừa cười, bắt đầu lấy đồ ra chuẩn bị nấu cơm. Thớt đã rửa sạch từ trước để trong không gian, dao phay, nồi niêu, muỗng múc cơm… thậm chí cả đũa đều là của cải trong không gian.

Hắn xách dao phay lên, chặt một đống thịt ba chỉ, lấy ít cải muối khô, nấu một nồi cơm trắng, chờ cơm chín rồi đặt sang một bên, dù sao cũng không nguội nhanh như vậy. Sau đó nhanh tay đập sáu quả trứng gà, chuẩn bị hấp một bát canh trứng. Trừ tiểu oa nhi ra thì thân thể hắn cũng chưa ăn nổi nhiều, nên chỉ làm ít, từ từ bồi bổ lại.

Lúc này, Võ đại đã trở về.

Trên lưng cõng hai bó củi lớn, đều là những cành cây khô gãy dễ bắt lửa.

Vừa mới đến gần căn nhà tranh, đã lờ mờ ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng, còn tưởng mình đói quá đến sinh ảo giác.

Nhưng khi đẩy cửa bước vào, lại đúng lúc thấy Văn Cảnh Huy đang đập sáu quả trứng gà vào bát, thêm nước để chuẩn bị hấp — hai mắt hắn suýt chút nữa thì trợn tròn!

Đầu mùa xuân, đang là lúc giáp hạt.

Hiện tại trong thôn ngay cả nhà Lí trưởng cũng không nỡ ăn trứng, toàn bộ đều để dành gom lại đem ra trấn đổi lấy tiền mua muối. Mà cũng đúng lúc đang là mùa gà ấp trứng, hiện tại một quả trứng gà đáng giá năm đồng tiền!

Thế mà thần tiên vừa ra tay đã dùng sáu quả — tức là ba mươi đồng tiền đó!

Không thể tin nổi!

“Về rồi à? Mau, bên này đang thiếu củi lửa đấy!” Nếu có sẵn củi, hắn đã sớm làm món cải muối om thịt rồi, giờ đành phải ưu tiên hấp canh trứng cho đám nhỏ, đợi tiểu oa nhi ăn no xong, hai người bọn họ ăn sau cũng không muộn.

Võ đại lặng lẽ thêm củi vào bếp, Văn Cảnh Huy thì bận rộn hấp canh trứng, nước nấu là lấy từ không gian, dùng nước giếng sạch và nước tinh khiết.

Bởi vì trong nhà đến cả cái lu nước cũng không có, may là hắn trong không gian có chuẩn bị hai cái lu lớn để muối rau, bèn lấy một cái ra đặt bên cạnh, bên trong đựng toàn là nước tinh khiết lưu trữ sẵn trong không gian.

Nhà tranh có hai bếp lửa, một lớn một nhỏ, lúc này đều đã được nhóm củi, trong phòng lập tức ấm lên không ít. Văn Cảnh Huy dùng bếp nhỏ đun nước sôi, bếp lớn thì hấp canh trứng, rồi lấy sữa bột ra, múc một ít canh trứng vào bát nhỏ, hòa với sữa bột, rồi đưa cho Võ đại:

“Để qua bên kia nguội bớt, đem lão đại ra ngoài kéo cái ‘ba ba’ cho xong đi, ta xem tiểu nhân có cần thay tã không, không thì cũng sắp đến giờ uống sữa rồi.”

Võ đại không nói một lời, làm y như lời hắn.

Văn Cảnh Huy xoa xoa mũi — Võ đại đúng là nghe lời thật.

Nãi oa oa lúc này cũng đã tỉnh, nhưng không hề khóc nháo, chỉ trợn tròn mắt nhìn nóc nhà tranh.

Văn Cảnh Huy sợ có cái cọng cỏ nào đó từ trên rơi xuống trúng mắt hài tử, liền tranh thủ bế nãi oa lên, lấy tấm lót trẻ con ra, áp trán mình lên trán đứa nhỏ một lúc, cảm nhận nhiệt độ: Không sốt cũng không lạnh, rất ổn.

“Ư… Oa…!” Nãi oa oa đột nhiên phát ra tiếng, còn có vẻ giãy giụa chút chút.

Văn Cảnh Huy nhanh tay đặt đứa nhỏ nằm xuống, mở tã ra xem — quả nhiên là ướt nhẹp!

Võ đại ôm tiểu oa nhi quay trở lại, vừa hay nhìn thấy Văn Cảnh Huy đang tự tay thay tã cho nãi oa oa, hoàn toàn không có chút gì là ghét bỏ, hốc mắt hắn đỏ lên, cúi đầu xuống — vừa đúng lúc đối diện ánh mắt của tiểu oa nhi trong lòng.

“Cái này mai đem ra giặt sạch rồi phơi khô.” Văn Cảnh Huy đặt cái tã bẩn sang một bên, đúng ngay lên đống cỏ mà Võ đại tối nay dự định nằm ngủ, sau đó lấy nước ấm lau sạch vùng mông cho nãi oa, còn bôi thêm phấn thơm, thay tã mới sạch sẽ.

Võ đại trầm mặc một lát, rất muốn nói cho thần tiên kia biết — chỗ để cái tã dơ đó là chỗ đêm nay hắn phải ngủ…

Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Văn Cảnh Huy ôm nãi oa để đút sữa bột, Võ đại cũng ôm tiểu oa nhi cho uống sữa, chỉ là lần này, so với lần trước, rõ ràng không đủ.

Chỉ chốc lát sau, tiểu oa nhi đã uống hết, Võ đại lúng túng quay đầu nhìn Văn Cảnh Huy — tiểu oa nhi rõ ràng là chưa ăn no.

“Lớn vậy rồi thì nên bắt đầu ăn thêm phụ thực, chứ chỉ uống sữa thì sao đủ tiêu hóa cho hài tử? Ngươi hiểu không?”

Võ đại mím môi: “Trước giờ… vẫn chưa từng uống sữa, chỉ là ăn ít cháo bột… ăn cũng không được bao nhiêu.”

Cơ bản là chưa bao giờ được ăn no, đừng nói chi đến cái gì mà phụ thực, không bị đói chết đã là ông trời phù hộ rồi.

“Từ giờ trở đi, chuyện của hài tử, đều phải nghe theo ta. Chén canh trứng kia chắc cũng nguội rồi, đút cho bọn nhỏ ăn đi. Phần còn lại, ngươi một nửa, ta một nửa, hai ta cũng nên bồi bổ một chút!” Văn Cảnh Huy đau lòng vì lũ nhỏ đến mức không chịu nổi. Hắn vốn là người không thể chịu được cảnh con nít chịu khổ, nếu không thì đã chẳng tích góp nhiều tiền đến vậy chỉ để dùng cho cô nhi viện với từ tế viện.

“Ừm.”

Võ đại cúi đầu, mà Văn Cảnh Huy lại không chú ý đến vẻ mặt của hắn...

Văn Cảnh Huy sau khi tuyên bố quyền làm chủ chuyện con cái, liền tiếp tục đút sữa cho nãi oa oa.

Hai bữa liền ăn no, quả thật khiến hai tiểu gia hỏa kia hoàn toàn bị hắn "thu mua". Nãi oa oa giờ đã biết há cái miệng nhỏ cười với Văn Cảnh Huy không biết xấu hổ, còn tiểu oa nhi thì đã dám vui vẻ với hắn rồi.

Sau khi hai đứa nhỏ ăn uống no đủ, Văn Cảnh Huy trải giường gấp thành một cái giường đệm vững chắc và ấm áp, bên trên lại phủ thêm một lớp chăn bông dày. Dù sao hắn cũng chẳng tin tưởng chút nào vào khả năng giữ ấm của cái nhà tranh này!

Trên cùng, hắn trải thêm một lớp đệm nhỏ, dưới đệm nhỏ ấy, Văn Cảnh Huy lén lút dán bốn miếng dán nhiệt!

Thứ đó dùng cực tốt, một miếng có thể giữ ấm liên tục mười hai tiếng, còn ấm hơn cả giường sưởi. Mà nhà tranh này thì đừng nói giường sưởi, ngay cả cái ý niệm đó cũng không có, hai đứa nhỏ thì còn quá nhỏ, không thể không cẩn thận giữ ấm cho chúng.

Hắn lại lấy lồng bàn che muỗi đặt lên trên hai đứa nhỏ, dùng một chiếc áo khoác bao lấy lồng bàn, chỉ để lộ ra một mặt, để hai đứa nhỏ có thể nhìn thấy hắn và Võ đại qua lớp lồng bàn trong suốt.

Ban đầu, tiểu oa nhi bị ngăn cách liền không vui, duỗi tay nhỏ đòi ra ngoài. Nhưng mà hắn còn quá nhỏ, vừa ăn no, bụng còn tròn vo, lăn qua lăn lại một lúc thì Võ đại đưa tay qua lớp lồng bàn, nhẹ nhàng vỗ về. Tuy không nói lời nào, nhưng sự im lặng và an ủi của Võ đại cũng khiến tiểu oa nhi thấy yên tâm hơn. Chơi đùa một lát, Văn Cảnh Huy lại bước đến, đút thêm ít nước ấm cho tiểu oa nhi, còn tiện thể giáo huấn Võ đại:
“Hài tử ăn xong phải uống chút nước ấm. Một là súc miệng sạch sẽ, tránh để sót lại thức ăn; hai là tốt cho răng sau này.”

Hắn cũng không rõ đây là thời đại nào, nhưng hình như là triều Minh?

Cũng không biết là năm nào thời Minh, hay người ta dùng cách gì để làm sạch miệng, nên hắn không dám nói đến nước súc miệng linh tinh, chỉ có thể từ nhỏ bắt đầu rèn luyện cho bọn nhỏ thói quen tốt.

“Ừm.” Võ đại vẫn trả lời hắn bằng những câu gọn lỏn như thế.

“Ngươi nhìn hài tử kỹ chút. Nếu nó ngủ rồi thì đắp chăn lên, nhớ chưa?”

“Ừm.”

Văn Cảnh Huy dặn dò xong, liền đi nấu cơm. Trước khi nấu, hắn chia phần canh trứng ra một chút, hơn nửa bát đều đưa cho Võ đại:
“Vừa trông con vừa ăn, còn phải giúp ta canh lửa một chút nữa!”

Võ đại gật đầu, có phần do dự đưa tay ra nhận bát canh trứng mà Văn Cảnh Huy đưa cho. Bàn tay hắn thô ráp, nứt nẻ vì giá lạnh, đối lập hoàn toàn với chiếc bát sứ hoa tinh xảo kia.

“Ngươi sao tay lại thành ra thế này?” Văn Cảnh Huy giật mình hỏi.

Dù biết Võ đại là nông dân, nhưng bàn tay này cũng quá kinh khủng rồi!

Những vết nứt kia gần như bằng với cái miệng nhỏ của nãi oa oa!

“Tổn thương do giá rét.” Võ đại cúi đầu, trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã thoáng thấy tay của Văn Cảnh Huy — trắng nõn, mềm mại, không có chút dấu tích chai sạn nào. Đó là bàn tay của người đọc sách, hoàn toàn khác với tay hắn. Tay hắn là tay từng cầm đao chiến đấu, tay cầm cuốc làm ruộng, tay bổ củi…

“Về sau để ý một chút, mấy vết thương này cũng không thể xem thường được. Không sao, ta biết chút ít y thuật, chờ khi tìm được thuốc, sẽ làm cho ngươi một ít cao dán, bôi vài hôm đảm bảo là lành hẳn!” Văn Cảnh Huy vỗ ngực cam đoan.

Võ đại cúi đầu, ậm ừ gật đầu, bát canh trứng đưa vào miệng tuy đã hơi nguội, nhưng mùi vị vẫn ngon như cũ, khiến Võ đại hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi vào bụng. Hắn về nhà đã hơn một tháng nay, chưa từng được ăn một miếng thịt, món mặn cũng chưa ngửi thấy mùi bao giờ. Nếu không phải hắn thỉnh thoảng lén ra ngoài săn thú, rồi tự nướng ăn để bổ sung thể lực, thì e rằng đã sớm không chịu nổi rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play