Edit Ngọc Trúc
Đẩy cửa ra sau, vừa nhìn thấy Văn Cảnh Huy, Võ đại ngây người tại chỗ!
“Tránh ra!” Hắn tuy ngây người khi thấy Văn Cảnh Huy, nhưng không có thời gian để sững sờ, tiếng khóc của tiểu oa nhi càng lúc càng yếu, hắn lập tức chạy vội qua xem, thật sự không ổn thì đành lấy chút nước giếng uy mạng sống trước đã!
Hắn tin tưởng, người của thời đại này, chắc chắn sẽ không để mình chết một cách bất ngờ khi hoàn toàn không có phòng bị!
Chỉ cần còn một hơi thở, là hắn có thể lập tức dịch chuyển vào không gian, đó chính là đường lui vạn năng của hắn!
Văn Cảnh Huy trước kia từng thử qua rồi, dùng camera tốt, hắn sau khi tiến vào không gian rồi trở ra, lặp đi lặp lại truyền phát đoạn ghi hình, lại còn bố trí để có người vào tìm hắn, ai cũng nói không thấy hắn đâu.
Theo suy đoán đó, hắn sau khi tiến vào không gian, bên ngoài hoàn toàn không lưu lại dấu vết gì, giống như đột nhiên biến mất vậy!
Không gian tốt quá, không gian diệu kỳ, không gian là bảo bối!
Đương nhiên, hiện tại Văn Cảnh Huy có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, hắn đã nghĩ kỹ rồi, những chuyện vì nước vì dân hắn không muốn nhúng tay nữa, chỉ mong có một người nam nhân, một đứa nhỏ, một chiếc giường ấm, đời này sống thành thật, hạnh phúc trọn vẹn là được.
Lúc trước nếu không phải vì hắn tham gia một số nghiên cứu phát minh y dược, còn cung cấp vài loại thảo dược quý như nhân sâm lâu năm, linh chi… thì đã chẳng bị người theo dõi, tìm không được điểm đột phá, cuối cùng bị người ta bày mưu, một vụ nổ thôi đã biến thành tro bụi.
Văn Cảnh Huy vào phòng, trước tiên dựng giá sắt lên cùng cái nồi, đổ chút nước vào trong, rồi thêm ít cỏ khô nhóm lửa đun sôi nước, sau đó nhanh nhẹn lấy ra một cái chậu sứ nhỏ, nhúng ướt khăn lông mềm mại. Trước tiên, hắn lau mặt và tay cho tiểu oa nhi, phát hiện đứa bé này lớn lên rất đáng yêu, nhưng đôi mắt to linh động cùng gương mặt nhỏ nhắn lại quá tiều tụy, khiến lòng tốt của Văn Cảnh Huy dâng lên đầy ắp.
Hắn lấy tấm thảm của mình ra bọc cho tiểu oa nhi, đầu xuân vẫn còn lạnh, tháng ba vẫn còn rét, vậy mà tiểu oa nhi chỉ mặc một bộ quần áo bông mỏng manh, tay chân đều có vết nứt nẻ vì giá lạnh.
“Ngươi……” Võ đại cuối cùng cũng mở miệng, nhìn Văn Cảnh Huy.
“Ngươi cái gì mà ngươi?” Văn Cảnh Huy hầm hầm quay đầu lại trừng hắn: “Trông cái nồi cho ta, nước sôi thì gọi một tiếng, ta phải pha chút sữa cho đứa nhỏ uống.”
Võ đại ngẩn ra một lúc, sau đó cúi đầu im lặng thêm củi vào bếp, nơi này chẳng có gì nhiều, chỉ có củi lửa là đủ dùng.
Văn Cảnh Huy vốn định lấy bình sữa ra, nhưng nghĩ đến nơi này người ta chưa từng thấy qua vật đó, nếu lấy ra chẳng phải tự chuốc lấy phiền toái hay sao?
Thế là hắn liền lấy một cái chén nhỏ cùng cái muỗng, cùng lắm thì từ từ đút cho tiểu oa nhi uống, mất chút thời gian cũng không sao, hiện tại hắn dư dả thời gian cả khối.
Hắn lại dùng ít nước ấm, trong phòng đã ấm hơn nhiều, liền tháo tã cho nãi oa oa, phát hiện bên trong đã bẩn thỉu, vừa cởi ra liền muốn ném thẳng vào đống lửa. Tấm vải kia tuy mềm, nhưng trong tay Văn Cảnh Huy sờ lên vẫn cảm thấy không đủ êm, chẳng khác nào giẻ lau.
“Đừng!” Võ đại nhanh tay đoạt lại, vô cùng quý trọng đặt sang một bên, cúi đầu buồn bực nói: “Chờ lát nữa ta đi giặt.”
“Vứt đi!” Văn Cảnh Huy biết hắn tiếc của, bởi căn nhà tranh này khiến người ta thấu hiểu cái gọi là “nhà chỉ có bốn bức tường” rốt cuộc là ra sao.
Có bốn bức tường còn là nhà tử tế, căn nhà tranh này đến bốn mặt tường cũng không đủ, chỉ là rơm rạ trộn bùn đất đắp nên, hiện tại nhìn còn đỡ, nhưng Văn Cảnh Huy dám chắc, chỉ cần mấy trận mưa xuống, nơi này nhất định sụp đổ!
“Về sau hài tử nhà ta chỉ dùng đồ tốt, đồ rách không cần!” Văn Cảnh Huy vừa tháo tã cho nãi oa oa, mới phát hiện hóa ra đứa nhỏ này là một tiểu cô nương!
Ai da!
Khiến hắn mừng rỡ đến hỏng cả người!
Đứa nhỏ kia là bé trai, giờ lại có thêm một bé gái, đúng là trai gái song toàn!
Mặc kệ Võ đại nghe câu nói kia của hắn có bao nhiêu chấn động, hắn quay đầu, thành thạo rửa sạch sẽ cho nãi oa oa, thay y phục hắn mang đến. Nãi oa oa bụng lép kẹp, nhưng được thoải mái thì không khóc nữa, chỉ là đôi môi nhỏ đã nứt nẻ khô cằn, khiến lòng Văn Cảnh Huy đau như dao cắt.
“Nước sôi rồi.” Võ đại ở sau lưng Văn Cảnh Huy lên tiếng, vừa nói vừa ấn bụng ra hiệu.
“Ừ.” Văn Cảnh Huy bế nãi oa oa lên, lại bế luôn cả tiểu oa nhi, ngồi xuống đống cỏ khô, rồi đặt hai đứa nhỏ vào lòng Võ đại, tự mình cầm một cái chén lớn, pha một túi sữa bột, để cái muỗng to qua một bên, rồi lại pha thêm một túi sữa trẻ em, cầm lấy cái muỗng nhỏ xíu dành cho trẻ con, rồi nói: “Cái kia, đút cho đại ca một chút, cho ấm bụng trước; còn tiểu cô nương đưa ta, ta đút sữa cho nàng.”
Võ đại nhìn Văn Cảnh Huy, vẻ mặt phức tạp, cắn răng một cái rồi đưa hài tử cho hắn. Văn Cảnh Huy hớn hở ôm lấy tiểu cô nương, từ tốn đút từng muỗng sữa cho nàng.
Đứa nhỏ quả thật rất đói bụng, đút một muỗng là uống một muỗng, ngoan ngoãn đến mức khiến lòng người mềm nhũn, làm cho Văn Cảnh Huy cảm thấy vô cùng có thành tựu.
Hai đứa nhỏ vừa được uống sữa, sắc mặt liền khá lên thấy rõ, không còn tái nhợt cũng chẳng còn nhợt nhạt yếu ớt, tiểu oa nhi uống xong mắt cũng sáng hẳn lên. Mà bên này, sau khi Văn Cảnh Huy gần như đút xong, liền thuần thục bế nãi oa oa lên, nhẹ nhàng vỗ lưng, chờ một hồi lâu mới nghe thấy nàng ợ một tiếng sữa, khiến Văn Cảnh Huy cười rạng rỡ.
Còn Võ đại thì hai mắt đã đỏ hoe.
“Hồi trước đút sữa cho hài tử thế nào?” Văn Cảnh Huy vừa ôm nãi oa oa vừa dỗ nàng ngủ, nãi oa oa vừa ăn xong liền ngủ, ngủ xong lại ăn, có như vậy mới có thể lớn lên khỏe mạnh.
“Trong thôn có mấy nữ nhân vừa sinh con, ta đưa chút thuế ruộng, hoặc làm không công cho người ta, chỉ để họ cho hài tử bú một ngụm sữa.” Thế nên hắn thường xuyên bị kéo liên lụy, việc trong nhà đều do một mình hắn gánh vác, ra ngoài lại còn phải làm thêm đủ thứ việc để tìm sữa cho hài tử.
“Cả hai đứa nhỏ này đều là con ngươi?”
Võ đại lắc đầu.
“Vậy là sao?”
“Là con huynh đệ ta.”
Văn Cảnh Huy gật đầu tỏ ý đã hiểu, còn về phần mẫu thân của hai đứa nhỏ, hắn không hỏi thêm. Hoặc là đã tái giá, không muốn bị vướng bận; hoặc là đã qua đời.
Dù sao thì cũng không phải kết cục tốt đẹp gì.
Võ đại cũng đã dỗ tiểu oa nhi ngủ, khi ôm đứa nhỏ vào lòng, sờ đến tấm thảm nhỏ bọc quanh người tiểu oa nhi, hắn không thể tin được vào cảm giác ấy — mềm mại, tinh xảo, chẳng khác nào thứ vải tốt nhất tốt nhất mà hắn từng thấy.
Chờ hai đứa nhỏ đều được đặt lên chiếc giường xếp nhỏ mà Văn Cảnh Huy mang tới, hai người bọn họ cũng đều thiếp đi vì mệt mỏi.
Văn Cảnh Huy vừa mới đặt xong hai đứa nhỏ, Võ đại liền quỳ thẳng xuống trước mặt hắn.
“Ngươi làm gì vậy?” Văn Cảnh Huy hoảng hốt!
Lớn lên ở xã hội hiện đại, dù là cô nhi, nhưng từ nhỏ hắn chưa từng chịu qua đau khổ gì quá lớn, lại càng không quen những lễ nghi như quỳ gối hay dập đầu. Những chuyện như thế này, hắn thật sự cần thời gian để làm quen!
“Ta không biết ngươi là người, là yêu hay là thần tiên,” Võ đại nói, “Võ đại ta chỉ có một tâm nguyện — chính là mong hai đứa nhỏ có thể sống sót. Không dám cầu gì đại phú đại quý, chỉ mong bình an sống qua ngày. Nếu ngươi có ăn thịt người, uống máu người, cứ nhằm vào ta là được, Võ đại tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.”
Võ đại tuy chưa từng đọc sách, nhưng cũng hiểu chút chuyện đời. Ba năm ra ngoài chinh chiến, mắt thấy tai nghe cũng không ít.
Chỉ riêng việc Văn Cảnh Huy ra ngoài một chuyến đã mang về được những thứ kia, tuyệt đối không phải thứ nhà dân thường có thể có được. Huống chi chính mắt Võ đại nhìn thấy Văn Cảnh Huy lấy ra thứ bột vàng vàng ấy, chỉ cần đổ nước vào là lập tức biến thành sữa.
Nếu đây không phải tiên pháp hay yêu thuật, thì còn là gì nữa?
Ban đầu Văn Cảnh Huy thực sự không quen nổi, sau lại nghe ra trong lời Võ đại mang chút ý thăm dò — là coi hắn như yêu tinh, hay thậm chí là thần tiên?
Ta điên mất thôi!
Mới chưa tới một ngày, mà Văn Cảnh Huy đã mắng thầm hai lần bốn chữ chân ngôn kia.
“Ngươi đứng dậy trước đi, chẳng lẽ không biết nam nhi dưới trướng có hoàng kim sao?” Cái chuyện vừa quỳ vừa nói chuyện này, hắn thật sự không thể quen nổi.
Hắn cúi người định đỡ Võ đại dậy, ai ngờ Võ đại cứ chết dí dưới đất, thế nào cũng không chịu đứng lên!
Văn Cảnh Huy bực mình hết sức!
“Ngươi mau đứng lên! Bằng không ngày mai không có sữa bột cho hài tử ăn nữa đâu!” Cuối cùng hắn đành phải đem sữa bột ra dọa.
Quả nhiên, Võ đại lập tức bật dậy. Nhưng sau khi đứng lên rồi, Văn Cảnh Huy lại càng tức hơn.
Bởi vì hắn phát hiện, Võ đại cao hơn hắn đến hai cái nửa đầu!
Hắn phải ngửa cổ mới có thể nhìn thấy mặt Võ đại!
May mà Võ đại rất biết điều, hơi hơi khom eo khi nói chuyện với hắn, bằng không thì thật sự chỉ có thể thấy đỉnh đầu Văn Cảnh Huy.
Văn Cảnh Huy đánh giá kỹ Võ đại — người này tuy trông cao lớn thô kệch, nhưng giữa hai mắt lại ẩn ẩn ánh lên tia hung quang, giữa chân mày lộ ra sát khí, bàn tay đầy vết chai, nhìn một cái liền biết là loại người từng lên chiến trường, là quân lính từng thực sự giết người nơi trận mạc.
Nhưng vì hai đứa nhỏ cùng cha khác mẹ, Võ đại tình nguyện chịu khổ chịu nhọc, cũng quyết tâm nuôi lớn bọn chúng — có thể thấy được hắn là người trọng tình trọng nghĩa. Sau này nếu thực sự bám lấy mình, chắc chắn cũng không phải loại người phản bội!
Huống chi, bản thân mình cũng không tệ cơ mà!
Văn Cảnh Huy càng nghĩ lại càng thấy cái “đuôi nhỏ” này thật đáng yêu, nghĩ tới tương lai tươi đẹp, quả thật không nhịn được mà muốn cười trộm thành tiếng!
Đương nhiên, việc gấp trước mắt là phải dỗ dành Võ đại cho yên cái đã!
“Ngươi yên tâm, ta đây không phải yêu quái, không ăn thịt người cũng không uống máu! Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được. Ngươi không phải đã ‘mua’ ta rồi sao?”
“Không phải!” Võ đại vừa nghe Văn Cảnh Huy nói mình không phải yêu quái, không ăn thịt người không uống máu, thì lập tức tự động gán cho hắn thân phận… “thần tiên”!
Lần này còn to chuyện hơn nữa rồi!
“Cái khế bán thân kia gì gì đó, thật ra không có hiệu lực đâu, ngươi vốn không phải người trong nô tịch, lại càng không phải dân tiện tịch.” Võ đại thành thật nói rõ sự thật: “Khi đó sở dĩ không nói, là vì thấy ngươi giống như đang bị bệnh. Nếu giữ ngươi lại… nhất định không có đường sống, nên dứt khoát làm khế kết huynh đệ, đưa ngươi ra khỏi nhà họ Võ, sau này dù có thế nào cũng không liên quan đến bên kia nữa.”
Võ đại chưa từng thấy mình may mắn như thế. Lúc đó mà không đưa Văn Cảnh Huy đi, với cái tính cách của mẹ kế hắn… nếu Văn Cảnh Huy sống lại, thì cũng chỉ là thân trâu ngựa, sống chẳng bằng chết. Chỉ sợ đến chết cũng không yên thân nổi.
Đúng là “ở hiền gặp lành”, thì ra vị này chính là người như thần tiên!
Nhìn xem gương mặt kia của Văn Cảnh Huy, khí chất ấy, thủ đoạn ấy — vừa nhìn liền biết không phải người phàm!
Lúc này Văn Cảnh Huy cũng chợt bừng tỉnh!
Bảo sao chứ!
Hắn đã thấy lạ rồi! Một kẻ bệnh tật hấp hối như hắn, Võ đại vì cớ gì lại dốc sức kết nghĩa huynh đệ, còn khăng khăng mang hắn rời nhà, đưa vào núi sâu thế này?
Thì ra là sợ hắn ở lại đó sẽ không còn đường sống!
Không tệ, không tệ! Tâm địa lương thiện — ít nhất hiện tại là vậy. Người thành thật như thế, hắn gặp được không nhiều, phải giữ thật chặt, tuyệt đối không để mất!
Chỉ là... không thể nóng vội.
“Nếu đã có duyên, tiện thể làm người một nhà, ta cũng không giấu ngươi, ta cũng là người mang số khổ mà thôi!” Văn Cảnh Huy đánh bài tình cảm, đem chuyện mình gặp phải thêm mắm thêm muối kể một lượt. Quả nhiên, kẻ đồng cảnh ngộ dễ cảm thông, Võ đại nghe xong rất đồng tình với hắn, đối với năng lực của hắn thì lại một chữ không hỏi.
Văn Cảnh Huy tự thấy mình có thủ đoạn, nhưng thật ra suy nghĩ vẫn rất non nớt!
Trước kia những người hắn từng tiếp xúc cũng rất phiến diện. Đừng tưởng hắn rất lợi hại, kỳ thực giống như hạt đào vậy, vỏ ngoài cứng như sắt, bên trong chỉ cần va nhẹ một cái liền vỡ!
Võ đại vẫn luôn cúi đầu, khom lưng, Văn Cảnh Huy cũng không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ có thể nghe ra chút ít cảm xúc qua giọng nói — nhưng chỉ cần vậy là đủ rồi.
“… Cho nên ta không thể quay về được. Tạm thời cứ án binh bất động, chờ bọn họ nghĩ rằng mọi chuyện đã lắng xuống, ta sẽ quay lại xử lý bọn họ một thể!” Văn Cảnh Huy vốn không có chút thiện cảm nào với nhà thúc thúc của nguyên chủ, trong lòng đã tính sẵn, lần này phải thay nguyên chủ một lần dứt khoát tính sổ.
Văn Cảnh Huy cũng chẳng phải hạng người "lấy ơn trả oán" như trong sách thánh hiền, hắn là kiểu "gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng" chính hiệu, thậm chí có chút tiểu nhân nữa là khác!
Nếu không phải hắn xuyên đến đây, cái thân xác này của Văn Cảnh Huy sớm đã phơi thây ngoài đồng, mà hắn có chết thì cũng thôi đi, nhưng Võ đại với hai đứa nhỏ kia chắc chắn cũng không sống nổi bao lâu.
"Ừm." Võ đại đối với quyết định của Văn Cảnh Huy luôn một mực nghe theo, thành thật đến mức khiến Văn Cảnh Huy cảm thấy mình như thể “gia chủ” thực thụ, cái cảm giác này thật quá tuyệt vời, cái “đuôi nhỏ” này càng ngày càng đáng yêu!
"Khụ khụ!" Văn Cảnh Huy vừa đắc ý chút xíu đã lập tức kéo mình về thực tại: "Ta đi nấu chút cơm trước đã, hai ta ăn no cái bụng rồi còn có chuyện muốn bàn với ngươi."
Hắn cũng không thể lúc nào cũng độc đoán được, cũng cần “dân chủ” một chút.
Thân hình Võ đại cứng đờ, không biết có phải là ảo giác của Văn Cảnh Huy hay không, nhưng hắn cứ cảm thấy khi mình vừa nói ra câu kia, Võ đại như thấp xuống cả một khúc!
"Trong nhà còn chút gạo lứt, ta đi xem nhà nào có thể tạm mượn chút lương thực mang về."
Đến lúc này Văn Cảnh Huy mới thực sự tỉnh ngộ — cái nhà này, đúng thật là quá nghèo, nghèo đến mức đến cả một bữa ăn cũng chưa chắc có.
Võ đại vừa đứng lên đã định đi ra ngoài, Văn Cảnh Huy liền gọi với lại: "Đừng đi, ta ở đây có cách kiếm tiền!"
Võ đại dừng chân, quay đầu nhìn đồ vật Văn Cảnh Huy lôi ra. Nhìn kiểu dáng thì cũng lắm thứ thật đấy, nhưng chẳng thấy cái nào giống thứ có thể cho hai người lớn ăn cả. Đương nhiên, Văn Cảnh Huy là "thần tiên", chắc chẳng cần ăn cơm, nhưng hắn đây là phàm nhân, không ăn là đói chết mất!