Hắn khẳng định trong lòng với Tinh Lan.
Ba, hai, một.
Tiểu thái giám đành cúi mi mắt, che đi hận thù nơi đáy mắt. Hai chân y nghe lời quỳ xuống, tấm lưng gầy nhỏ cong lại. Đôi tay nhỏ nhắn, trắng như tuyết run rẩy cởi áo ngoài, tháo thắt lưng, để lộ làn da trắng nõn nửa kín nửa hở bên trong. Mái tóc đen nhánh tùy ý xõa trên bờ vai tròn mịn, khẽ rung động, tựa cánh bướm tan tác, lại giống cánh hoa rơi.
Ngụy Ý kéo giật tiểu thái giám, ép y lên giường, hung hăng xé toạc chiếc quần lót vướng víu trên người y, rồi cúi xuống chặn lấy đôi môi đỏ mọng còn vương nước mắt kia.
———
Thanh Đường mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm tên thái giám đang say sưa 'gặm nhấm' không khí trên giường, thực hiện những động tác đáng xấu hổ, trong lòng như có điều suy nghĩ. Hóa ra nam nhân phàm tục dù không có thứ kia vẫn có ham muốn sinh lý.
Bản mệnh thần khí Tinh Lan không nhịn được thầm phỉ báng: [Chủ nhân có cần phải bình tĩnh đến thế không, kẻ hắn đang tơ tưởng chính là ngài mà!]
Nhưng may là thần lực của chủ nhân chưa bị hạn chế hoàn toàn. Nếu bắt buộc phải diễn theo kịch bản kiểu này, chủ nhân chắc chắn sẽ chọn hủy diệt thế giới này luôn. Nghĩ tới đây, nó không khỏi rùng mình.
Thanh Đường đột nhiên nói: “Ngươi đang nghĩ chuyện gì thất lễ sao.”
[Ta sai rồi.] Nó lập tức nhận sai.
Thân thể hắn khẽ co lại, trên làn da trắng nõn đầy những dấu vết đỏ ửng mờ ám lưu lại.
Ngụy Ý nhặt y phục dưới đất, chậm rãi khoác lên người, vừa cài khuy áo vừa cúi xuống, ghé vào tai thiếu niên thì thầm: “Bọn ta rất hài lòng, tiểu công tử.”
Ba chữ “tiểu công tử” được cố tình nhấn mạnh, ý vị chế giễu càng thêm rõ. Ngụy Ý đứng thẳng dậy, lúc đi ngang qua bàn, tiện tay đặt chiếc bút lông còn óng ánh nước xuống, đoạn thản nhiên rời đi.
Gã rời đi đã lâu, thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế nằm đó. Đôi con ngươi đen láy của y mở to, trống rỗng vô hồn, đuôi mắt ửng đỏ còn ẩm ướt nước mắt.
Y cũng không muốn biết thêm mẫy huyện này đâu.
Vừa rồi vì tò mò, y còn dò xét ký ức của kẻ kia. Cảm giác toàn bộ thần thức của y đều sắp bị ô nhiễm.
-----------
Ánh nắng ban mai ấm áp, tựa tấm lụa mỏng bao phủ cả tòa Hoàng thành. Núi xa mây phủ, ánh vàng rực rỡ, khiến người say mê.
Lá trúc xào xạc trong gió, ánh dương nghiêng mình trong sân, bóng cây loang lổ in trên mái hiên, tạo thành những mảng tối mông lung.