Trong nhà tối om. Hoan Nhĩ chợt nhớ ra tối nay mẹ trực đêm.
Trên bàn để món trứng hấp tam tiên, tay sờ vào vẫn còn ấm. Cô ăn một miếng, cảm thấy vô vị. Thế là đổ cả bát vào hộp cơm bỏ vào tủ lạnh, bữa trưa ngày mai cũng có chỗ dựa.
Lòng dạ bồn chồn, không đọc sách được, không làm bài tập nổi, Hoan Nhĩ đi đi lại lại vài vòng trong căn nhà trống vắng, quyết định thay đồ thể thao ra ngoài chạy bộ.
Thói quen hình thành từ nhỏ, khi căng thẳng, mất ngủ, buồn bực, chạy xong năm cây số hầu như đều giải quyết được.
Làm người thành phố thật ấm ức. Nếu vẫn ở Tứ Thủy, có lẽ lúc này cô đã ngủ rồi. Sáng hôm sau tỉnh dậy cô sẽ tỉnh táo sảng khoái tổ chức mọi người tự học sáng, trên lớp chăm chú nghe giảng tích cực trả lời câu hỏi, giờ ra chơi cười đùa vui vẻ với bạn cùng bàn, bốn năm người cùng nhau đến căng tin ăn bát mì thập cẩm, ngày nào cũng trôi qua vui vẻ hạnh phúc.
Con người ta, đều vì không hài lòng với hiện tại mà hoài niệm quá khứ, vì không hài lòng với quá khứ mới khao khát tương lai.
Lúc này, cô chỉ có hoài niệm, chẳng có khao khát.
Điều duy nhất khác biệt là, nếu vẫn còn ở thị trấn nhỏ ấy, cô sẽ không nhớ nhung Thiên Trung.
Nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ.
Được cái này mất cái kia, dường như cô đã ngộ ra một chút về cuộc đời.
Điện thoại reo lên đúng lúc này, Trần Hoan Nhĩ dừng lại, thấy số liên lạc quen thuộc liền tiện tay bắt máy.
Cảnh Tê Trì nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp bên kia thì “ơ” một tiếng, rồi hỏi: “Cậu đang tự ngược đãi bản thân à?”
“Chạy bộ.”
Cô không có lòng đùa cợt: “Làm gì?”
“À thì… cái gì nhỉ.”
Cảnh Tê Trì ấp úng: “Về nhà nghe mẹ tớ nói dì làm ca đêm, không phải cậu ở nhà một mình sao…”
Trần Hoan Nhĩ hiểu ra, đây là một cuộc gọi an ủi đầy thiện ý. Cô khẽ cười một tiếng: “Ừ, tớ đang ở dưới tòa nhà bệnh viện đây, nhìn cái nóc nhà này cũng không tệ, đủ cao, lại rộng rãi.”
Cảnh Tê Trì cũng cười: “Đợi chút rồi hẵng nhảy, để tớ chào bố tớ một tiếng trước, bảo họ chuẩn bị cứu hộ sẵn sàng.”
Hoan Nhĩ đã chạy ra ngoài khu dân cư. Trước mắt là dãy nhà màu đỏ sẫm ngay ngắn, đúng lúc hoàng hôn buông xuống, hầu như mỗi khung cửa sổ đều tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu dàng. Cô bỗng cảm thấy có chút buồn phiền, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Cũng không tệ lắm, ít ra vẫn còn được bạn bè quan tâm.
Nghĩ đến đây, cô lại hỏi: “À đúng rồi, vừa nãy sao cậu quay lại trường thế?”
“Trời ạ!”
Cảnh Tê Trì kêu lên một tiếng: “Kỳ Kỳ lấy mất vở bài tập vật lý của cậu, bảo tớ trả cậu. Bài tập đấy, mai phải giảng.”
Hoan Nhĩ nghe xong lập tức quay đầu chạy về: “Tớ về nhà ngay bây giờ, lát gặp nhé.”
Những chuyện lớn bằng trời trước mặt bài tập vật lý cũng chẳng đáng nhắc. Vì thầy giáo vật lý của họ là một “ác ma” có thể ba tiếng không ăn không uống, nhìn chằm chằm học sinh cho đến khi họ làm xong bài tập mới thôi.
Cảnh Tê Trì đứng đợi ở cửa khu chung cư. Thấy Hoan Nhĩ xuất hiện, cậu bước lên đón vài bước: “Nếu không làm kịp thì cứ chép tạm đi, ngủ sớm chút.”
Cậu mang theo cả bài tập của mình đến.
Hoan Nhĩ cảm ơn, nhận lấy vở bài tập rồi nói với cậu: “Tớ không sao.”
“Hôm nay cũng do tớ bốc đồng.”.
Chàng trai gãi gãi cổ: “Tức lên không kiềm chế được, chuyện nhỏ xíu lại thành to.”
Trong vài phút đi bộ từ nhà đến đây, cậu bỗng nhận ra hậu quả. Không phải vì chuyện bị truyền ra ngoài rằng cậu bị chỉ trích hay bị chủ nhiệm mắng, miệng đời đáng sợ là một chuyện, nhưng Trần Hoan Nhĩ sau vụ này chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích. Những lời bàn tán sau lưng trước đây sẽ đồng loạt bày ra trước mặt, cậu sợ cô không chịu nổi.
Chỉ trách lúc đó máu dồn lên não, nhịn một chút cũng là cách, vậy mà lại chọn cách tệ nhất là đối đầu trực diện.
“Cậu không sai đâu.”
Hoan Nhĩ cong khóe môi: “Có người bàn tán sau lưng cậu như vậy, chắc chắn tớ cũng sẽ ra mặt. Hơn nữa tớ còn ghê gớm hơn, phải đánh cho cậu ta tìm răng đầy đất, quỳ xuống gọi tớ là bà nội.”
“Thôi nào bà nội.”
Cảnh Tê Trì cười: “Nói khoác thì đứng nhất vũ trụ luôn.”
“Hơi quá chút, nhưng…”
Hoan Nhĩ nhìn cậu: “Cậu thật sự không sai. Những chuyện sau này tớ cũng đã chuẩn bị tâm lý, tớ không để tâm đâu.”
“Được, cậu giỏi nhất.”
Cảnh Tê Trì vỗ nhẹ lên đầu cô, ra dáng người tốt việc tốt đến cùng: “Còn chạy nữa không?”
“Hả?”
“Tớ chạy cùng cậu một đoạn.”
Nói xong vội bổ sung: “Hai người cùng chạy an toàn hơn, đằng nào tớ cũng phải tập luyện.”
Hoan Nhĩ xua tay: “Tớ không theo kịp cậu đâu.”
“Để tớ đi cùng cậu là được chứ gì.”
Cảnh Tê Trì cười như không cười: “Anh đợi cậu.”
“Xéo đi.”
Hoan Nhĩ giơ vở bài tập lên quá đầu, quay người về khu chung cư: “Không chạy nữa, về nhà chép bài tập đây.”
Cảnh Tê Trì gọi với theo sau lưng cô: “Sau này chạy bộ đêm gọi tớ, nghe chưa?”
Hoan Nhĩ cười, giơ tay làm dấu “OK” sau gáy.
Thật kỳ lạ, rắc rối do Tống Tùng gây ra lại giống như phải để cậu đến bù đắp vậy.
May mà ngày dài đằng đẵng và khó khăn này cuối cùng cũng qua đi.
Môi trường khép kín, đơn điệu và nhàm chán của trường học là cái nôi để tin đồn lan truyền nhanh chóng, trong khi những thiếu niên, thiếu nữ tuổi mới lớn vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của sự phóng đại. Một suy đoán chủ quan của người này đến tai người kia đã biến thành “tôi nghe nói” như sự thật. Mỗi người tự ý thêm vào một từ miêu tả nhỏ bé, tích tiểu thành đại, họ đồng lòng làm “Pháp Hải chính nghĩa”. Người liên quan làTrần Hoan Nhĩ bị giam dưới đáy tháp, không chút sức lực phản kháng.
Cuối cùng ngay cả Kỳ Kỳ cũng không nhịn được mà đến hỏi: “Cậu thật sự viết thư tình cho Tống Tùng à?”
Đó là buổi tự học sáng hai tuần sau, các bạn xung quanh bịt tai học thuộc, lớp học ồn ào náo nhiệt.
Bảng đếm ngược được viết bằng phấn vàng bên phải bảng đen, một hàng chữ nhỏ xếp dọc, con số của ngày hôm đó vẫn chưa kịp giảm bớt, như một kiểu tự lừa mình dối người mà ai cũng ngầm hiểu.
Trần Hoan Nhĩ ngẩng đầu, theo bản năng nhìn số trên bảng đen trước, sau đó mới dời ánh mắt sang khuôn mặt Kỳ Kỳ: “Tớ cũng phải có bản lĩnh đó chứ.”
Trước mặt cô là bài kiểm tra khảo sát môn ngữ văn, phần làm văn chỉ được nửa điểm. Thầy giáo ghi chú bằng mực đỏ: Lạc đề nghiêm trọng, ý tứ không rõ ràng.
Cô không trách Kỳ Kỳ chút nào. Các phiên bản câu chuyện bay đầy trời, đáng lẽ đã nên hỏi lâu rồi, không biết sao đối phương lại nhịn đến tận bây giờ.
Kỳ Kỳ xoay nửa người, một tay gác sang, dùng sách che chắn tầm nhìn xung quanh để thì thầm: “Người không biết còn tưởng là cậu đang theo đuổi Tống Tùng thật đấy.”
Cô nhìn chằm chằm vào bạn thân không chớp mắt, tâm trạng giống như đang chờ kết quả thi.
Hơi căng thẳng, hơi hoảng loạn, lại có chút mong đợi.
Nhưng lúc này Trần Hoan Nhĩ đang đau đầu đối phó với bài văn lạc đề của mình, hoàn toàn không nhận ra tâm tư của Kỳ Kỳ. Cô vừa viết lia lịa vừa cười đáp: “Tớ đâu có mù.”
“Sao thế, Tống Tùng người ta tốt vậy mà.”
“Tốt tốt tốt, vậy coi như tớ mù được chưa.”
“He he.”
Kỳ Kỳ cười thầm, lại cảm thấy mình biểu hiện quá rõ ràng nên vội thu lại nét mặt. Cô gõ gõ lên bàn: “Làm văn nhớ dùng nhiều câu xếp song song, trích dẫn nhiều vào, đó đều là điểm cộng đấy.”
Lần này Hoan Nhĩ ngẩng đầu lên, giọng cầu cứu: “Làm sao để chữa lạc đề đây?”
Đây không phải lần đầu. Các môn khác thành tích ngày càng ổn định, mấy lần thi tốt đều nhờ điểm bài văn cao.
Mặt Kỳ Kỳ tủi thân: “Làm sao mà viết lạc đề được cơ chứ?”
Thôi xong, năm mươi ký đấu với tám mươi ký, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Giờ thì thầm kết thúc. Trần Hoan Nhĩ cúi đầu viết thêm vài dòng, chợt nhớ ra điều gì lại khẽ chạm vào lưng Kỳ Kỳ: “Cậu đừng nói với Tống Tùng nhé.”
“Yên tâm, bổn cô nương không làm chuyện gây phiền cho người khác đâu.”
Kỳ Kỳ ngả người ra sau: “Nhưng mà lớp Tống Tùng đúng là thần thánh thật, chuyện lớn như vậy mà cả lớp họ cứ như tai điếc chẳng nghe chuyện bên ngoài.”
Hoan Nhĩ đặt bút xuống: “Lớp họ chắc trăm phần trăm đều vào được Thiên Trung nhỉ?”
“Vào Thiên Trung? Cậu cũng là chẳng hiểu gì cả.”
Kỳ Kỳ lắc đầu giải thích: “Lớp người ta tranh nhau xếp hạng toàn thành phố cơ, mười người đứng đầu toàn thành được miễn thi vào lớp Olympic của Thiên Trung, mà lớp Olympic Thiên Trung thì cơ bản đồng nghĩa với Thanh Hoa, Bắc Đại, Nhân Đại, Phúc Đán—”
Cô gái thành phố nhỏ Trần Hoan Nhĩ lại một lần nữa bị shock.
Dù lớp nhanh 1 được đồn thổi thần kỳ đến đâu, cô vẫn luôn vô cảm với cái tập thể đặc biệt ấy. Họ như một loài sinh vật từ thế giới khác, mỗi người có quỹ đạo riêng, chẳng ai liên quan đến ai. Nhưng giờ phút này, cô lại vô cùng ngưỡng mộ những con người nơi đó, ngưỡng mộ đến mức gần như ghen tị, gần như oán giận sự bất công của cuộc đời — thứ cô phải ngước nhìn, phải dốc hết sức nhảy lên mới chạm tới được, với người khác chỉ là một tấm ván nhún nhỏ bé. Điều khiến cô tổn thương hơn cả là tấm ván ấy chỉ tồn tại với những người biết rõ mình sẽ nhảy đi đâu.
Cảm giác đuổi theo thật không dễ chịu. Và trong buổi sáng nắng rực rỡ này, dường như Trần Hoan Nhĩ nhìn thấy số phận mà mình vẫn luôn chạy theo.
Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn bã. Thậm chí bắt đầu giả định, nếu tôi không sinh ra ở Tứ Thủy thì sao?
Nếu vạch xuất phát của tôi giống như họ, liệu giờ phút này tôi có đang ngồi trong lớp học trên tầng cao nhất không? Khi ấy, tôi ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy một tương lai rộng lớn và sáng sủa đến nhường nào?
Kỳ Kỳ vẫy tay trước mặt cô: “Ngẩn ngơ gì thế?”
Chuông kết thúc giờ tự học buổi sáng vang lên, có người gục đầu xuống ngủ bù, có người đứng dậy đi lấy nước sôi, còn vài ba người tụ lại nói chuyện. Giờ nghỉ ngơi, lớp học lại trở nên yên tĩnh.
“Không có gì.”
Hoan Nhĩ lắc đầu, rồi hỏi bạn: “Sau này cậu muốn làm gì? Ý tớ là tương lai, sau khi không còn phải học nữa.”
“Tớ muốn làm nhà văn.”
Kỳ Kỳ nói xong như tự chọc cười chính mình: “Sau này con tớ thi đọc hiểu, hừ, toàn bài do mẹ nó viết.”
Cảnh Tê Trì nghe thấy liền chen vào: “Đây là ước mơ độc ác nhất mà tớ từng nghe.”
Kỳ Kỳ cầm sách định đánh người, cậu chộp lấy, cố ý trêu chọc không buông tay.
“Cậu thì sao?”
Hoan Nhĩ tiện hỏi: “Đá bóng à?”
Cậu bất ngờ thả tay, Kỳ Kỳ đang dùng sức nên người ngả ra sau, chàng trai cười xấu xa nhưng lại vô thức kéo tay cô lại, thuận miệng đáp: “Chắc vậy.”
Hoan Nhĩ không tâm trí đâu mà để ý đến trò đùa của hai người, tiếp tục hỏi: “Tống Tùng muốn làm gì?”
“Lão Tống á?”
Cảnh Tê Trì nhận ra hai cô gái đang cùng nhìn mình, thờ ơ bĩu môi: “Chẳng phải cậu ta muốn làm gì thì làm đó sao. Tan học cậu hỏi thẳng cậu ta luôn đi.”
Tâm trạng Trần Hoan Nhĩ tụt xuống đáy vực. Đừng nói đến lớp nhanh 1, ngay cả những người bạn thân ngày ngày chơi cùng cũng đều có ý tưởng riêng, chẳng lẽ thật sự vì sinh ra ở nơi nhỏ bé mà tầm nhìn của cô hẹp đến vậy sao?
Nhưng ngay sau đó, cô tự khinh bỉ chính mình. Tứ Thủy là quê hương đã ban tặng cô bao nhiêu kỷ niệm đẹp, sao cô lại biến thành kẻ vong ân bội nghĩa, bắt đầu đổ lỗi cho xuất thân của mình chứ?
Cảnh Tê Trì và Kỳ Kỳ liếc nhìn nhau, cả hai đều nghĩ rằng nhắc đến Tống Tùng lại khiến Hoan Nhĩ nhớ đến vụ lùm xùm vẫn chưa kết thúc này nên im lặng không nói.
Kỳ Kỳ véo mũi cô: “Đừng nghĩ nữa, đi con đường của mình, mặc kệ người khác nói gì.”
Ánh mắt Hoan Nhĩ lướt qua hai người, biết họ hiểu lầm nhưng cũng không biết giải thích từ đâu, đành gật đầu.
Chuông vào học vang lên, mọi người trong lớp trở về chỗ ngồi.
Giáo viên tiếng Anh bước lên bục giảng: “Lấy bài tập hôm qua ra, phần một là trắc nghiệm, ai có thắc mắc gì không?”
Có người giơ tay: “Thầy ơi, câu thứ năm ạ.”
“Câu này kiểm tra về mệnh đề quan hệ.”
Thầy quay lưng viết bảng, chợt chú ý đến góc bảng có số ngày đếm ngược, cầm khăn lau xóa đi rồi viết lại con số mới. “Ôn lại mệnh đề quan hệ nhé…”
Một ngày mới bắt đầu.
Trên bàn Hoan Nhĩ bay tới một cục giấy, cô quay đầu nhìn ra sau, Cảnh Tê Trì liếc thầy rồi nhướng mày ra hiệu cô mở ra.
Chỉ có ba chữ — Đừng nghĩ nhiều.
Cô hiểu ý cậu, cầm bút viết đáp lại: “Không đâu.”
Thầy vẫn giảng bài dưới lớp, mẩu giấy không có cơ hội gửi lại.
Hoan Nhĩ bèn kẹp đại tờ giấy vào một trang sách, lặng lẽ hướng về phía cậu gõ nhịp nhàng hai cái lên ghế.
Không, đâu.
Cô biết Cảnh Tê Trì chắc chắn nhận được.