Edit Ngọc Trúc
Chính là hắn lại không thể không trở về, bởi vì hài tử còn quá nhỏ, hắn thì không biết chăm sóc, mà cũng không tìm được sữa, ít nhất cũng phải kiên trì đến khi đứa nhỏ cai sữa — đây là cốt nhục duy nhất mà huynh đệ hắn để lại trước khi chết, hắn không thể không nuôi.
Tiểu oa nhi ăn uống no đủ, chậm rãi bắt đầu buồn ngủ, trên người lại ấm nóng hầm hập, cuối cùng tựa vào bên cạnh muội muội mà ngủ.
Văn Cảnh Huy bên này cũng đã làm xong cơm. Cải bẹ muối úp thịt thoang thoảng mùi thịt bay trong nhà tranh, may mà bây giờ đang là tiết trời rét của tháng ba, mà căn nhà tranh này lại nằm ở nơi không gần xóm làng hay phong thủy bảo địa, bằng không e rằng mùi thịt này đã sớm dẫn người ta tới.
“Hài tử đều ngủ cả rồi, lại đây ăn cơm!” Văn Cảnh Huy dùng giọng nhẹ nhàng gọi Võ đại, thậm chí còn đốt hai ngọn nến lên để chiếu sáng!
Cái cửa sổ trong nhà tranh thật ra chỉ là một cái lỗ thủng, từ sớm đã bị Văn Cảnh Huy lấy một mảnh vải rách che kín, trong phòng không có nguồn sáng, bên ngoài trời cũng đã tối, thì còn nhìn thấy gì? Nếu không thắp nến, chẳng lẽ ăn cơm phải mò trong bóng tối chắc?
Võ đại nhìn Văn Cảnh Huy dưới ánh nến — da mặt y như ngọc, gương mặt sáng bừng, trong mắt vốn tĩnh lặng như đầm sâu, vậy mà lại hiện lên chút gợn sóng.
Chỉ là Văn Cảnh Huy không nhận ra điều đó mà thôi. Hắn múc cơm cho Võ đại thì dùng một cái chén canh lớn, còn múc cho mình thì chỉ dùng một chén cơm bình thường, đơn giản là vì hắn cảm thấy Võ đại chắc ăn nhiều, vẫn nên đổi chén lớn cho hắn thì hơn.
“Ăn cơm đi! Ăn cơm!” Văn Cảnh Huy vừa nói vừa bưng ra một cái chén canh lớn bằng sứ sành, múc đầy đồ ăn. Trong món cải muối úp thịt, rau thì nhiều mà thịt thì ít, hương vị cũng không quá nhạt. Hắn còn làm một bát canh trứng, thấy ở gần cửa có vài củ hành núi, liền bứt xuống, đánh trứng vào nấu thành canh.
Đây là bữa cơm đầu tiên hắn ăn từ khi đến thế giới này, cũng là lần đầu tiên dùng đũa mà không phải để gắp đồ ăn cho mình. Hắn gắp vài đũa thịt bỏ vào bát của Võ đại: “Đừng khách sáo, cứ ăn no vào, mấy thứ này sau này nhà ta còn nhiều nữa!”
Võ đại gật đầu rồi bắt đầu ăn, hắn ăn rất nhanh. Văn Cảnh Huy thì liên tục gắp đồ ăn cho hắn, hơn nữa đều gắp phần thịt nhiều rau ít, còn thường xuyên giục hắn uống thêm một bát canh.
Còn mình thì thật ra không thích ăn thịt lắm, chỉ ăn một ít rau cải, moi chút thịt nạc ở dưới, còn thịt mỡ thì lén nhét lại vào mâm đồ ăn, tự cho là giấu rất kín đáo!
Võ đại: “……”
Văn Cảnh Huy chỉ ăn một bát cơm là đã thấy no.
Nguyên chủ thì rất có thể ăn, nhưng với hắn thì không ăn nổi nhiều như vậy!
Dù chưa tới mức căng bụng, hắn cũng thấy chẳng ăn vô nổi nữa, dứt khoát buông đũa, đi quanh nhà tranh một vòng rồi bắt đầu dọn đống cỏ tranh kia: “Dùng cái này làm gì vậy?”
“Dùng để ngủ.” Võ đại đang dọn sạch hết cơm thừa canh cặn.
Đã rất lâu rồi hắn chưa được ăn no như hôm nay, đặc biệt là được ăn cơm trắng và có cả thịt, giống như lần cuối cùng được ăn vậy là trước khi ra chiến trường?
Cho dù là bị bắt đi chịu chết, cấp trên khi đó cũng chỉ phát cho một bát cơm trắng, thêm năm miếng thịt mỡ……
“Chỗ cỏ tranh này đều dọn đi hết đi, ta có giường đệm đơn giản, ngủ trên cỏ tranh gì đó, về sau không cần nữa.” Văn Cảnh Huy là người có chút sạch sẽ. Hắn lớn lên trong cô nhi viện, mà viện trưởng lúc về hưu từng là y tá trưởng, vì vậy bọn trẻ trong viện từ nhỏ cũng đều bị rèn cho chút thói quen sạch sẽ.
Võ đại trầm mặc dọn hết cỏ tranh ra ngoài, xếp một vòng quanh nhà tranh, đợi hắn quay vào lại thì Văn Cảnh Huy đã sớm dọn dẹp xong chén đũa, giường xếp cũng trải hai cái, một cái hắn ngủ, một cái để cho Võ đại.
Hai đứa nhỏ được đặt nằm trên một chiếc giường nhỏ ở giữa, gần đống lửa.
Nhà tranh tám phần là vừa mới dựng, lại từng được tu sửa, tạm thời vẫn đủ sức chắn gió xuân thổi qua, chỉ sợ gặp mưa, nước theo chiều nào thì cái gì trong nhà cũng bị nước cuốn đi hết.
Võ đại nhìn đệm giường sạch sẽ mà không dám leo lên. Trên người hắn chẳng có mảnh vải sạch sẽ, ngay cả gối đầu nhìn cũng mềm mại như vậy.
“Sao không lên giường ngủ?” Văn Cảnh Huy vốn là người có chút sạch sẽ, nhưng hắn cũng biết lúc này không phải lúc để câu nệ. Giữa đêm thế này còn bắt Võ đại đi đâu tắm rửa thay đồ?
Cũng chỉ đành tạm chấp nhận một chút thôi.
“Ta ngủ đệm chăn cũ đi.”
“Cái gì?” Văn Cảnh Huy lập tức ngồi dậy: “Chăn cũ của ngươi, ta lấy bịt cái lỗ hổng hướng bắc rồi, đệm giường thì kéo ra phía sau che gió rồi, ngươi cứ lên giường này mà ngủ!”
“Ta……”
“Không nghe lời thì ngày mai khỏi ăn gì hết, cũng đừng hòng cho hài tử ăn!”
Võ đại: “……”
Văn Cảnh Huy có hơi phấn khích, không ngủ được. Trong phòng vẫn còn một ngọn nến đang cháy để chiếu sáng. Võ đại vẻ mặt tiếc nuối không nỡ — ở chỗ này nến là thứ rất quý giá, chỉ khi cưới hỏi mới đốt hai cây nến hồng mảnh dài, ngày thường ai nấy đều dùng đèn dầu.
Mà cho dù là đèn dầu, cũng không phải lúc nào cũng đốt, dầu cũng phải bỏ tiền ra mua, dù là loại không ăn được cũng vẫn là tiền!
“Cái này cho ngươi, ngày mai có thể đi một chuyến lên trấn không?” Văn Cảnh Huy ném cho Võ đại hai cái kim ngật đáp: “Mang cái này đổi lấy bạc với đồng tiền, tìm người đến sửa lại cái nhà này.”
Võ đại: “……”
Thần tiên vừa ra tay, liền cho hai cái kim ngật đáp!
Hắn biết đến vàng vẫn là nhờ đi lính. Hắn nhớ rõ tướng quân bên kia đội cái mũ giáp, ở giữa có đính một khối chính là làm bằng vàng. Gọi là gì thì hắn không biết, nhưng cái màu kia hắn nhớ kỹ.
“Giờ đang là tháng ba rét mướt, người ta còn bận chưa rảnh. Đến sau mùng năm tháng năm, người mới bắt đầu có thời gian rỗi. Khi ấy cuốc xới cũng làm xong hết một lượt, nhà nhà đều có thể ra ngoài làm thuê, hơn nữa lúc đó cũng ít mưa hơn.”
Đây là câu thứ hai Võ đại nói dài từ đầu đến giờ, giọng không còn khàn như lần đầu, mang theo chút trầm thấp và từ tính, nghe vào tai Văn Cảnh Huy lại thấy đặc biệt dễ chịu.
“Vậy được rồi. Ta mang theo hai đứa nhỏ lên trấn tìm chỗ trọ trước, bên này ngươi thi thoảng về nhìn qua, nghỉ ngơi cho lại sức đã. Đợi đến lúc có thể xây nhà rồi thì bắt tay làm luôn, lúc đó ta dẫn bọn nhỏ quay về. Cái nhà tranh này không ổn, nhìn thì có vẻ tạm được, nhưng chỉ cần mưa xuống là sập thành vũng bùn, không thể ở nổi. Khi đó ta sẽ vẽ cho ngươi một bản thiết kế, cứ theo đó mà dựng nhà, không cần tiếc tiền, đây là nhà cho bốn người chúng ta cùng qua mùa đông, ít nhất cũng phải ở được mười năm tám năm, không thể làm qua loa.”
Văn Cảnh Huy khi còn nhỏ không thiếu lần chơi trò dựng nhà trong cô nhi viện. Trong mắt hắn, cái nhà tranh này so với mấy thứ hắn dựng hồi bé cũng chẳng hơn được bao nhiêu. Mưa xuống một trận, nước ngập lên, không cần tưới cũng đủ để chảy dột ào ào như trút.
Trong đám bạn cô nhi cùng lớn lên cũng có người sau này làm kiến trúc sư, lại còn là loại chuyên phục dựng kiến trúc cổ. Những lúc rảnh rỗi hắn cũng hay đi theo xem bản vẽ này nọ, tuy không thể nói là học được hết, nhưng để dựng một căn nhà thì chắc chắn là đủ dùng.
“Không cần.” Võ đại bước xuống giường, lại cung kính đưa hai miếng vàng trả lại: “Ở đây có núi có nước, gỗ cũng nhiều, ta có thể dựng một căn nhà gỗ tạm, tạm thời chúng ta ở trước. Vào thị trấn ở không thích hợp.”
Văn Cảnh Huy sững người, nghĩ đến đám người nhà họ Võ, lại nghĩ đến bên Văn gia, đúng là “không thích hợp” thật. Hắn còn chưa rõ thân thể này có vượt qua được kỳ viện thí kia không, nếu không qua, thì e là Văn gia sẽ ngay lập tức tới tìm hắn tính sổ!
Nếu mà qua được, hắn cũng chẳng định bỏ qua cho Văn gia, chỉ là muốn dời lại hai năm để trả thù mà thôi.
“Vậy thì cũng cầm đi, đổi lấy chút tiền lẻ mang về nhà. Dù là nhà gỗ, cũng phải chuẩn bị gỗ từ trước đúng không? Cưa, rìu gì đó cũng phải có trước đã. Với lại nhà gỗ có xây xong cũng phải sắp xếp đàng hoàng một chút. Đầu óc ta giờ cứ mơ mơ hồ hồ, có mấy việc không nhớ rõ nữa, ngươi giúp ta đổi chút tiền mang về để lo trong nhà. Giờ khai xuân rồi, chúng ta cũng phải tính chuyện nuôi ít gà vịt ngỗng chó gì đó chứ? Trong đất cũng phải gieo hạt? Chỗ nào cũng cần tiêu tiền. Ngươi đi một chuyến lên thị trấn, tìm chỗ tắm rửa một cái, mua bốn bộ quần áo mới. Đừng sợ tiêu tiền, ta còn nhiều lắm. Cái gì cần thiết thì cứ mua.”
Nói rồi, Văn Cảnh Huy lại nhét hai miếng vàng cho Võ đại.
Võ đại nhìn hai miếng vàng trong tay, nóng hầm hập. Vì đang là buổi tối, trong nhà lại tối, hắn thì cúi đầu, nên Văn Cảnh Huy không thấy rõ nét mặt hắn.
Trong phòng vẫn luôn có đốt một đống lửa nhỏ, trên đó đặt nồi sắt đang đun nước. Văn Cảnh Huy biết bé gái nửa đêm sẽ đói, vì con nít bú sữa đâu có giống người lớn, ba bữa một ngày là đủ. Bú sữa là mỗi ngày vài lần, kể cả nửa đêm đói cũng khóc ré lên “oa oa oa”, mình cũng phải chuẩn bị đồ ăn khuya cho chúng.
Văn Cảnh Huy vừa mới thấy buồn ngủ một chút, liền nghe tiếng khóc chít chít nho nhỏ của bé gái, lập tức tỉnh táo hẳn. Quay đầu nhìn, thì thấy Võ đại đã tỉnh, còn ngồi dậy, trong tay đang cầm đồ!
Khoảnh khắc đó, Văn Cảnh Huy có cảm giác như mình đang thấy một con sói độc trong rừng sâu!
Đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, cảnh giác nhìn bốn phía!
Nhìn là biết người từng được huấn luyện nghiêm chỉnh!
Hơn nữa là kiểu người từng thực sự giết địch ngoài chiến trường, bản năng cảnh giác đó là tôi luyện từ máu và lửa mà ra.
“Là bảo bảo đói rồi, ta đi pha sữa, ngươi xem thằng lớn có tỉnh chưa? Nếu tỉnh thì cho nó đi tè, ta sẽ cho nó uống một chén sữa luôn, uống xong rồi nhớ cho súc miệng nha!” Văn Cảnh Huy làm như không có chuyện gì, bước xuống giường, thêm củi vào đống lửa nhỏ để nước sôi nhanh hơn, rồi lấy bình sữa bột ra pha sữa, động tác thuần thục, không hề ngập ngừng.
Võ đại nghe lời nhìn đứa bé, thấy con chưa tỉnh hẳn nên không cho tè. Nhưng đợi đến khi Văn Cảnh Huy pha xong sữa, thì thằng bé cũng tỉnh rồi.
Thằng nhỏ chưa biết nói, chỉ nằm trong màn nhìn Võ đại.
Võ đại không dám chạm vào cái màn. Hắn thấy mấy thứ quý giá thế này, lỡ tay làm hỏng thì có bán mình cũng không đền nổi.
Cuối cùng vẫn là Văn Cảnh Huy chịu không nổi nữa, mở màn ra, bế hai đứa nhỏ ra ngoài, đưa đứa lớn cho Võ đại, còn dùng chăn nhỏ quấn kín lại: “Đi tiểu đi.”
Võ đại làm theo.
Cười tủm tỉm ôm tiểu nhân ra ngoài, sờ sờ, phát hiện đã ướt, liền nhanh nhẹn thay tã, còn rửa sạch tiểu thí thí, lau phấn, xoa người, bao lại cẩn thận rồi ôm nãi oa oa dỗ dành uống sữa.
Võ rất có dáng vẻ học theo cách uy tiểu oa nhi, tiểu oa nhi uống sữa thì dễ hơn nhiều, ừng ực ừng ực giống như tiểu trư hay dê con, còn nãi oa oa thì khác, miệng quá nhỏ, phải chậm rãi đút mới được, bằng không dễ bị sặc.
Dỗ hai đứa nhỏ ngủ yên, hai người mới được nghỉ ngơi, nhưng chưa đến ba canh giờ, nãi oa oa lại đói bụng!
Văn Cảnh Huy nhanh nhẹn bò dậy, vỗ vỗ đứa lớn, dỗ dành tiểu nhân, rồi pha sữa bột nhiệt độ vừa phải, suốt cả đêm bò dậy ba lần.
Tháng ba rét mướt lại lạnh, rốt cuộc cũng qua, nên ngày hôm sau hiếm khi được ngày nắng, nhiệt độ tăng trở lại đột ngột, võ đại còn rất cao hứng, sáng sớm đã nhặt được một đống củi lửa trở về.
Văn Cảnh Huy sáng sớm liền đun nước sôi, lấy chậu tắm ra, trước tiên tắm rửa cho tiểu oa nhi, trong phòng đốt lửa nóng hổi, không sợ tiểu gia hỏa bị lạnh, sau đó mặc cho hắn bộ quần áo hiện tại có thể dùng được, không đến mức quá kỳ cục, lố lăng.
Tiếp theo là nãi oa oa, cũng tắm rửa một lượt, thay một thân sạch sẽ rồi quấn lại gọn gàng, đặt lên giường xếp nằm.
Bởi vì hai đứa nhỏ đều còn nhỏ, dùng nước cũng không nhiều, rất nhanh đã tắm xong, Văn Cảnh Huy lại nấu nước nóng cho võ đại rửa mặt rửa tay.
Võ đại nhìn hắn tắm rửa cho hai hài tử, lại thay áo mới, còn chuẩn bị cho hắn một bộ, trên cùng còn đặt thêm cái gì đó hình tam giác, hẳn là cũng chuẩn bị cho hắn, nhìn ra được đều là đồ mới.
Võ đại không nói lời nào, cầm quần áo xoay người đi ra ngoài.
Văn Cảnh Huy khó hiểu nhìn theo bóng hắn, trong lòng nghĩ không rửa mặt rửa tay, ăn cơm cũng không, đi đâu vậy chứ? Đợi hắn đuổi theo ra thì người đã sớm không thấy bóng dáng đâu rồi!
Văn Cảnh Huy ra khỏi cửa mới nhìn rõ được vị trí nhà tranh này, là nằm trên đỉnh núi, dựng lên giữa một bãi đá lớn, bốn phía có những khối đá tự nhiên chồng chất thành tường đá, chẳng qua tường đá ấy vòng quá rộng, vừa nhìn qua, căn nhà tranh này quả thật lẻ loi, hoàn toàn không có tường vây hay cổng lớn gì cả!
Bên cạnh nhà tranh miễn cưỡng có thể xem là một cái lều tranh tạm, bên trong chất đống những bó cỏ tranh mà hôm qua hắn cùng võ đại làm ra, còn có mấy bó củi gỗ.
Văn Cảnh Huy nhìn đống củi gỗ liền lau mồ hôi không ngừng, đúng là đầu gỗ mà!
Nhiều thế này cơ chứ!
Trước kia, người ta nhóm lửa bằng củi gỗ xa xỉ lắm sao? Toàn dùng gas hóa lỏng, còn có điện nữa, ai mà dám tự tay chặt một cái cây làm củi đốt, tòa án phán ba năm tù, ngươi tin không?
Tưởng đang sống ở đâu chứ!