Edit Ngọc Trúc
Nhưng mà, trừ mùng Một và Rằm ra thì rất ít người ra ngoài, ai cũng sợ đang đi nửa đường lại gặp họa. Năm ngoái có một lão địa chủ giàu nứt đố đổ vách không tin tà, dẫn theo gia đinh mới mồng Mười đã đi lên núi Cương Tử kia để cúng bái, kết quả là mất tích luôn!
Sống không thấy người, chết không thấy xác, của cải mang theo cũng chẳng còn.
Thành ra đến tận bây giờ, dân quê sợ lắm, đều ngoan ngoãn tuân theo quy củ ngầm này, ngày thường chẳng ai dám phá lệ.
Chỉ sợ rước họa sát thân.
Võ Quý Hữu đâu? Lúc mua người thì không để ý nhìn kỹ, đợi đến khi về đến nhà gọi người xuống xe mới phát hiện tên kia đã hôn mê bất tỉnh từ bao giờ!
Võ Đồng thị là một phụ nhân ngoài bốn mươi tuổi, ban đầu thấy con trai thứ hai mua về một người, còn nghĩ sau này việc trong nhà có thể giao cho kẻ đó.
Ai ngờ lại là một thằng sống dở chết dở!
“Ngươi nhìn ngươi xem, phí trắng một lượng bạc lại mang về cho nhà ta một đứa như vậy làm hạ nhân?” Võ Đồng thị vừa nói vừa lấy ngón trỏ chọt trán đứa con trai thứ hai mà rầy la.
“Tránh ra đi nào! Đừng cản con!” Võ Quý Hữu bực bội hất tay Võ Đồng thị ra, rồi quay sang nhìn người đang hôn mê, cả mặt mũi thân mình đều bẩn thỉu hôi hám, xoa cằm trầm ngâm tìm cách ứng phó.
“Nương, người này không phải hạ nhân gì đâu, là con mua về để làm khế huynh đệ cho đại ca đấy.”
“Cái gì cơ?” Võ Đồng thị tức sôi máu, chống nạnh trợn mắt: “Nó đi có ba năm, quay về đã dắt theo hai đứa nhỏ, giờ còn phải cho nó thêm một đứa khế huynh đệ? Lão nhị, đầu ngươi bị kẹp cửa rồi à?”
“Nương, ca lấy vợ rồi, sau này phải tách hộ, đến lúc ấy cha cũng không tiện nói gì.” Võ Quý Hữu đã sớm tính trước.
“Tách hộ rồi ai làm việc cho?” Võ Đồng thị quan tâm nhất chính là điều đó.
“Nhưng nếu đợi đến khi cha mất mới chia, thì ba huynh đệ chúng ta sẽ chia đều gia sản. Còn nếu tách sớm lúc cha còn sống, thì huynh ấy sẽ không còn dính dáng gì đến nhà này nữa, đến lúc ấy tài sản trong nhà sẽ chỉ còn con và Quý Phát chia nhau, không phải chia cho huynh ấy một đồng nào!”
“Cứ thế mà làm!” Võ Đồng thị vỗ đùi một cái quyết định.
Thế là, Võ gia lão đại được cho một khế huynh đệ, chính thức tách ra khỏi gia đình, ôm hai đứa nhỏ chuyển ra sống ở một căn nhà tranh, nằm gần núi Cương Tử nhất. Mùa đông cây cối tiêu điều, nếu nhìn kỹ từ xa còn có thể lờ mờ thấy sơn trại của mã phỉ.
Một căn nhà tranh, hai đứa nhỏ, ba mẫu ruộng hoang, bốn miệng ăn...
Văn Cảnh Huy vừa mở mắt, đập vào mắt là mái nhà lợp toàn cỏ tranh, sững người nửa ngày, câu đầu tiên bật ra là:
— Má nó chứ!
Một nam nhân cao lớn vạm vỡ, ôm theo một đứa bé, bên cạnh còn ngồi một tiểu oa nhi chừng hai ba tuổi, cả hai đều lặng lẽ, còn hắn thì mặt không cảm xúc, lẳng lặng nhìn Văn Cảnh Huy.
Văn Cảnh Huy nhận ra hắn Võ gia lão đại. Khi còn làm dã quỷ, hắn đã sớm nghe danh tiếng "xui xẻo" của người này.
Nghe nói từng nhập ngũ ba năm, vừa mãn hai mươi tuổi thì xuất ngũ trở về, chẳng mang binh quyền, chỉ mang về hai đứa nhỏ một đứa mới ba tuổi, một đứa còn đang bú sữa!
Võ đại đặt đứa trẻ đang ôm xuống bên cạnh đứa lớn hơn, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Văn Cảnh Huy: “……!”
Từ lúc biết mình bị ép gán cho Võ đại, hắn còn tưởng người này sẽ đem hắn ném thẳng ra bãi tha ma chứ!
Nào ngờ người ta lại mang hắn cùng hai đứa nhỏ về căn nhà tranh này!
Cái nhà tranh này, với mắt nhìn của Văn Cảnh Huy mà nói thật là không thể chịu nổi!
Có điều, dù nhìn không nổi thì cũng chẳng làm gì được, hắn lúc này tay chân vẫn còn bị trói!
Hai đứa nhỏ thì rất ngoan, chỉ là da dẻ vàng vọt, gầy gò đến đáng thương. Văn Cảnh Huy nhìn mà đau lòng, không ai biết thật ra hắn rất thương trẻ con.
Những kẻ kia rắp tâm lừa gạt, tính kế đủ đường, lại không biết chỉ cần mang vài đứa nhỏ tới gọi hắn một tiếng “thúc thúc”, hắn liền cam tâm tình nguyện móc tim móc phổi ra.
Chẳng bao lâu sau, người kia quay trở lại, bưng theo một chén nước cái chén trông nứt nẻ đến không thể nứt hơn. Thấy Văn Cảnh Huy vẫn bị trói tay chân, Võ đại trầm mặc một chút rồi đặt chén nước xuống, sau đó tháo dây trói cho hắn, rồi lấy ra tờ “khế bán mình”, đưa trả cho hắn.
Văn Cảnh Huy: “……?”
Sau đó còn đưa chén nước cho hắn, ý bảo: uống đi.
Văn Cảnh Huy cũng hơi khát, cầm lấy chén nước nhìn thấy nước trong veo, liền ngửa cổ uống một hơi quả thực mát lạnh giải khát!
Giống như uống phải nước lạnh giữa trưa hè ấy!
Uống xong, hắn nhìn Võ đại, trong lòng rối rắm không biết đối phương có ý gì. Đưa lại khế bán mình, là muốn để hắn bỏ trốn? Hay là muốn để hắn bỏ trốn? Hay là vẫn để hắn bỏ trốn?
Văn Cảnh Huy cứ thế nhìn chằm chằm Võ đại, ánh mắt chăm chăm khiến đường đường nam nhân cũng thấy hơi rờn rợn.
“Ô ô……” Là tiếng trẻ con khóc!
Cả Văn Cảnh Huy và Võ đại đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, là đứa nhỏ còn đang bú sữa kia. Chỉ là tiếng khóc rất yếu!
Âm thanh khẽ khàng như sắp đứt hơi, yếu đến mức giống như là đang dùng chút sức lực cuối cùng để cất tiếng khóc, như thể đây là lần khóc cuối cùng trước khi lịm đi.
Võ đại vội vàng nhào tới, ôm lấy đứa bé rồi lúng túng dỗ dành.
Văn Cảnh Huy thấy hắn xoay lưng về phía mình, lập tức thử thử: không gian của hắn, vẫn còn sao?
Trên tay đột ngột xuất hiện một túi sữa bột!
Nhưng chỉ chớp mắt đã biến mất không dấu vết!
Không ai nhìn thấy, bởi vì cả Võ đại và tiểu oa nhi còn lại đều bị tiếng khóc hấp dẫn, chẳng ai để ý đến kẻ đang nằm trên đám cỏ tranh, vừa mới tỉnh dậy từ cõi chết như hắn.
Lúc Võ đại nhận lại Văn Cảnh Huy, hắn ngoài thở dốc ra thì toàn thân đều lạnh toát. Vốn đang sốt cao, người lại lạnh như băng chính là triệu chứng nguy hiểm của bệnh nặng.
Văn Cảnh Huy lảo đảo bước ra khỏi nhà tranh, không ai cản hắn vậy càng tốt!
Ra cửa, trước mặt không phải đồng lúa bát ngát…
Mà là núi non trùng điệp kéo dài vô tận nơi xa, gần nhất chính là ngọn núi Cương Tử.
Nơi này hắn cũng nhận ra khi còn làm dã quỷ, hắn từng bay lượn trên trời quan sát địa hình, còn từng lượn qua ngọn núi này. Cương Tử Sơn đúng không, phía tây núi có một ổ mã phỉ, phía đông có ba thôn làng, ở giữa là một bãi đất trũng, thông ra huyện thành gần nhất.
Ngọn núi này thật ra không tệ, bốn bề đều có nước chảy quanh, có ăn có uống.
Vừa bước ra khỏi cửa, Văn Cảnh Huy lập tức xoay người tiến vào không gian của mình.
Vừa vào, hắn liền đảo mắt nhìn quanh. Không gian này hắn cũng không rõ là từ bao giờ mà có giống như từ nhỏ đã đi theo hắn, từ lúc hắn bắt đầu biết suy nghĩ thì đã có thể tùy ý ra vào. Lúc đầu, nơi này chỉ là một vùng hoang vắng, bốn phía sương trắng mù mịt, chẳng có gì cả. Cho đến một ngày, hắn mang vài nhánh thảo dược hoang hái được từ viện mồ côi vào đây, không gian mới bắt đầu thay đổi.
Những đồ vật khác khi bỏ vào, nhiều nhất cũng chỉ là bị “đóng băng” thời gian, bảo quản tươi mới. Nhưng riêng thảo dược thì lại khiến không gian tràn ngập linh khí, sau đó xuất hiện cả ruộng thuốc và một căn nhà tranh.
Nhà tranh có cánh cửa nhỏ, trên đó viết ba chữ “Bách Thảo Viên”. Bên trong còn có một giếng nước, nước trong đó phải gọi là linh tuyền, có thể nói là thần dược có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì bồi bổ thân thể.
Bên ngoài còn mở rộng ra đến cả trăm héc-ta. Vui mừng quá, hắn liền bắt đầu nhét đủ thứ vào trong đầu để đưa vào không gian đất hoang thì không sao, nhưng vàng bạc hay những món đồ mất giá theo thời gian thì không đáng tin, chỉ có những đồ thiết yếu thực dụng mới là bảo đảm nhất. Vì thế, từ ăn uống, mặc đồ, đến cả thỏi vàng, hắn đều gom vào đây một đống.
Dù sao ngoại trừ thảo dược trong ruộng thuốc thì mọi thứ khác trong không gian đều được giữ nguyên theo thời gian, không hư, không hỏng, không mốc.
Từ lều bạt lớn hai tầng đến cái kim may áo bé xíu, trong không gian của hắn cái gì cũng có!
Chưa kể, hắn còn vì mấy đứa trẻ trong viện mồ côi mà chuẩn bị sẵn một loạt đồ dùng sinh hoạt từ đồ dùng cho trẻ nhỏ đến người già đều có đủ.
Rất nhiều thuốc men, phòng thuốc, đều được hắn để sẵn trong không gian.
Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, Văn Cảnh Huy trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Thời đại này, quá rõ ràng rồi, muốn giả vờ ngốc cũng không nổi nữa hắn hoàn toàn là “mượn xác hoàn hồn”!
Xuyên không cũng là từ lúc hắn còn là dã quỷ!
Chỉ tiếc nguyên chủ mệnh không tốt.
Nhớ tới chiếc hộp nhỏ đựng đồ mà Văn Cảnh Huy nguyên bản từng giữ, hắn không khỏi cười khổ không phải cái hộp lúc trước hắn lỡ tay mở ra đó sao?
Thật chẳng có chút vui mừng nào cả.
Nhưng chỉ cần không gian này còn tồn tại, hắn vẫn còn niềm tin có thể sống tiếp ở chốn này.
Chỉ là… nơi này rốt cuộc là đâu? Thời đại gì? Hắn thật sự không rõ ràng lắm hình như chẳng quen ai cả!
Kệ vậy. Trước hết, Văn Cảnh Huy lấy chiếc ly ngọc nhỏ, múc một chén nước giếng trong vắt, ngửa cổ uống một hơi. Sau đó, theo thói quen, hắn bước nhanh sang một bên quả nhiên, trên thân thể bắt đầu rịn ra một lớp bùn đen đặc sệt như mực! Ấy chẳng phải chính là dấu hiệu “tẩy tuỷ phạt gân” trong truyền thuyết đó sao?
Hắn vội vã xách thùng nước, dội sạch bùn nhơ, kỳ cọ thân thể một phen. Tắm rửa xong, cả người nhẹ nhõm khoan khoái. Hắn liền tìm lấy mấy món y phục sạch sẽ: áo lót trước, rồi vài bộ áo vải bông giản dị, thêm một chiếc áo khoác chéo cổ cài nút, nhìn qua cũng không quá khác biệt với người nơi đây. Quần thì mặc tạm loại quần mà lão nhân hay dùng, dù sao cũng cùng một loại vải bông dệt tay, chẳng mấy ai để tâm. Quần áo thời này, có là may rồi, chẳng thể cầu toàn.
Sau khi chỉnh tề thân thể, hắn soi vào gương đồng, suýt nữa thì bị chính mình doạ cho giật mình!
Trong gương là một người môi hồng răng trắng, mặt mũi thanh tú như thoa phấn, lông mày thanh mảnh, thần sắc nhã nhặn—rõ ràng là dáng vẻ một tiểu thư sinh thanh tú!
Rõ ràng là một tiểu bạch kiểm chuẩn chỉnh a!
Khiến Văn Cảnh Huy tức đến nỗi muốn mắng cả tổ tông!
Nhưng ngẫm lại, thân thể này mới mười mấy tuổi đầu, dáng dấp thiếu niên như thế cũng là chuyện thường tình. Sau này trưởng thành, nhất định là một vị công tử phong lưu tuấn tú!
Hừ, có đẹp đến đâu cũng vô dụng!
Hắn sớm đã hiểu rõ lòng mình. Chỉ là chẳng dám nói ra miệng. Năm đó lần đầu tiên mộng xuân, kẻ hiện lên trong mộng chẳng phải là nữ tử kiều diễm hay thiếu nữ e ấp, mà là một đại hán cao to lực lưỡng, cơ bắp rắn chắc, thân hình tráng kiện… Đó mới là hình mẫu lý tưởng trong lòng hắn!
Tội cho nam nhân ấy, lại bị một nữ nhân đầu óc có vấn đề bám riết không buông—chẳng phải là “người mù cầm đèn đi đêm”, uổng phí công sức hay sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ngẩn người mất nửa canh giờ. Đến khi tỉnh hồn lại, mới sực nhớ: bên ngoài còn có một người lớn cùng hai tiểu oa nhi đang chờ đó!
Nghĩ đến đây, lại nhìn lại hai đứa nhỏ, ánh mắt Văn Cảnh Huy liền sáng rực. Nếu có thể khiến người lớn kia cảm động, lại bồi dưỡng tình cảm với hai đứa nhỏ, chẳng phải là vừa có người bên cạnh, lại vừa có con bầu bạn, cuộc sống nơi cổ đại này cũng chẳng còn cô quạnh?
Nghĩ tới tương lai, tâm tình hắn bỗng trở nên phơi phới!
Chỉ là... phải làm sao để “câu” người đây?
Nếu quá chủ động, e dọa người ta bỏ chạy; mà ngấm ngầm quá thì lại sợ bị người khác tranh mất.
Văn Cảnh Huy nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn chưa nghĩ ra được cách nào hay. Thế nhưng lại nảy ra một ý xấu xa người kia có vẻ rất để tâm đến hai đứa nhỏ, nếu hắn có thể lấy lòng được hai tiểu oa nhi, thì người lớn kia chẳng phải cũng nằm trong tay?
Dù cho không thành chuyện nên duyên, chỉ cần giữ được hai đứa trẻ bên mình, hắn cũng không lo không câu được người lớn!
Đây gọi là: “câu một, tặng hai”!
Hơn nữa, hai đứa nhỏ kia cũng thật đáng thương. Văn Cảnh Huy vốn đã có bệnh thích trẻ con. Kiếp trước hắn từng mong mỏi có thể nuôi dưỡng một tiểu oa nhi bên người. Một đứa cũng được, hai ba đứa càng tốt. Tiếc thay, ông trời không cho hắn cái duyên làm cha.
Ba đứa trẻ hắn từng cưu mang, người thì bị thân sinh phụ mẫu tìm đến đòi lại, kẻ thì bị bọn buôn người bắt cóc, có đứa còn chưa kịp thân thiết đã tự ý rời đi không lời từ biệt.
Hắn đau lòng khôn nguôi, tâm tình suy sụp. Đến khi định nhận nuôi đứa thứ tư... thì hắn đã “cúp máy” mất rồi.
Thương tâm thì cũng đã thương tâm rồi, buồn bực thì cũng chẳng tránh được, nhưng hài tử… vẫn là nên giữ lấy!
Văn Cảnh Huy chẳng do dự gì nhiều, lập tức lôi từ trong không gian ra một chiếc bình sữa, lại lấy thêm một túi sữa bột trẻ em, tiện thể chuẩn bị luôn mấy món đồ dã ngoại: nồi sắt, ấm nấu nước, cùng một cái giá bếp đơn sơ. Những thứ này vốn dùng để nấu nướng khi đi dã ngoại, nhưng nhìn căn nhà tranh kia chẳng có lấy một món gì ra hồn, đến cả cái chén cũng chưa chắc là thật sự dùng được!
Hắn lại tìm thêm một ít quần áo cho trẻ con, mấy chiếc chăn mỏng, khăn quấn nhỏ, đủ để hai tiểu oa nhi có thể dùng tạm.
Đợi đến khi hắn từ không gian bước ra, cả người mang theo bao lớn bao nhỏ, xách chẳng khác gì một người gánh hàng rong!
Chính hắn thì chẳng thấy có gì lạ cả. Lúc bước tới gần nhà tranh à, phải nói một câu cho rõ, căn nhà này chẳng khác gì bị bỏ hoang giữa đồng trống, không tường vây, không cửa lớn, cứ thế trơ trọi mà đứng ở đó.
Trước cửa nhà chỉ treo một tấm rèm vải rách bươm, so với gọi là “nhà”, chẳng bằng nói là ổ của một gã ăn mày.
Cho nên, việc Văn Cảnh Huy mang theo lỉnh kỉnh bao nhiêu vật dụng, kỳ thực là có tính toán cả. Hắn định an cư lạc nghiệp nơi đây, thì dĩ nhiên không thể bạc đãi bản thân mình!
Từ trong phòng lại vang lên tiếng khóc non nớt yếu ớt của hai hài tử, nghe mà khiến lòng hắn đau như dao cắt. Hắn lập tức vén rèm nhà tranh, định xông thẳng vào “Rầm!” một tiếng, chân hắn va mạnh vào cánh cửa gỗ thô sơ.
“Ai đó?” Một giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên từ trong phòng, mang theo vài phần cảnh giác.
“Là ta! Văn Cảnh Huy! Mau mở cửa!” Văn Cảnh Huy gào lên, giọng đầy sốt ruột, trong lòng thì tức đến nổ gan!
Người trong phòng dường như không nghĩ hắn sẽ quay lại, nhất thời ngây ra, chưa kịp phản ứng gì. Mãi đến khi Văn Cảnh Huy sốt ruột đá mạnh thêm một cước…
Cánh cửa kia thực chất chỉ là mấy thân cây buộc lại thành tấm ván thô, dây buộc cũng là loại mây rừng được bện tạm rất đỗi đơn sơ, nghèo nàn vô cùng.
Người đàn ông kia Võ đại rốt cuộc cũng ra mở cửa. Đây là nơi duy nhất hắn có thể dùng để trú tạm thời trong cảnh khốn cùng. Bởi nơi này vốn hẻo lánh không người, cách xa làng xóm. Muốn tới được thôn Tam Hợp gần nhất cũng phải mất ít nhất một nén nhang đi đường mới nhìn thấy mái nhà.